Mặc Đình Ngôn buông lời khẳng định, còn Bạch Yên Chi thả lời thách thức.
“Chờ xem!”
Bạch Yên Chi rời khỏi phòng, Mặc Đình Ngôn ngồi dậy bấu cằm suy nghĩ.
“Thật sự, mình nghĩ chắc khỏi chờ rồi.

Cô ta đúng là tiểu hồ ly quỷ quyệt.

Mình phải giữ khoảng cách an toàn mới được.”
Mặc Đình Ngôn thay âu phục chỉnh tề bước xuống lầu, người hầu cung kính chào, hắn ngồi xuống bàn ăn dài ngoằng.

Bạch Yên Chi ngồi cuối bàn còn anh ngồi ở ghế chủ nhân cao cấp tại thượng, hắn cau mày hỏi.
"Cô ngồi xa thế làm gì? Lại đây!
Hắn vừa nói vừa ngoắt ngoắt rồi chỉ tay vào vị trí trống cạnh hắn.

Cô ngoan ngoãn bước chậm rãi đến gần.
Anh ta có phải muốn bày trò hành người không? Cô nghĩ thầm trong lòng, còn hắn nhàng nhã nhịp chân hưởng thụ.
“Nhanh cái chân lẹ cái tay lên!”
“Hả?”
Hắn không kiêng nhẫn chờ đợi cô vợ lề mề buông lời hối thúc, cô vợ vô thức hỏi lại.

Khuôn mặt ngây ngốc đáng yêu đó, khiến hắn bất giác cười mỉm chi.
“Gắp đồ ăn cho tôi!”
Hắn chỉ tay những muốn xa hắn nhất, cô chạy hụt hơi, vấp một cái ngã vào lòng hắn, cô cảm nhận tim hắn đập loạn nhịp, ngẩn lên khuôn mặt hắn cũng đỏ ngượng không khác gì cô.
Hoá ra do cô ngồi lên cần số nam nhân, bản thân nam nhân sáng nào cũng dựng cần tự nhiên.


Huống hồ mùi hương da thịt của nữ nhân này k1ch thích hắn vô cùng.

Hắn có phần xấu hổ, vội đứng dậy bước ra xe đến công ty.

Cô kinh ngạc bởi rõ rằng hắn chưa động đũa ăn sáng.

Người hầu chụm đầu to nhỏ.
“Thiếu Gia khi nãy mắc cỡ thì phải!”
“Ừ, thiếu phu nhân vừa đẹp người đẹp nết mà, sao mà không thích được.”
“Lại ân cần chu đáo.”
“…”
Bạch Yên Chi ăn sáng xong, cũng đón xe đến trường mĩ thuật Thuật Châu học.

Tại đây lại đụng mặt đàn chị khoá trên là Lâm Hạ Miên.

Cô ta cũng chả vừa gì miễn là khi nào thấy Bạch Yên Chi là phi lại châm chọc.

Bạch Yên Chi nghĩ học hành mà cũng không yên.
Mặc Đình Ngôn ngồi trong phòng làm việc, xoay bút suy nghĩ chuyện hôm qua say xỉn, nhớ mài mại là Từ Thiên Uy dầm mưa đưa hắn về.

Nói gì thì nói tình bạn khắng khít bấy lâu, ít nhiều gì cũng phải gọi điện hỏi thăm cái mới an tâm làm việc.
Hắn lướt danh bạ tìm tên Uy Uy bấm gọi, đầu dây bên kia bắt máy, mà giọng lại không phải Từ Thiên Uy, hắn cau mày hỏi lại:
“Anh là ai? Thiên Uy đâu?”
Đầu dây bên kia tằng hắng vài tiếng, rồi cất giọng đầy ám muội:
[Đêm qua Thiên Uy hoạt động nhiều, nên giờ còn…say giấc nồng.]
Mặc Đình Ngôn lục lại ký ức, giọng nói ma mị bên kia là của Châu Đông Hàn chẳng sai được.


Mà hắn vốn nghi ngờ giới tính bất ổn của tên Châu Đông Hàn này từ lâu.
“Châu Đông Hàn, đêm qua anh làm bậy gì Từ Thiên Uy rồi phải không?”
[Ầy…vậy mà bị phát hiện rồi, ôi đúng là cái đầu nhạy của Mặc tổng…ha ha…]
“Chết tiệt, anh đang giỡn với tôi à? Đưa máy cho Thiên Uy ngay!”
Cùng lúc này bên Châu Đông Hàn, người ngủ trên giường đã choàng tỉnh, xoay người vươn vai ngồi dậy, nâng mi mắt bắt quả tan điện thoại mình áp trên tai người kia, miệng còn nói lia lịa, như đang khịa ai đó.
Đúng vậy Từ Thiên Uy quan sát nãy giờ nét mặt Châu Đông Hàn quá ư là gian xảo, nụ cười mười phần tâm cơ nốt.
“Châu…Đông…Hàn…anh bày trò gì?”
Từ Thiên Uy gằn giọng cộng thêm đôi mắt nghi hoặc đặt lên người đối phương.

Thường thì Châu Đông Hàn không dám đụng vào đồ cá nhân và đặc biệt là điện thoại của cậu.
Châu Đông Hàn nghe giọng đó thớp tim quay qua hướng phát ra nhìn thì đã muộn, Từ Thiên Uy đã cuộn chặt nắm đấm nhìn anh trừng trừng.
Điện thoại hạ dần xuống mặc dù giây còn nhảy, nhưng ông cố nội anh ta sống lại cũng không dám hàn quyên tâm sự tiếp.
Biểu cảm của Chân Đông Hàn bây giờ chả khác gì mèo con dễ thương, hối lỗi kiểu mê hoặc đối phương, làm cho Từ Thiên Uy đỏ mặt giật lấy điện thoại rồi vội vả chạy ra ban công nghe:
“Ngôn Ngôn, tôi nghe nè!”
Giọng nói đầy khó chịu bên kia vang lên:
[Tên khốn Châu Đông Hàn làm gì cậu rồi? Sau để tôi tính sổ với hắn.]
Từ Thiên Uy nghe điều này có gì đó không đúng lắm, bấu cằm xoay mặt nhìn Châu Đông Hàn tựa sofa nhịp chân, trưng khuôn mặt đắc ý.
Tên Châu Đông Hàn này, khi nãy không phải xạo sự gì chọc gan Ngôn Ngôn chứ? Cậu ngẩn ngơ mãi mê suy nghĩ mà quên đang nghe điện thoại.

Đầu dây bên kia gào giọng được một lúc, cậu giật mình, ấp úng nói:
“Ờ…à…mà không có gì đâu!”
[Ừ, từ sao né xa tên Châu Đông Hàn ra.]
“Hử? Tại sao?”

Từ Thiên Uy cau mày hỏi lại, vừa quan sát Châu Đông Hàn đang xem tivi và ăn mì, cậu không phủ nhận được Châu Đông Hàn chuẩn soái ca bá đạo nhưng ấm áp, bất giác cậu mỉm cười theo điệu bộ ăn uống luống cuốn phỏng mỏ bởi mì còn nóng mà nôn nóng hốc rồi.
[Tôi lo cho cậu thôi!]
“Ừ, mà hôm qua Yên Chi lo cho anh lắm, tôi hy vọng anh hãy đối sử tốt với cô ấy.”
Phía bên này Mặc Đình Ngôn xoay ghế tổng, gõ bút lên bàn, cau mày trả lời:
“Tôi biết phải làm gì, không phiền cậu dạy.”
[Tôi không dạy anh, chỉ là nhắc nhở anh tốt với vợ mình, đừng vì tình cũ…mà dày vò người hiện tại.]
Mặc Đình Ngôn rũ cặp mắt suy nghĩ giây lát rồi trả lời nhẹ một tiếng:
“Ừ!”
Bên này…
Từ Thiên Uy nghe xong hài lòng cúp máy trước, lướt vào phòng nhìn Châu Đông Vũ đã ăn xong, bèn hỏi:
“Ủa ai bỏ đói anh hả?”
Người nghe ngẩn lên, chỉ vào điện thoại của mình, Từ Thiên Uy nhìn ra điện thoại của Châu Đông Hàn bị sập nguồn đen thui, nhưng giây sau nhận thấy có liên quan gì ăn uống.
“Anh đùa tôi à.

Liên quan gì?”
“Hôm qua ướt mưa nó hỏng rồi, với lại tối qua cậu không muốn ăn gì nên tôi cũng không đói.”
Từ Thiên Uy bị làm cho cảm động thiệt, nhìn khuôn mặt chứa biểu cảm trầm buồn, ai nhìn mà không mũi lòng được.
Ngay sau đó Từ Thiên Uy đã cùng Châu Đông Hàn mang điện thoại ra cửa hàng sửa, cũng may dữ liệu trong máy không bị mất.
Châu Đông Hàn vui mừng ôm chặt Từ Thiên Uy, làm nét mặt cậu ngây ngốc, trong lòng đầy khó hiểu.

Rõ ràng sửa được điện thoại thôi mà, nhà anh ta đâu có nghèo.

Hay điện thoại chứa dữ liệu quan trọng gì?
Sau khi chia tay nhau ở cửa hàng, Từ Thiên Uy lái xe về biệt thự Từ Gia, vào nhà bị cha cậu chửi cho một tăng.

Bởi tội đêm qua không về nhà, mưa gió đêm qua ông đã đội mưa đi tìm con trai.

Ông có duy nhất mình cậu, nên rất sợ cậu có chuyện, thì Từ Gia không còn người nối dõi tông đường.
Đêm qua Châu Đông Hàn không muốn bị quấy rối không gian riêng tư mà anh ta cố tình sắp xếp, nên đã tắt nguồn điện thoại của Từ Thiên Uy, đến sáng nay mở lại, ngờ đâu đúng lúc Mặc Đình Ngôn gọi đến, nên lỡ trớn bắt máy luôn.
[…]

Biệt thự Mặc Gia.
Tối đến Bạch Yên Chi đang say giấc thì giật mình, bởi cảm giác eo mình như có luồn điện xẹt qua, mùi hương phất vào mùi hương quen thuộc.Cô nhỏm dậy mở đèn sáng choang, hú hồn là Mạc Đình Ngôn nhắm mắt nằm cạnh cô.

Suy nghĩ dấy lên trong đầu.

Mẹ ơi, anh ta tự bò lên giường mình sao? Hay ma nhập anh ta rồi.
Mặc Đình Ngôn quơ quào tìm vợ để ôm, mà không chạm trúng bởi tay tới đâu cô lơi tới đó.

Ngó xuôi ngó ngược thì Mặc Đình Ngôn khi ngủ say lại rất dễ thương, cứ như con nít nằm mộng vậy.
Bạch Yên Chi rót rén bước khỏi giường, nhường chỗ cho ác ma ngủ, cô sang phòng hắn ngủ, nào ngờ không thể mở được cửa phòng khoá chìa và cả xích nửa.
“Quái lạ, nhà có siêu trộm sao? Anh ta khoá 3 kiểu vậy!”
Bạch Yên Chi vừa cầm ổ khoá trên dây xích vừa lẩm bẩm, thả xuống lùi chân về sau người về sau, chao ôi lại trúng vật cảnh to lớn, có nhịp đập thình thịch, hơi gió phả từ trên cao xuống bay những sợi tóc mai.
“Chu cha mẹ ơi! Lẽ nào là anh ta…”
“Ừ!”
Một giọng trầm lên tiếng xác nhận.

Cô xoay người thì bị Mặc Đình Ngôn ép sát vào cửa, hai tay cũng bị giữ chặt trên đỉnh đầu.

Cô có phần rung sợ, hắn thì đảo mắt nhìn từ ngực căn tròn đẩy đà, làn da mướt, lướt xuống vòng eo thon thả, tiếp đến là cặp đùi trắng nõn khi3u gợi.
Bất giác hắn không kiềm được trái cổ trượt theo nhịp nuốt nước miếng.

Đôi môi màu hồng phiến khiến hắn không tiết chế cảm xúc được, bước vào nụ hôn nồng nàng, lưỡi điêu luyện hoà quyện cảm xúc m*t lấy đầu lưỡi nhỏ của vợ hắn.
Bạch Yên Chi cảm nhận được sự dịu dang trong nụ hôn, vòng tay cô cũng ôm chặt lấy người đàn ông cao ráo này.

Chiều khá chênh lệch hắn phải cúi người mới hôn trọn vẹn môi mềm của vợ.
Cô cũng gọi là chiều cao quá khiêm tốn rồi, cao 1m55 thôi.

Hắn lại cao tận 1m89..