Ông Hà Kim Minh liếc nhìn bố Lâm một cái: “Ông chính là Lâm Quốc Bảo sao? Con nhóc này nói phải đi dự tiệc sinh nhật của ông nên nhờ tôi vẽ một bức tranh cho ông.

Là ông cảm thấy nó là đồ giả sao?”
“Không, không phải!” Bố Lâm vội vàng xua tay.

Hà Kim Minh hừ lạnh một tiếng: “Không phải là được, nếu nói là đồ giả thì đúng là đồ ngu, phải về nhà đọc thêm nhiều sách lắm”
Ông Hà Kim Minh nói chuyện rất độc mồm, mắng người cũng vô cùng khí thể.

Lạc Hiểu Nhã nói chuyện với ông vài câu rồi cúp máy.

Sau đó nhìn về phía An Bích Hà: “Thế nào cô An, cô còn nói bức tranh này là hàng giả không?”
Lạc Hiểu Nhã hỏi An Bích Hà câu đó khiến ánh mắt của mọi người đổ dồn vào người cô ta.

Tâm trạng hiện giờ của An Bích Hà vô cùng phức tạp.

Vốn dĩ cô ta còn tưởng rằng có thể làm cho Lạc Hiểu Nhã xấu hổ, nhưng không ngờ đối phương đã có sự chuẩn bị từ lâu.


Và bây giờ chính cô ta mới là người mất mặt.

Sau chuyện này, Lạc Hiểu Nhã nhất định sẽ tạo nên sóng gió trong đám nhà giàu bọn họ.

Bây giờ ai cũng sẽ biết biết Lạc Hiểu Nhã là học trò của thầy Hà Kim Minh, hơn nữa còn là học sinh được thầy ưu ái hơn cả.

Nghe cách Hà Kim Minh nói chuyện với cô cùng sự bảo vệ đó, ai dám nói là cô không được ưu ái chứ.

Bố Lâm cũng nghiêm mặt nhìn An Bích Hà: “Cô An, những gì cô nói vừa rồi có ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của Hiểu Nhã, bây giờ mời cô xin lỗi”.

Ông gọi cô ta là “cô An” vô cùng xa lạ và thờ ơ nhưng lại gọi Lạc Hiểu Nhã là Hiểu Nhã một cách vô cùng thân thiết.

Có vẻ qua chuyện vừa rồi, bố Lâm đã thực sự chấp nhận Bạc Hiểu Nhã và bảo vệ cô như một hậu bối..

Hoắc Tùng Quân cau mày khó chịu.

Nhưng Lâm Bách Châu nhìn thấy sự thay đổi trong thái độ của bố thì vô cùng vui mừng.

An Bích Hà hít một hơi thật sâu.

Cô ta cố gắng chịu đựng để nói xin lỗi Lạc Hiểu Nhã trước mặt nhiều người như vậy: “Xin lỗi cô, tôi hiểu về tranh chữ lắm.

Không ngờ đó là bức tranh ông Hà Kim Minh đặc biệt vẽ cho bác Lâm.

Là tôi đã nhìn nhầm, thật sự xin lỗi cô”
Vẻ mặt của cô ta giống sắp khóc, nước mắt chảy vòng quanh.

Khuôn mặt nhỏ đã tái nhợt đi, trông vừa đáng thương lại vừa cố chấp.

Lạc Hiểu Nhã nhướng mày.


Mặc dù An Bích Hà đã xin lỗi cô nhưng cô ta tránh nặng tìm nhẹ, quy hết việc cô ta cố tình định làm cô xấu hổ là do không hiểu biết về thư pháp và còn cố để người khác không quan tâm tới lòng thành của Lạc Hiểu Nhã.

Nếu cô không chấp nhận lời xin lỗi của cô ta thì lại khiến bản thân thành kẻ ép người khác quá đáng, những người khách xung quanh sẽ lại quay ra thông cảm cho An Bích Hà.

Suy cho cùng, mọi người thường thông cảm cho những người yếu hơn.

“Không sao, cũng không thành vấn đề gì với tôi!” Lạc Hiểu Nhã chớp mắt nhìn cô ta, cô cũng giả vờ bình tĩnh và ôn hòa.

An Bích Hà đang định thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên nghe thấy Lạc Hiểu Nhã nói: “Tuy nhiên, những lời thầy tôi nói cũng rất có lý.

Cô An về sau nên đọc nhiều sách hơn nữa để khỏi có những trò đùa như thế này.”
Câu nói này hoàn toàn khiến cho mặt An Bích Hà trở nên tái xanh.

Bên cạnh cô ta vang lên những tiếng cười, tiếng nói như có như không.

An Bích Hà cảm thấy tất cả bọn họ đang bàn tán về mình.

Cô ta thấy mình không thể ở lại bữa tiệc này được nữa, nhưng lại sợ mình đi rồi Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã lại tiếp xúc với nhau.

Cô ta tức giận quay về chỗ của Hoắc Tùng Quân và chỉ nhận được một cái liếc mắt lạnh lùng của anh.


An Bích Hà cảm thấy vô cùng tủi thân: “Hoắc Tùng Quân, rõ ràng Lạc Hiểu Nhã có thể chứng minh điều đó ngay từ đầu nhưng cô ta lại để đến cuối là cố tình muốn đem tôi ra làm trò hề.

Anh cũng đã thấy rồi đấy cô ta không hề yếu đuối và vô tội như anh nghĩ đâu, cô ta là người vô cùng mưu mô tính toán”.

Hoắc Tùng Quân cười giễu từ tận đáy lòng.

Độ mặt dày của An Bích Hà đúng là không phải ai cũng có thể có được.

“An Bích Hà, lúc trước tôi đã nhắc nhở cô rồi.

Bây giờ mọi chuyện thành ra như thế này là do cô tự chuốc lấy.

Lạc Hiểu Nhã là người có mưu mô thì đã làm sao.

Cô ấy không bao giờ chủ động tính kế với người khác như cô”
An Bích Hà không nói được gì, cô ta không ngờ mình lại nghe được câu trả lời như vậy, những ngón tay của cô ta siết chặt vào nhau..