Ông không có nhiều sở thích, chỉ thích sưu tầm tranh chữ.

Ông không quan tâm đến chuyện đắt rẻ, chỉ cần có lòng là ông cũng sẽ không quá khắt khe.

Ông cũng biết An Bích Hà cố tình muốn làm cho Lạc Hiểu Nhã xấu mặt.

Nể tình Lạc Hiểu Nhã là phụ nữ mà con trai ông thích nên cho dù có thích bức tranh này hay không, ông cũng phải khen vài câu.

Sau khi đã quyết như vậy, những giúp việc mở cuộn tranh ra.

Ông nghiêng người về phía trước để nhìn bức tranh.

Lúc đầu ông còn không quan tâm lắm nhưng sau khi nhìn kỹ bức tranh, hai mắt ông đột nhiên mở to, vẻ mặt có vẻ hơi cứng lại.


Ông dặn người giúp việc: “Cẩn thận một chút, đừng làm hỏng bức tranh”
Nhìn thấy bố Lâm như vậy, tất cả mọi người đều tò mò không biết bức tranh này có điều gì bí ẩn gì mà có thể khiến một người hiểu biết rộng như ông lộ ra vẻ kinh ngạc và thận trọng như vậy.

Cả bức tranh không lớn lắm, đây là một bức tranh phong cảnh với vài nét vẽ đơn giản.

Xung quanh là núi non trùng điệp, mặt nước gợn sóng, một con thuyền nhỏ, một ông lão đang câu cá khiến mặt nước lay động.

Bức tranh đơn giản nhưng ý nghĩa sâu xa..

Bên cạnh còn có một bài thơ ngắn: “Nhàn điếu giang ngư bất điểu danh, ngõa âu châm tửu mộ sơn thanh”
Nét chữ khỏe khoắn có lực khiến người ta cảm nhận được sự uy vũ, hiên ngang ngay trước mặt.

“Bức… bức tranh này.”
Bố Lâm kích động đưa tay ra chạm vào bức tranh, nhưng đột nhiên nhớ tới điều gì đó, ông vội vàng lấy khăn tay lau sạch sẽ ngón tay rồi mới cầm vào bức tranh.

Ông cẩn thận quan sát bức tranh, càng xen ông càng kích động, khuôn mặt lộ rõ vẻ hài lòng.

An Bích Hà nhíu mày, cô ta không hiểu gì về tranh chữ nhưng cô ta cảm thấy loại tranh phong cảnh ở đâu cũng có, như vậy thì có gì mà quý hiếm.

“Lạc Hiểu Nhã, cô lấy bức tranh này ở đâu vậy? Không lẽ cô chỉ tùy tiện mua một bức tranh rách ở ngoài đường về để đánh bạc Lâm sao?”
Lạc Hiểu Nhã nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh thường.

Khóe miệng cô cong lên, định nói gì đó.

Hoắc Tùng Quân đột nhiên lên tiếng: “Bác Lâm, nếu cháu không nhìn lầm thì đây hẳn là bức tranh chữ của ông Hà Kim Minh đúng không a?”.


Bố Lâm ngẩng đầu nhìn Hoắc Tùng Quân rồi gật đầu tán thưởng: “Tôi còn tưởng rằng thanh niên bây giờ chẳng còn mấy ai biết đến ông ấy nữa.

Không ngờ cậu cũng hiểu biết về chuyện này, giỏi hơn vợ chưa cưới của cậu rồi đấy”.

Nghe xong những lời này, mặt An Bích Hà đỏ bừng và nóng rực.

Bác Lâm nói vậy không phải đang nói cô ta không có kiến thức sao?
Bị nói như vậy trước nhiều người, An Bích Hà cảm thấy mọi người xung quanh đều đang cười nhạo cô ta.

Cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận, cô ta thật sự không biết Hà Kim Minh là ai, cô chỉ muốn biết một người nghèo rớt mồng tơi như Lạc Hiểu Nhã lấy đâu ra bức tranh tốt như vậy.

“Ông Hà Kim Minh là một bậc thầy về tranh chữ rất nổi tiếng ở nước ta.

Ông ấy vẽ tranh tùy theo tâm trạng nên có rất ít tác phẩm, nhất là khi tuổi đã cao như bây giờ.

Thật sự nghìn vàng cũng khó lòng mua được tranh của ông ấy”.


Bố Lâm giải thích ngắn gọn một chút rồi cười hiền từ nhìn Lạc Hiểu Nhã: “Cô Lạc, làm sao mà cô có được bức tranh này vậy? Tôi sưu tầm tranh chữ nhiều năm như vậy nhưng cũng chỉ có may mắn nhìn thấy một bức trong bộ sưu tập của một người bạn, còn bức tranh câu cá này tôi chưa từng được nghe nói tới”.

An Bích Hà nghe vậy hai mắt liền đảo loạn, trong lòng cô ta chợt nảy lên một suy nghĩ.

Cô ta giống như đã tìm lại được thể diện của mình nên tự nhiên lên tiếng: “Bác Lâm, bác vẫn chưa nhìn thấy bức tranh này của ông Hà Kim Minh đúng không ạ?”
“Ừ” Bố Lâm gật đầu: “Trong những bức tranh được công khai của ông Hà Kim Minh không có bức tranh nào như vậy cả”
Lạc Hiểu Nhã nghe xong, trong mắt lấp lánh nụ cười: “Xem ra bác Lâm là người rất hiểu biết về ông Hà Kim Minh”.

An Bích Hà cau mày liếc cô một cái rồi đột nhiên lên tiếng: “Cô Lạc, không phải là tôi đang nghi ngờ cô nhưng tôi nghĩ rằng trong những bức tranh công khai của ông Hà Kim Minh không có bức tranh này, vậy thì cô lấy bức tranh này ở đâu? Bức tranh này thật sự do chính tay ông ấy vẽ sao? Liệu đây có phải là đồ giả không?”
Nghe được những lời đó, đôi mắt Hoắc Tùng Quân đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Lạc Hiểu Nhã nhìn thẳng vào An Bích Hà với vẻ mặt bình tĩnh: “Cô An, cô đang nghi ngờ bức tranh của tôi là đồ giả sao?”.