Trong lúc Cố Hạ Phi gặp tai nạn trong rừng, phía bên này Diệp Ảnh Quân và Trương Minh Thành đấu đã lẫn nhau, không ai chịu nhường ai và không ai chịu thua ai,
Cứ thế hai người chạy rất nhanh theo tốc độ vượt qua khỏi tất cả mọi người và cuối cùng là cả hai về được đích, và trừng mắt nhìn nhau như kẻ thù căm ghét,
Cuộc đua xe lần lượt ai nấy cũng về được đích, Trương Minh Thành và Diệp Ảnh Quân mỗi người đứng một hướng chờ đợi Cố Hạ Phi, nhưng mãi không thấy cô, cho đến khi họ phát hiện chỉ có bốn mươi chín người thì lên la lên, "Còn thiếu một người, mọi người xem ai chưa về đích "
Mọi người ai nấy điều nháo nhào, mới phát hiện là cô thư ký Cố Hạ Phi, Trương Minh Thành và Diệp Ảnh Quân mới hốt hoảng nói, "Chuyện này là sao, có ai thấy em ấy không hả "
Ai nấy nghe xong thì chỉ điều lắc đầu, Diệp Ảnh Quân không nói gì thêm lo lắng nhanh chóng lấy xe chạy vào rừng tìm kiếm cô,

Trương Minh Thành cũng mau chóng tìm kiếm, và anh còn nhờ bảo những nhân Viên của mình tìm giúp, anh còn đưa ra tìm được cô sẽ thưởng thêm cho họ,
Tất cả dùng xe đạp tìm kiếm cô trong rừng, nhưng ai nấy điều không tìm thấy, Diệp Ảnh Quân cũng vậy,
Lúc này Diệp Ảnh Quân đột nhiên ngừng lại một con, kế đó có thêm một con đường khác, nhưng con đường này không phải đoạn đường của cuộc đua xe vì đây là đoạn đường nguy hiểm,
Dù biết là đoạn đường nguy hiểm, nhưng Diệp Ảnh Quân vẫn phải đánh liều một phen đi vào,
Đi vào thật sâu mà mãi vẫn không thấy cô, trong lúc nản lòng vì mệt mỏi, thì anh ta đã vô tình phát hiện chiếc giày của Cố Hạ Phi,
Sau đó anh hốt hoảng nhanh chóng lên tiếng gọi tên cô, "Hạ Phi, em đang ở đâu "
Tuy vậy nhưng không nhận được một lời nào cả, anh nhanh chóng đi thêm một đoạn thì quả nhiên, anh ta từ xa nhìn thấy Cố Hạ Phi đang nằm dưới mặt đất anh ta liền hốt hoảng kêu tên cô và nhanh chóng chạy đến, "Hạ! Hạ Phi "
Nhìn thấy cô nằm dưới mặt đất, anh liền lung lay cô nhưng kêu mãi cô không có động tỉnh, anh kiểm tra cho cô anh liền thở nhẹ, vì cô vẫn thở điều nhưng duy nhất cơ thể cô trở nên lạnh hơn, anh nhanh chóng bế cô lên và rời khỏi đây,
Tuy nhiên có một điều anh ta phát hiện ra là mình cũng đi lạc sâu trong rừng nên không biết đi đường nào, tuy nhiên anh ta vẫn cứ bế cô đi,
Anh bế cô đi mãi vẫn không thấy được đường, mệt mỏi vì đi mãi anh dự định sẽ kiếm gốc cây để ngồi nghỉ ngơi ôm cô lại dùng sưởi ấm cho cô,

Nhưng thật sự khá may mắn vì lúc này trước mặt anh là một ngôi nhà gỗ, anh ngay lập tức hối hả bế cô đến đó thật nhanh,
Đến nơi căn nhà gỗ anh cẩn thận lên tiếng để xem có ai bên trong hay không, nhưng anh kêu rất nhiều lần không thấy ai trả lời hoặc một tiếng động,
Anh lúc này liều lĩnh mở cửa, quả nhiên cửa không khóa vả lại bên trong nhà hầu như có các thứ đầy đủ tiện dụng,
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường nằm sau đó lúc này anh ta mới phát hiện chân của cô xuất hiện một vết bầm lớn và xưng rất to ở mắt cá chân, anh lo lắng đưa chân cô lên xem thì cau mày,
Sau đó ngay lập tức đi nhanh xuống dưới bếp đun một ít nước sôi để làm nước ấm có thể đắp lên cho cô,
Anh tìm kiếm trong nhà gỗ thấy những thứ khăn nhỏ trong ngăn kéo, anh liền lấy rồi cẩn thận đắp lên chân cho cô,
Không lâu sau lúc này Cố Hạ Phi mới bất ngờ tỉnh lại trong lúc ngất, mở mắt ra cô cứ nghĩ mình vẫn nằm dưới đất trong rừng, thế nhưng cô lại phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường ấm áp,
Nhìn lên trần nhà đó là một nền loại gỗ, cô lúc này ý thức lập tức ngồi dậy thật nhanh, sau đó định hình bước chân xuống, thì đột nhiên cơn đau ở chân nhói lên khiến cô đau đớn vô cùng mà khuỵ xuống,

Diệp Ảnh Quân bên ngoài đang bê chậu nước ấm để đắp lên chân cho cô, anh đột nhiên giật mình khi nghe thấy tiếng động bên trong, anh liền nhanh chóng chạy vào,
Vừa vào bên trong anh ngay lập tức hốt hoảng khi nhìn thấy cô ngồi dưới nền đất khó chịu, anh liền chạy đến gần cô lên tiếng, "Hạ Phi, em không sao chứ "
Cố Hạ Phi giật mình khi nhìn thấy Diệp Ảnh Quân trước mặt mình liền cau mày hỏi, "Anh! , Sao lại là anh, anh làm gì ở đây "
Diệp Ảnh Quân nhìn cô im lặng, sau đó nhanh chóng bế cô lên để cô ngồi lại trên giường,.