Sau khi Cố Hạ Phi cho anh ta một cái tát, thì cô nhanh chóng rời đi khỏi nơi đó và đi thẳng về công ty Trương Thị,
Để lại Diệp Ảnh Quân ở lại, tuy bị đánh một cái tát khá đau, nhưng anh ta không cảm thấy đau chút nào, vì anh ta đã thật sự cảm nhận được cô chính là Cố Hạ Phi,
Tuy đã hơn bốn năm xa nhau, nhưng anh ta vẫn nhớ những động chạm từng nơi trên cơ thể cô, và được ôm cơ thể nhỏ nhắn thon gọn của cô,
Điều anh chắc chắn nhất chính là nụ hôn làn môi của cô anh không bao giờ quên cái cảm giác dễ chịu mềm mại đó với đôi môi của cô,
Chiều buông xuống Diệp Ảnh Quân cũng bế trên tay Diệp Mạc Kỳ về nhà, lúc vừa về đến nhà anh đã đưa cô bé cho cô bảo mẫu, cô bé vừa nhìn thấy ông bà Diệp thì lập tức kêu lên vài tiếng, "Ông nội, bà nội "

Lúc này ba và mẹ anh ta đang ở nhà cùng nhau uống trà, thì nhìn thấy bé con họ liền vui mừng tươi cười,
Mặc dù Diệp Mạc Kỳ là do Chu Huệ Di sinh ra, nhưng họ vẫn phải chấp nhận con bé vì con bé vô tội trong cuộc sống của người lớn,
Tuy là do cô ta sinh ra, nhưng cô bé không hề có nét hoặc tính cách mưu mô như cô ta, vì con bé rất đáng yêu và biết nghe lời mọi người, nên họ mới quyết định là từ nhỏ đã để con bé không ở cùng với cô ta,
Diệp Ảnh Quân lúc này ngồi xuống ghế đối diện với ba mẹ Diệp, với vẻ mặt mệt mỏi, ông Diệp Tống lúc này nhìn anh ta cùng với chất giọng lạnh thép nói, "Ba nghe nói hôm nay cô ta đến làm loạn trong công ty à "
Anh ta nghe ba mình đã biết chuyện lúc sáng nay nên mới cúi thấp đầu nhẹ giọng nói, "Ba là lỗi của con "
Ba Diệp đặt ly trà xuống cùng với vệ mặc khó chịu đến mức độ tức giận không chịu đựng được cô ta, "Thật không ra hệ thống gì mà, cô ta không còn xem tất cả mọi người trong nhà này ra gì "
Nhìn thấy ba mình tức giận, anh liền nói lời chấn an ông, "Ba bình tĩnh đi ạ, để con giải quyết cô ta, ba đừng lo "
Ba Diệp nhìn anh một lúc cảm thấy không tin tưởng vào con trai lắm, nhưng ông ấy vẫn cau mày nói mỉa mai anh ta, "Con hãy làm gì đó đi, ba không thể chịu đựng được nữa, hay là con vẫn còn yêu nó"
Nghe ba mình nói lời mỉa mai, thật sự cũng khiến anh ta xấu hổ nhục nhã bản thân mình vô cùng, đến nỗi anh ta không dám đối mặt với người nhà, sau đó lúc này tay anh ta nắm chặt thành đấm ngước mặt lên đối diện ba vàmẹ mình mà lên tiếng, "Con không còn yêu cô ta nữa, kể từ khi con biết bộ mặt thật ghê tởm của cô ta "

Mẹ Diệp từ nãy đến giờ nghe toàn bộ câu chuyện giữa hai người đang nói, cho đến lúc này bà cảm thấy bức bình nên mới lên tiếng, "Vậy thì con còn để cô ta ở lại Diệp gia này để làm gì nữa, lại còn sắp kết hôn với nó nữa là sao hả"
Nghe mẹ anh ta nói, anh im lặng một lúc suy nghĩ, sau đó liền cau mày nói, "Là vì con muốn thu thập thêm bằng chứng từ cô ta, chừng nào con có bằng chứng, con sẽ khiến cô ta phải trả giá "
Trước đó quả thật anh ta rất muốn cưới Chu Huệ Di làm vợ bằng bất cứ giá nào, đến nỗi anh ta nghe lời cô ta đến mù quáng và dẫn đến cuối cũng tự tay anh ta đã đẩy Cố Hạ Phi vào tù,
Nghĩ đến đó cũng khiến anh ta nhục nhã hối hận với Cố Hạ Phi và những gì anh ta đã làm với cô,
Mẹ Diệp nghe anh nói những lời chắc chắn, và bà sẽ tạm tin lời anh vừa nói, "Tùy con vậy"
Nói xong anh ta mới đứng dậy chào ba mẹ anh ta, rồi quay đi, cho đến tận bây giờ anh ta vẫn hối hận tự dày vò bản thân mình về chuyện của Cố Hạ Phi,

Trong bốn năm qua, từ khi đẩy cô vào tù vài ngày sau anh đã cảm giác thiếu bóng dáng cô, nên anh đã sai người tìm cách đưa cô ra tù,
Nhưng năm nó anh nhận lại là tin tình báo là cô đã chết trong tù vì tự tử, nghe những lời đó thật khiến anh ta hốt hoảng cùng suy sụp,
Còn về Chu Huệ Di, trong bốn năm qua anh cùng cô ta chung sống, dần dần anh đã nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta, thật khiến anh ta ghê tởm,
Bây giờ hiện tại anh ta đang sai người đi điều tra về chuyện năm xưa, vụ bắt cóc người và bắn mẹ Cố Hạ Phi chết,.