Tiếng súng pằng một tiếng, đã làm cho tất cả mọi người đang ở phía dưới vừa mới đến khiến họ giật mình, mà nhanh chóng chạy lên,
Còn về phía Cố Hạ Phi, cô đang như người chết tâm tại chỗ vì người bị bắn không phải là cô,
Phát súng ấy rõ ràng đúng là bắn vào cô, nhưng đột nhiên mẹ cô vô tình chợt tỉnh lại và thấy toàn bộ chuyện, khi phát súng nổ bà là người đã che chắn đỡ phát súng cho cô, phát súng cộng thêm vài vết thương trên người, đã khiến bà không chịu nổi nên đã nằm yên trên tay của cô không còn hơi thở,
Cố Hạ Phi nhìn thấy cảnh tượng mẹ mình bị bắn, trên tay cô toàn nhuộm máu của bà, cô lập tức vô cùng đau đớn mà ôm bà vào lòng khóc thét lên lớn tiếng gọi mẹ,
Chu Huệ Di nhìn thấy cô ta khóc thét mà mãn nguyện vô cùng, cô ta còn cười trên nổi đâu của cô mà khinh thường nói, "Mẹ con máy còn dám chống đối lại tao à, bà già đó chết là đáng lắm, và bây giờ tới lượt mày, hãy đi theo mẹ của mày đi "

Cô ta vừa đưa súng lên, thì đột nhiên ngay lúc này Cố Hạ Phi không hiểu vì sao lại giựt lấy được súng từ trên tay cô ta,
Chu Huệ Di thấy phản ứng nhanh nhẹn của cô liền giật mình bị ngã ngửa, lần này cô ta không thể đứng lên được vì Cố Hạ Phi đang cầm súng chĩa vào cô, cùng với gương mặt lạnh tanh cùng với nước mắt,
Cố Hạ Phi lúc này như người mất đi lý trí vậy, ngay lập tức đưa súng chĩa hướng vào Chu Huệ Di, liền bóp còi một phát súng, *pằng *
Phát súng phát ra đã khiến cho Chu Huệ Di hét lớn trong sự đau đớn, khi bị trúng đạn vào vùng chân, và phát súng này cũng là phát súng mọi người đã nghe được,
Cố Hạ Phi bắn xong liền nghiến răng nhìn cô ta bằng ánh mắt căm thù, sau đó lúc này Chu Huệ mới phát hiện mọi người đã đến liền giả vờ khóc lóc đau đớn van xin,
"Cố...!Cố Hạ Phi, tôi van xin cô, đừng làm hại tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đến gần anh ấy, tôi van xin cô "
Lời nói của cô ta vừa nói xong, Diệp Ảnh Quân và mọi người đã nghe được, anh ta nhìn thấy cảnh tượng Cố Hạ Phi chỉa súng vào Chu Huệ Di, còn cô ta thì nằm dưới đất,
Anh ta hốt hoảng ngay lập tức chạy đến để xem Chu Huệ Di, mà lo lắng hỏi, "Huệ Di, em không sao chứ "
Chu Huệ Di lúc này dùng thời điểm này mà nhanh chóng giả vờ giả trò, "Quân, cứu...!Cứu em với, cô ta bị điện rồi, cô ta bắn em, em đau quá, ưa...!"
Diệp Ảnh Quân ôm lấy Chu Huệ Di trong tay, liền quay lên nhìn cô cau mày quát lớn, "Cố Hạ Phi, cô điên rồi à mau bỏ súng xuống "

Cố Hạ Phi nhìn anh ta im lặng không nói gì cả, lúc này đột nhiên phía xa bà Nội Diệp lên tiếng cùng với giọng nói nghẹn ngào,"Phi Phi cháu yêu, con mau bỏ súng xuống đi con, bà nội xin con! Hãy nghĩ đến bản thân mình đi "
Cũng lúc này Trương Nhã Tịnh cũng lo lắng cho cô mà lên tiếng, "Phi Phi, chúng ta có gì hãy nói, cậu đừng làm những chuyện dại dột "
Dù nghe những lời của mọi người khuyên nhủ, nhưng cô lý trí vẫn bỏ ngoài tai, vì bây giờ cô chỉ biết mỗi một mình mẹ của cô mà thôi, người mẹ đã chết trên tay cô,
Nổi đau quá lớn để khiến cô sao có thể nghe lời những người xung quanh được, chính vì vậy cô mới tay vẫn còn chĩa súng vào cô ta cau mày nói với giọng đau đớn
"Tôi không giết cô ta, vậy ai là người sẽ đền mạng cho mẹ tôi đây "
Chu Huệ Di lúc này sợ sẽ bại lộ, nên cô ta nhanh chóng khóc lóc đổ lỗi cho Cố Hạ Phi, "Là...!Là cô ta tự bắn mẹ mình, cô ta điên rồi, Quân anh cứu em với "
Diệp Ảnh Quân cau mày lạnh lùng nhìn cô quát lên, "Cô mau bỏ súng xuống, cảnh sát đã đến rồi, cô hãy nhận lấy tội lỗi của mình đi "

Nhìn thấy người đàn ông mình từng yêu, lại đi lo lắng cho người khác, và còn dùng thái độ lạnh lùng nhìn cô, ngay lúc này cô mới biết sự trừng phạt khi cứu lấy một người rồi nhận lại sự căm ghét đối xử lạnh nhạt,
Sau đó cô chết lặng và giữ lấy sự thấu hiểu mà nhìn anh với ánh mắt căm hận nghiến răng nói, "Diệp Ảnh Quân, tôi bây giờ rất căm ghét anh tôi hận anh, tôi hối hận khi đã cứu anh năm đó "
"Cô...!Cô đang nói gì vậy hả " lời nói của Cố hạ Phi khiến anh ta bất ngờ thêm một lần nữa,
Nói xong cô bỏ súng xuống và ôm chặt lấy cơ thể lạnh lẽo của mẹ của mình trong tay một lúc, và ngay sau đó cảnh sát cũng đã đưa mẹ cô đến bệnh viện và cô đã bị giam giữ,.