Trong giấc mơ

” Đây là đâu vậy ” Triệu Tuệ An thấy mình đi nơi nào rất xa lạ

“Mẹ..mẹ , Bảo bảo đây này “Một bé trai tầm 5 tuổi rất giống Hoắc Kiến Vũ , như bản thu nhỏ của anh đang cầm trên tay một con siêu nhân chạy lại với cô

” Nhóc con, con gọi ai là mẹ thế” Cô đi lại ngồi xuống xo đầu bảo bảo

“Mẹ…mẹ không nhận bảo bảo sao? bảo bảo là con của mẹ cơ mà ”

“Bảo bảo là con sao? là con của mẹ sao ?” Tuệ An òa khóc

” Dạ , mẹ đừng khóc nữa , mẹ khóc ba rất xót ” bảo bảo lau nước mắt cho cô

” Bảo bảo con về với mẹ đi được không ? mẹ hứa mẹ sẽ bảo vệ con mà ”

“Mẹ , bảo bảo phải đi thăm ông bà ngoại rồi ,thăm xong bảo bảo về với mẹ được không ?”

” Không , Bảo bảo con giận mẹ nên không về với mẹ sao? mẹ xin lỗi để con gặp nguy hiểm rồi” Cô vuốt ve khuôn mặt bảo bảo mà nước mắt lăn dài

” Không có bảo bảo không giận mẹ, bảo bảo rất thương mẹ, mẹ của bảo bảo rất xinh đẹp”

“Bảo bảo con thích siêu nhân sao? con về với mẹ, mẹ mua thật nhiều siêu nhân cho con chơi được không?”

” Mẹ , Bảo bảo phải đi rồi . Con đi thăm ông bà ngoại xong rồi sẽ về với mẹ, mẹ đừng khóc nữa được không? con không muốn nhìn mẹ khóc , sau này bảo bảo về với mẹ con sẽ bảo vệ mẹ.” bảo bảo ôm cổ hôn vào bên má Triệu Tuệ An rồi rời đi

” Bảo bảo mẹ xin con được không? về với mẹ , ba đang chờ mình về đó bảo bảo” Cô níu tay bảo bảo lại

“Me…”

“Bảo bảo hay con dẫn mẹ theo được không? mẹ không muốn rời xa con đầu , mẹ không muốn”

” Ba đang chờ mẹ về kìa , con nhất định sẽ về với mẹ mà , ông bà ngoại đang gọi con, con phải đến thăm ông bà ngoại rồi , bảo bảo độ nhá ” Đứa bé dần khuất xa

” Bảo bảo đừng đi mà con, đừng bỏ mẹ , bảo bảo” Triệu Tuệ An khóc nức nở

” Bảo bảo đừng đi , đừng bỏ mẹ, bảo bảo” Triệu Tuệ An òa khóc rồi bật dậy

“Tuệ An, Tuệ An”

” Kiến Vũ khi nãy em nhìn thấy bảo bảo của chúng ta bảo bảo cầm một con siêu nhân, gương mặt rất giống anh , nhưng …nhưng bảo bảo không chịu về với em” Cô khóc dụi vào lòng Hoắc Kiến Vũ

“Ừ, sau này bảo bảo về với chúng ta mà ” Anh vuốt vuốt tấm lưng an ủi cô

“Bảo bảo nói phải đi thăm ba mẹ, bảo bảo không chịu về với em, chắc bảo bảo giận em rồi

Mọi người ở đây ai nhìn thấy Triệu Tuệ An đều không cầm được nước mắt mọi người thấy vậy đều ra ngoài để cho Hoắc Kiến Vũ ở lại với cô.

“Tuệ An ngoan , nằm xuống nghĩ ngơi , em khỏe lại bảo bảo sẽ về với em mà “Anh đỡ cô nằm xuống

Triệu Tuệ An nằm xuống mà nước mắt cứ chảy, hình ảnh đứa bé cứ hiện lên trong đầu cô.

Hơn một tuần tinh thần của Triệu Tuệ An cũng khá hơn , cô được xuất viện về nhà . Hoắc Kiến Vũ giao công việc cho Hoắc Kiến Thành để ở nhà chăm sóc cho cô .

Hoắc Kiến Vũ mở cửa phòng đi vào thì thấy Triệu Tuệ An đang ngồi trên giường nhìn xa xăm.

“Bà xã”.

” Kiến Vũ anh không đi làm sao? vết thương của anh đã thay bằng chưa ”

“Thay rồi . Anh ở nhà với em”

“Em không sao đâu , hay anh lên tập đoàn đi , cũng gần đến lễ kết hôn của Kiến Thành rồi sẽ rất bận”

” Không sao, có ba mẹ lo mà . Em bây giờ phải ăn uống nghĩ ngơi có biết không”

” Dạ , Kiến Vũ anh có giận em không, tại em nên …”

“Đừng nói nữa Tuệ An , anh không giận cũng không trách gì em hết . Anh ôm em ngủ trưa nha”

Hoắc Kiến Vũ leo lên giường ôm lấy Triệu Tuệ An , cô vòng tay ôm lấy anh .

” Kiến Vũ chúng ta để tự nhiên đi được không, em muốn có bảo bảo”