Thẩm Ngân Tinh vẫn đi vào phòng khách mà Bạc Hàn Xuyên sắp xếp.

Tắm rửa đơn giản rồi nhanh chóng đi ra, Thẩm Ngân Tinh nhìn xung quanh gian phòng xa lạ, cuối cùng thở dài một hơi.

Cô chưa bao giờ có cảm giác an tâm.

Từ trước đến nay cô không có thói quen ỷ lại vào người khác, thế nhưng ở chung một chỗ với Bạc Hàn Xuyên cô lại cực kỳ yên lòng!
Nghĩ tới những cảnh hôm nay cô nhìn thấy ở dưới lầu khu chung cư, hành động điên cuồng của đám người kia, đến bây giờ nghĩ lại cô vẫn cảm thấy sợ hãi.

Nếu không phải đêm nay Bạc Hàn Xuyên kiên trì muốn đưa cô về nhà, nếu không phải anh nghĩ ra cách để Du Văn lái xe của cô, vậy thì có lẽ đêm nay không những không giữ được xe mà ngay cả cô cũng bể đầu chảy máu.

May là có Bạc Hàn Xuyên...!
Hít sâu một hơi, cuối cùng cô cũng leo lên giường, nằm xuống tấm đệm êm ái dễ chịu.

Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, lãng phí quá nhiều tinh thần và thể lực của cô.



Mà trong căn phòng làm việc bên cạnh, Bạc Hàn Xuyên đang ngồi trên một chiếc ghế nặng nề, ánh mắt tối tăm sâu thẳm.

"Tiếp tục đè ép, đè ép đến chết cho tôi.

Nếu bọn họ đã chọn liều lĩnh vì người phụ nữ kia, ngược lại tôi muốn nhìn xem rốt cuộc xương của bọn họ cứng đến đâu!"
Giọng nói của anh cực kỳ trầm thấp, bên trong mang theo sự tàn độc khiến Du Văn ở đầu dây bên kia giật mình, vội vàng thấp giọng cung kính nói.

"Rõ, anh Bạc."

Sáng ngày hôm sau, một giọng hót lảnh lót chậm rãi kéo Thẩm Ngân Tinh ra khỏi giấc ngủ mê.

Chậm rãi mở mắt, căn phòng xa lạ khiến cô đờ đẫn trong một thoáng, lúc lâu sau mới khôi phục lại bình thường.

Cô vén chăn lên bước xuống giường, kéo màn cửa sổ ra, phong cảnh ngoài cửa sổ làm cô không nhịn được kinh ngạc.

Tối hôm qua tới đây ngay trong đêm, cô vẫn chưa nhìn rõ khung cảnh xung quanh.

Bây giờ nhìn lại, mấy dặm đồng bằng xung quanh cây cối được trồng hết sức chỉnh tề ngăn nắp, vài con đường bê tông màu trắng xen kẽ ở giữa, rừng cây bao quanh bên ngoài xanh um tươi tốt, một con sông nhân tạo uốn lượn qua toàn bộ trang viên.

Trang viên mang khí thế đẹp đẽ tráng lệ đến mức không một từ ngữ nào có thể miêu tả nổi.

Cô không khỏi bắt đầu khâm phục trí tuệ và nghệ thuật cao siêu của những nhà thiết kế và thợ thủ công đã xây dựng nên tòa sơn trang này.

Nhưng những gì cô nhìn thấy chỉ là một góc của nơi đây mà thôi.

Rốt cục một người phải có bao nhiêu tiền mới có thể xây căn nhà của mình thành một nơi giống như lâm viên Tô Châu thế này?
Cô có chút không chờ được muốn đi dạo một vòng xung quanh.

Thẩm Ngân Tinh xoay người nhanh nhẹn quẹo vào phòng tắm, rửa mặt chải tóc đơn giản sau đó đi ra khỏi phòng.

Phòng khách ở dưới lầu rất yên tĩnh, những người giúp việc đang bận rộn thu dọn căn phòng, gần như không phát ra chút âm thanh nào.


Thấy Thẩm Ngân Tinh đi xuống, mấy người bọn họ đều dừng công việc trong tay, cung kính gật đầu chào cô.

Dẫn đầu là một người phụ nữ trung niên khá lớn tuổi, dung mạo trung bình không có biểu cảm gì quá lớn.

"Cô Thẩm, cô đã tỉnh."
Thẩm Ngân Tinh nhẹ nhàng gật đầu một cái, giọng nói có chút khàn khàn.

"Vâng, chào buổi sáng."
Trong ánh mắt không gợn sóng của thím Trương hiện vẻ vô cùng kinh ngạc, sắc mặt căng thẳng hơi giãn ra một chút.

"Mời cô Thẩm dùng bữa sáng."
Thím Trương vẫn cung kính nói, mấy người giúp việc vừa rồi còn đang bận rộn trong phòng khách lúc này cũng im lặng lui xuống.

Không biết vì sao, Thẩm Ngân Tinh có một cảm giác rất kỳ diệu.

Trong thời đại hiện nay, mặc dù tất cả mọi người trong giới thượng lưu đều sẽ thuê một vài người giúp việc nhưng từ lâu hình thức đã không còn cứng nhắc cũ kĩ như lúc xưa nữa.

Thế nhưng mỗi một người giúp việc ở đây đều dè dặt cẩn thận, trung thành biết vâng lời.

Chẳng lẽ Bạc Hàn Xuyên đáng sợ như vậy sao?
Thẩm Ngân Tinh được thím Trương dẫn tới phòng ăn, bữa sáng đã được dọn lên bàn.


"Bạc Hàn Xuyên đâu?"
Chẳng lẽ không nên để cho anh một phần bữa sáng sao?
"Cậu chủ đã đi làm, cậu chủ dặn tôi sau khi cô ăn sáng xong thì đưa cô đi dạo một vòng quanh trang viên."
"À." Thẩm Ngân Tinh chậm rãi gật đầu nhìn bữa sáng tinh xảo trước mặt, cô khom người ngồi xuống.

Dùng xong bữa sáng, thím Trương dẫn cô ra ngoài biệt thự.

Mùi thơm bùn đất, cây cỏ thơm mát xanh biếc, hơi thở trong lành và dịu dàng của mùa xuân hòa quyện với sức sống của nước khiến Thẩm Ngân Tinh cảm thấy sảng khoái thư thái.

Cô thầm than Bạc Hàn Xuyên thật là không để người của chính mình phải chịu khổ.

Có thể xây dựng một trang viên như vậy ở cái đất Bình Thành này, thực đúng là bồng lai tiên cảnh.

Tự mình đặt chân đứng đây so với cảm giác trong phòng ngủ vừa rồi càng tuyệt vời hơn.

Mà trái ngược với Thẩm Ngân Tinh bây giờ đang thoải mái, Thẩm Tư Duệ lại không tốt lắm..