Tuy Bạc Hàn Xuyên đang lái xe, ánh mắt nhìn thẳng phía trước nhưng anh vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của Thẩm Ngân Tinh.

"Sao vậy?"
"Không phải nói muốn theo đuổi tôi sao? Chuyện của tôi, chỉ cần anh điều tra một chút là sẽ nắm rõ không ít."
Thẩm Ngân Tinh quay đầu nhìn anh.

Buổi đêm ở Bình Thành đèn đóm rực rỡ, màu sắc ánh sáng thay đổi lướt qua gò má góc cạnh hoàn mỹ của anh theo sự chuyển động của chiếc xe, sống mũi cao thẳng, mày như núi xa, trong vẻ tinh xảo lộ ra sự kiêu ngạo tôn quý.

Bên trong buồng xe hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn dương cầm vẫn du dương trầm bổng làm nền.

Ngay lúc Thẩm Ngân Tinh cho rằng anh sẽ không trả lời, cô muốn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói trầm thấp của Bạc Hàn Xuyên chậm rãi vang lên:
"Em muốn tôi điều tra em sao?"
Thẩm Ngân Tinh quay đầu nhìn anh, nét mặt có chút kinh ngạc.


"Tôi cho rằng đối với em đây là việc cực kỳ không tôn trọng.

Có lẽ...!thay vì biết chuyện của em từ trong miệng của người khác, tôi càng hy vọng một ngày nào đó em sẽ tự mình nói cho tôi biết."
Tiếng nói của anh quá mức trầm thấp, mặc dù giọng nói ấy bình tĩnh không gợn sóng nhưng nghe vào vẫn có chút ôn nhu.

Đôi mắt trong veo của Thẩm Ngân Tinh hơi lóe lên, cuối cùng vẫn quay sang bên kia tựa đầu vào cửa sổ xe.

Ánh mắt cô nhẹ như sương, thần sắc yên tĩnh.

"Mẹ của tôi là một người phụ nữ rất tao nhã, từ khi tôi còn nhỏ yêu cầu đối với tôi đã rất cao.

Cầm kỳ thư họa, nhảy múa, âm nhạc những thứ này tôi đều đã từng học qua."
"Gia cảnh nhà họ Thẩm không tệ, nhưng tôi mười lăm tuổi mới bắt đầu học đàn dương cầm.

Nói tới thì cũng có thể coi là chơi được, có điều tôi chỉ học không tới ba năm, ở phương diện này trình độ cũng không sâu.

Bản thân tôi cũng rất thích, chỉ là sau này..."
Thẩm Ngân Tinh chống khuỷu tay lên góc kính cửa xe ô tô, cô khẽ cắn các đốt ngón tay uốn lượn của ngón giữa, giọng nói dần dần dừng lại.

Tay kia đặt ở trên đùi nắm thật chặt thành quyền, khe khẽ run rẩy.

"Sau này ra nước ngoài...!để có thể sinh tồn, chuyện đàn dương cầm đành gác lại sau."
Bạc Hàn Xuyên lặng lẽ lắng nghe, nét mặt bình thản, ánh đèn ngoài cửa sổ in vào đôi mắt đen láy của anh, lấp lánh nhưng càng thêm sâu không lường được.

Anh không bỏ qua sự chuyển đổi cứng rắn trong câu nói của cô, cũng không bỏ qua sự run rẩy trong giọng nói của cô.


Không muốn nói thì không cần nói.

Chẳng qua anh cũng không chọc thủng.

Anh có thể cảm giác được nếu như còn tiếp tục như vậy, rất có khả năng cảm xúc đêm nay của cô sẽ vỡ đê.

Nếu cô sẵn sàng thể hiện sự yếu đuối trước mặt anh thì cũng có thể, nhưng rõ ràng là bây giờ cô sẽ không.

Nhiều nhất cô cũng chỉ biết trốn trong thế giới của mình buồn bã tổn thương.

"Có cơ hội đàn cho tôi nghe."
Thẩm Ngân Tinh thu cánh tay về âm thầm hít sâu một hơi, dẫu môi quay đầu lại nhìn anh:
"Được, anh muốn nghe bài gì?"
"Hôn lễ trong mơ."
"..." Sắc mặt Thẩm Ngân Tinh hơi cứng đờ.

Bầu không khí vừa mới thoát khỏi sự trầm mặc lại đột nhiên quay trở lại, chỉ vì một câu trêu đùa của Bạc Hàn Xuyên.

Xe đi qua khu vực thành thị, từ từ chạy vào khu nhà.


Bạc Hàn Xuyên đi theo Du Văn ở phía trước, tốc độ xe dần dần chậm lại.

Dưới lầu khu nhà của Thẩm Ngân Tinh có mấy người nhìn như đang tản bộ, sau khi nhìn thấy xe của Du Văn thì dừng lại, từng nhóm tập trung lại cùng nhau xông tới.

"Chính là chiếc xe này, chúng ta đập đi."
Du Văn cảm thấy tình hình không đúng, phía sau cốp xe lập tức phát ra tiếng vang"Ầm" thật lớn, ngay sau đó chính là một loạt âm thanh liên tục.

Bạc Hàn Xuyên bỗng nhiên đạp phanh.

Anh híp mắt nhìn tình cảnh hỗn loạn ở phía trước, trên khuôn mặt tuấn mỹ góc cạnh không có một chút độ ấm nào, một tia lạnh lẽo dần dần ngưng tụ giữa lông mày.

Dường như ngay cả không khí cũng đông thành những vụn băng nhỏ..