Lúc Thẩm Ngân Tinh đi xuống tầng, bà cụ và quản gia Lai Dĩnh đều ở cầu thang dưới nhà, khẩn trương ngửa mặt nhìn lên.

Sợ trên tầng sẽ xảy ra chuyện gì đó không tốt.

"Ngân Tinh, hai đứa cháu… nói chuyện xong rồi sao? Thằng nhóc thúi kia không bắt nạt cháu chứ?"
Thẩm Ngân Tinh chỉ cảm thấy trên mặt nóng bỏng, máu chưa hoàn toàn lưu thông, khiến cô cảm thấy không biết phải làm sao.

"Không có chuyện gì đâu bà."
Cô cúi đầu, lấy tay vén sợi tóc bên mặt ra sau tai, muốn dùng động tác này che bớt đi sự xấu hổ.

Bà cụ nghiêng người về phía trước, híp mắt quan sát từng hành động của Thẩm Ngân Tinh, sau đó bà mới chậm rãi nở nụ cười đầy ẩn ý.

Sau đó bà cụ lại nhìn thấy dáng người thon dài của Bạc Hàn Xuyên chậm rãi xuất hiện phía sau Thẩm Ngân Tinh.

Nụ cười trên mặt bà dần biến mất, tức giận nói: "Không phải cháu bận rộn lắm sao? Trở về làm gì?"

"Bà nội không muốn cháu trở về sao?"
Bạc Hàn Xuyên mỉm cười đáp lời, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua bả vai Thẩm Ngân Tinh nhìn về phía bà cụ.

"Thằng nhóc thối này!"
Bà cụ cắn răng, chen ngang nói một câu: "Ăn cơm!"
Nhận thấy Bạch Hàn Xuyên từ phía sau đi đến gần, Thẩm Ngân Tinh vội vàng nhanh chân bước xuống lầu.

Nhìn thấy rõ động tác trốn tránh của Thẩm Ngân Tinh, Bạc Hàn Xuyên hơi cong môi, cũng đi xuống theo.

Sau khi ăn cơm tối xong, thời gian cũng không còn sớm.

Thẩm Ngân Tinh nói mình phải ra về, nhưng bà cụ Bạc nhất quyết không đồng ý.

"Không được… hôm nay Ngân Tinh cứ ở lại chỗ này đi, chỗ này của bà có rất nhiều phòng… trên tầng hai, phòng nào cũng có giường lớn, cũng rất thoải mái…"
Thẩm Ngân Tinh bật cười: "Bà à, không cần đâu."
Sao bà cụ lại đáng yêu như vậy?
Cô vừa rời khỏi biệt thự, Bạc Hàn Xuyên cũng lập tức đi theo sau.

Thẩm Ngân Tinh đứng ngay tại cửa chính, cô nhìn Bạc Hàn Xuyên nói:
"Tôi có lái xe đến đây, anh không cần phải đưa tôi về."
"Tôi không yên tâm.

Để tôi lái xe đưa em về, cứ để Du Văn lái xe của em."
"Tôi có thể từ chối không?"
"Tôi từ chối cự tuyệt của em, đưa chìa khoá xe cho Du Văn."
Anh vừa nói, vừa ôm lấy Thẩm Ngân Tinh đi đến bên cạnh chiếc xe Bentley đang dừng ngay trước cổng.


Anh trả lời vô cùng nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng không cho cô có cơ hội từ chối.

Người đàn ông bá đạo.

Quả là bàn tay quý ông trong truyền thuyết, mặc dù đang đặt bên hông cô, nhưng không có bất kỳ hành động mờ ám nào.

Tất nhiên Thẩm Ngân Tinh biết một ít lễ tiết này, nhưng trên eo vô tình chạm vào tay anh, vẫn khiến suy nghĩ của cô không thể tập trung.

Mà lúc này, hai người đã đi đến bên cạnh xe, Bạc Hàn Xuyên rất tự nhiên vươn tay mở cửa xe bên ghế phụ ra cho Thẩm Ngân Tinh.

Bàn tay trên eo cô hơi dùng sức, anh nhàn nhạt nhìn cô, ra hiệu cho cô lên xe.

Du Văn đi đến bên cạnh cô, cung kính đứng ở một bên.

Thẩm Ngân Tinh hơi chần chờ, sau đó mới đưa chìa khoá xe trong tay cho anh ta.

"Làm phiền anh."
"Không cần khách sáo, phu… cô Thẩm."
Dường như hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, nghĩ cô Thẩm sẽ trở thành bà chủ tương lai của ông chủ đã bén rễ trong lòng anh ta.


Suýt chút nữa là lỡ lời rồi.1
Thẩm Ngân Tinh cũng không để ý, ngẩng đầu nhìn sang Bạc Hàn Xuyên đang đứng chờ bên cạnh, cô khom người bước vào xe.

Bạc Hàn Xuyên đóng cửa xe lại, anh vòng qua bên kia rồi lên xe.

Du Văn sải bước đi đến bên chiếc Volkswagen của Thẩm Ngân Tinh, mở khóa sau đó khởi động xe dẫn đầu.

Bạc Hàn Xuyên chậm rãi lái xe đi theo phía sau Du Văn.

Trên đường đi, hai người cũng không nói chuyện với nhau, thật ra là do chuyện xảy ra trong phòng của anh lúc trước khi ăn cơm, khiến cô có chút không được tự nhiên.

Cảm giác tồn tại của người đàn ông bên cạnh vô cùng mãnh liệt, Thẩm Ngân Tinh vô tình quay đầu nhìn về phía anh, người lớn lên thật sự rất đẹp, làm việc gì cũng giống như cảnh đẹp ý vui.

Chỉ ngồi ở đó, hai tay nắm lấy tay lái, dáng vẻ nhàn nhã, thong thả kia kết hợp với gương mặt tinh xảo của anh, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, so với những người khác thì đẹp mắt hơn rất nhiều..