"Ông chủ?" Du Văn nhìn Bạc Hàn Xuyên qua kính chiếu hậu.

Bạc Hàn Xuyên dừng bút, sau đó khép tài liệu lại bỏ sang một bên, ngẩng đầu nhìn Du Văn.

Nhàn nhạt nói: "Đi mua ít thuốc trị thương về."
Du Văn lập tức hiểu ý, đáp lại một tiếng "Vâng" rồi mở cửa xe, bước vào tiệm thuốc.

"Cậu chủ, cậu về rồi." Trong mắt của Lai Dĩnh tràn ngập ý cười, quả nhiên bà cụ liệu sự như thần.

"Ừm."
Bạc Hàn Xuyên nhàn nhạt đáp, đổi giày đi vào phòng khách.

Ánh mắt lạnh lẽo quét một lướt khắp phòng khách, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, anh xoay người muốn lên lầu nhưng lại nghe thấy âm thanh lạnh nhạt từ nhà bếp truyền tới.

"Anh ấy thích ăn hải sản sao? Cua? Tôm? Có vẻ như không giống..."
"Tôi sao, tôi không kén ăn, nhưng bây giờ dạ dày không được tốt, không dám ăn đồ ăn quá cay..."
"Cũng không có gì, trước đây bận việc, xã giao nhiều, dạ dày không thoải mái cũng không phải chuyện lạ."
"Cần mang đĩa trái cây ra bàn? Tôi lấy giúp cho..."
Lúc Thẩm Ngân Tinh chạy ra, vừa hay nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng trong phòng khách.

Cô dừng bước chân, hơi bất ngờ: "Anh về rồi."
Lời vừa nói ra, cô lại cảm thấy không đúng lắm.


Sao lại cảm thấy giọng điệu này giống như vợ mới cưới đợi chồng về nhà thế?
Con ngươi đen láy tĩnh lặng của Bạc Hàn Xuyên nhìn chằm chằm cô gái đối diện, bộ quần áo trên người không xa lạ, chiều nay vừa mới thấy.

Nhưng lúc này, trên người cô lại đeo một cái tạp dề màu lam nhạt, dây lưng cột ra sau, phác họa ra vòng eo mảnh khảnh, một tay có thể ôm hết của cô.

Nhưng con ngươi đen láy của Bạc Hàn Xuyên lại dần tối sầm xuống.

"Ai bảo em làm những việc này?"
Đối mặt với giọng nói âm trầm của Bạc Hàn Xuyên, Thẩm Ngân Tinh không kịp phản ứng.

"Có ai bảo đâu? Là tự tôi."
Bạc Hàn Xuyên nhàn nhạt liếc nhìn cô, sau đó sải bước đi tới trước mặt cô, kéo cánh tay cô đi lên tầng.

Đi thẳng đến phòng của Bạc Hàn Xuyên, Thẩm Ngân Tinh bị cưỡng chế ngồi xuống giường.

"Bạc Hàn Xuyên, anh làm gì?" Thẩm Ngân Tinh hơi tức giận, đã quen với sự dịu dàng của Bạc Hàn Xuyên nên khó tiếp nhận được sự ngang ngược hiện tại của anh.

"Nằm úp xuống giường đi."
"Anh..." Thẩm Ngân Tinh nghẹn lời, trừng mắt tức giận nói không nên lời.

Trước đây, cô còn cảm thấy anh là quân tử, phong thái đĩnh đạc!

Cho đến khi cô bị anh đẩy lên giường, bị anh bá đạo vén áo lên, cô mới lớn tiếng hét lên.

"Bạc Hàn Xuyên, anh làm thổ phỉ đến nghiện rồi sao?"
Thổ phỉ?
Môi mỏng của Bạc Hàn Xuyên hơi ***** ****.

Từ này rất mới mẻ.

Nhưng thốt ra từ miệng của cô gái lãnh đạm nho nhã này cũng rất thú vị.

Con ngươi đen láy lộ ra một tầng ánh sáng, bàn tay ấm áp ấn cơ thể không thành thật của cô xuống, tầm mắt chậm rãi đặt trên vòng eo mảnh khảnh của cô.

Đôi mắt đen láy dần tối sầm lại.

Rõ ràng trên da thịt trắng nõn lại có vết tím bầm, hủy đi vẻ đẹp này.

Mặt anh trầm xuống, lấy thuốc mỡ ra, môi mỏng khẽ nhúc nhích.

"Sao lại nói hai chữ thổ phỉ này?"
Thẩm Ngân Tinh tức giận.

"Bẻ cánh tay người ta, đập vỡ siêu xe của người ta, bây giờ lại dùng sức mạnh với tôi, không phải thổ phỉ thì là gì? Tôi lại còn tưởng anh là quân tử ôn nhuận như..." ngọc.

Thẩm Ngân Tinh còn chưa nói xong, trên eo bỗng truyền tới cảm giác mát lạnh, kèm theo chút đau đớn.

Cô dừng lại, phản ứng lại, gương mặt mang theo tức giận lập tức phủ lên một tầng mây đỏ, cắn chặt môi, chôn mặt vào gối.

Cô hiểu lầm anh rồi..