"Lo lắng? Sao vậy?"
Tô Vũ sững lại hỏi, tuy biết Ngân Tinh sẽ vì chia tay mà buồn bã nhưng thấy tình huống hôm nay, cô sẽ không bị người ta bắt nạt mới đúng.

"Anh Vũ, anh không tò mò người đàn ông ngồi trong xe hôm nay là ai sao? Chị vừa mới chia tay anh, chắc chắn không thể khống chế cảm xúc, lỡ như trong lòng chị ấy nghĩ quẩn, tùy tiện tìm một người đàn ông giàu có nào đó tới chọc tức chúng ta..."
Mặt Tô Vũ lập tức lạnh lùng: "Ngân Tinh không phải là người như thế! Trước giờ cô ấy luôn giữ mình trong sạch!"
Bọn họ ở bên nhau tám năm, ngay cả lúc đi học, độ tuổi theo đuổi lãng mạn nhất, dễ xung động nhất, giữa hai người họ cũng không phá vỡ phòng tuyến, nhiều nhất cũng chỉ ôm theo lễ nghi bình thường thôi.

Cho dù là thế, thi thoảng cô sẽ lộ ra vẻ ngại ngùng, huống chi mấy năm nay cô vẫn luôn ở bên cạnh anh ta.

Mọi hành động của cô đều bị anh nhìn thấy hết, làm việc, nghỉ ngơi, chỉ có hai điểm này thôi.

Sao cô có thể vì báo thù anh ta mà làm ra loại chuyện này?
"Trước giờ… luôn giữ mình trong sạch sao?"

Thẩm Tư Duệ cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm, trong mắt có thêm vài phần hung ác.

Thẩm Ngân Tinh, cô đợi đấy, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ chuyện lần này!
"Chỉ mong chị ấy thật sự không làm ra chuyện ngốc như vậy.

Người đàn ông đó… có lẽ chỉ là trùng hợp..."
Cô ta thấp giọng nói, vô tình hay cố ý lại nhắc đến người đàn ông ngày hôm nay.

"Được rồi, đừng lo lắng.

Lát nữa Quỳnh Anh ra, anh đưa em về nhà, hôm nay đừng đến công ty, có lẽ cửa công ty đã bị phóng viên vây kín rồi."
Tuy Tô Vũ nói như thế nhưng trong mắt lại nhiễm vài phần thâm trầm.

.

Cập nhật truyện nhanh tại || trumtruyeИ .V И ||
"Ừm, bà đã cho người thông báo với em rồi."
Thẩm Tư Duệ nhẹ nhàng gật đầu, cảm nhận được mặt mình bị ôm lên.

Tay Tô Vũ nhẹ nhàng chạm vào gương mặt còn đỏ của cô ta, trong mắt tràn ngập thương tiếc.

"Để em chịu uất ức rồi, còn đau không?"
"...!Không đau." Thẩm Tư Duệ cắn môi, trông có vẻ đang cật lực chịu đựng nỗi uất ức của mình nhưng nước mắt lại rơi xuống.


"Đồ ngốc, đau thì cứ nói ra, ở trước mặt anh còn cậy mạnh cái gì?"
Thẩm Tư Duệ lắc đầu, vùi đầu vào trong lòng Tô Vũ.

"Em không đau, có anh quan tâm em, yêu em như vậy, đau cỡ nào em cũng không thấy đau, bây giờ trong lòng em giống như đang ngậm kẹo, một chút cũng không đau..."1
Tô Vũ vươn tay ôm eo cô ta, cúi đầu yêu thương hôn nhẹ lên tóc cô ta.

"Lát nữa anh đưa em về nhà."
"Ừm."
Thẩm Ngân Tinh đưa bà cụ Bạc về nhà, bởi vì đã lớn tuổi, sau khi về nhà, bà cụ gắng gượng chống đỡ tinh thần nói chuyện với Thẩm Ngân Tinh một lát, sau đó không kiên trì nổi nữa, cần nghỉ ngơi một lúc.

"Ngân Tinh bận rộn cả buổi chiều, hay là cháu cũng tắm rửa nghỉ ngơi một lúc! Căn phòng bên trong cùng phía tay trái trên tầng hai..."
Thẩm Ngân Tinh ngượng ngùng cười: "...!Không cần đâu bà nội, bà cứ nghỉ ngơi là được, cháu… lát nữa dạo trong vườn một chút là được..."
Cô đã rất rõ ràng căn phòng trong cùng phía tay trái trên tầng hai, đó là phòng ngủ của Bạc Hàn Xuyên!
Chuyện lần trước đã đủ xấu hổ rồi, sao cô có thể đi vào đó được.


Bà cụ Bạc hơi thất vọng: "Vậy được rồi, Ngân Tinh, cháu cứ xem đây là nhà của mình, cháu cứ chơi tùy ý!"
"Vâng, bà nội mau nghỉ ngơi đi."
"Được!"
Lúc này đã là chập tối, chẳng mấy chốc đã sắp đến thời gian ăn tối.

Lần trước tới chỉ là tùy tiện quét mắt nhìn hoa cỏ trong vườn một lát, bây giờ nhìn kỹ đúng là rất đẹp.

Nhành hoa được cắt tỉa ngay ngắn, hình thái khác nhau, hoa mùa này luôn có vài nụ hoa đang chờ nở, dáng vẻ e thẹn chờ đợi nở rộ rất mê người.

Cây xanh tươi mát, hương hoa thơm ngát khiến một nhà sáng chế mùi hương như Thẩm Ngân Tinh vô thức phác họa ra mùi hương của vài loại hương liệu.

Có vài cây hoa mà cô không quen thuộc, không nhịn được xoay người nghiên cứu hương hoa, phần eo lại truyền tới một trận đau nhức..