Bầu không khí lâm vào im ắng.

Du Văn nhàn nhạt quét mắt nhìn Lâm Quỳnh Anh, trong con ngươi vẫn không cách nào che giấu được vẻ khinh thường.

Tự mình cảm thấy mình tốt đẹp, thật sự nghĩ mình quý giá lắm?
Hả?
Anh ta cảm thấy rất buồn cười, sao ông chủ có thể không đền nổi chút đồ này chứ?
Đường đường là tập đoàn tài chính Bạc thị, tập đoàn đứng đầu trong nước, bên có vô số ngành sản xuất, giá trị con người đã sớm không phải mấy con số bình thường có thể biểu đạt.

Vỏn vẹn một cánh tay, một chiếc xe mà lại nói ông chủ không đền nổi?
A!
Nhưng cũng không trách cô ta, người không biết không có tội!
Chỉ là đối với người biết rõ mọi chuyện như anh ta, quả nhiên là rất đúng với câu nói không tự lượng sức.

"Yên tâm, cho dù có tháo hai chân hai tay của cô xuống, tôi cũng bồi thường được.

Cô có muốn thử không?"
Có lẽ Bạc Hàn Xuyên cũng cảm thấy lời này của cô ta rất mới lạ, thế mà lại tiếp lời.


Nhưng giọng nói lạnh lẽo bình thản vừa vang lên lại khiến trong lòng mọi người dâng lên một trận ớn lạnh.

Sau khi Du Văn nghe thấy, khẽ xoay người, dọa Lâm Quỳnh Anh sợ tái mặt!
"Đủ rồi!" Giọng nói âm trầm của Tô Vũ vang lên, anh ta nhìn chiếc xe ở cách đó không xa bằng ánh mắt nguy hiểm.

"Anh đây không khỏi quá mất tình người, chuyện đã thành thế này rồi, lẽ nào còn không hài lòng?"
"Người bình thường đều có tình người, dĩ nhiên tôi cũng không ngoại lệ.

Nhưng không phải thứ biết đi đường bằng hai chân đều là người, cho nên tôi và các người không cần nhắc đến tình người."
Súc sinh và con người, sao có thể đánh đồng?
Du Văn ở bên cạnh suýt thì cười ra tiếng, hóa ra ông chủ nhà anh ta còn có độc mồm như vậy!
Sao Tô Vũ có thể không nghe ra được sự châm chọc trong câu nói này, nhiệt độ xung quanh cơ thể hạ thấp.

Giữa đàn ông với đàn ông, một câu nói đã tràn ngập thuốc súng.

"Anh còn muốn thế nào?"
Giọng nói của Tô Vũ gần như rít ra từ kẽ răng.

Bạc Hàn Xuyên nhìn Thẩm Ngân Tinh đã đi tới đây, ánh mắt không tách rời khỏi bóng dáng cao gầy mảnh khảnh của cô, môi mỏng khẽ kéo lên độ cong nhỏ.


"Chỉ muốn nói cho anh biết, đừng chọc vào người không nên chọc.

Lần này chỉ là nhắc nhở, lần sau thì khó mà nói."
Giọng nói nhàn nhạt không dao động lại khiến tất cả mọi người đều nghe ra sự uy hiếp trong đó.

Không ai hoài nghi tính chân thực của lời nói này, bọn họ chỉ đang nghĩ rốt cuộc thứ gọi là "khó mà nói" sẽ khủng bố đến mức nào.

Lúc này, Thẩm Ngân Tinh đã đến gần, cô mặc bộ quần áo đơn giản, bóng dáng cao gầy, đi đường giống như đạp gió, đôi mắt thu thủy in đầy ánh hoàng hôn, hơi mím môi lộ ra vài phần lạnh lẽo.

Trông như có vẻ khó gần nhưng người hiểu cô đều biết, đây là người có dáng vẻ trong nóng ngoài lạnh.

Bạc Hàn Xuyên dừng một chút, lại nói tiếp:
"Một cánh tay, một chiếc xe, xem như là tôi tạm thời tha cho các người, số tiền bồi thường sẽ không thiếu một xu, còn chuyện đền nổi hay không… cho dù táng gia bại sản, tôi cũng vui vẻ chi số tiền này."
Giọng nói của anh vừa dứt, tầm mắt đã thấy Thẩm Ngân Tinh đứng trước mặt anh.

Khi Bạc Hàn Xuyên nói chuyện, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn nhìn cô chằm chằm, trong lòng cô không khỏi cảm thấy lạ thường.

Thậm chí cô còn nghi mình tự đa tình, trong những lời nói này của anh có bao nhiêu phần quan tâm đến bà nội.

Thẩm Tư Duệ và Tô Vũ đều nhíu mày, sắc mặt quái dị nhìn về bên này.

Một người suy nghĩ rốt cuộc người đàn ông ngồi trong xe là ai?
Một người muốn biết rốt cuộc Thẩm Ngân Tinh và người đàn ông trong xe có quan hệ gì?.