Con ngươi đen như mực của Bạc Hàn Xuyên liếc qua, một cái liếc nhẹ nhàng đã khiến tất cả mọi người căng thẳng đến toát mồ hôi hột.

Du Văn sợ hãi lấy điện thoại ra, lại phát hiện là điện thoại của ông chủ nhà mình, trên màn hình hiển thị tên "Ngân Tinh".

Anh ta khẽ nuốt một ngụm nước bọt, thầm suy nghĩ hai giây rồi cuối cùng vẫn quyết định không để ý đến ánh mắt hoảng sợ của mọi người, xoay người bước vào góc phòng họp, nhận điện thoại.

"Alo, cô Thẩm."
"Du Văn?" Trong loa truyền đến chất giọng lành lạnh của Thẩm Ngân Tinh.

Du Văn vội vàng thấp giọng nói: "Vâng, cô Thẩm, bây giờ ông chủ đang họp."
Thẩm Ngân Tinh đóng cửa xe "Rầm" một cái: "Ừm, bây giờ tôi đang ở cùng một chỗ với bà cụ, bây giờ anh lập tức đến quảng trường Tân Thế Giới một chuyến…"
Du Văn thoáng sửng sốt: "… Vâng!"

Sau khi cúp điện thoại, Du Văn nhanh chóng tiến đến trước mặt Bạc Hàn Xuyên, khom người cúi xuống bên tai anh nhẹ giọng báo cáo: "Ông chủ, là cô Thẩm gọi điện thoại đến, bây giờ cô ấy đang ở quảng trường Tân Thế Giới với bà cụ Bạc, nghe giọng hơi không ổn lắm… cô ấy bảo tôi đến một chuyến, bảo tôi mang ít đồ qua…"
Bạc Hàn Xuyên nhíu mày: "Ừm."
Kế đó Thẩm Ngân Tinh bước đến trước xe Thẩm Tư Duệ, Lâm Quỳnh Anh cảnh giác nhìn cô.

"Cô muốn giở trò gì?"
"Tôi chỉ muốn dạy các người cách làm người thế nào mà thôi! Dạy cho các người biết tầm quan trọng của sinh mệnh."
Tô Vũ nhíu mày, bước tới chắn trước người Lâm Quỳnh Anh và Thẩm Tư Duệ, nhíu mày nhìn Thẩm Ngân Tinh.

"Ngân Tinh, việc đã đến nước này rồi, cũng may là không ai bị thương, hôm nay em có thể bỏ qua chuyện này được không?"
"Bỏ qua?" Thẩm Ngân Tinh lạnh lùng nhìn anh ta: "Quên nói anh biết, kể từ lúc tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, chuyện giữa tôi và Thẩm Tư Duệ đã không còn cách nào "bỏ qua" như thế cả."
Mặt Tô Vũ đầy vẻ bất đắc dĩ: "Ngân Tinh, anh biết hiện giờ em còn đang giận anh, nhưng mà… thật sự em không thể nào bình tĩnh một chút sao?"
Thẩm Ngân Tinh mấp máy môi, cô quay đầu sang một bên nở nụ cười mỉa mai.


"Giữa tôi và anh không còn gì nữa, nếu anh muốn xen vào thì tôi cũng đành chịu vậy."
Lâm Quỳnh Anh đứng một bên căm phẫn nhìn Thẩm Ngân Tinh: "Cho hai mươi vạn là cho các người mặt mũi rồi, là Tư Duệ khinh thường không thèm so đo với các người, được đà lấn tới phải không?"
"Hừ, tôi thấy cô vẫn chưa vừa lòng chứ gì, cảm thấy hai trăm tám mươi vạn vừa nãy còn thiếu, nên bây giờ muốn đào thêm chút tiền của chúng tôi phải không?"
"Muốn tiền thì cứ nói thẳng ra, tốt xấu gì chúng ta cũng có hai năm làm bạn học, cho cô mượn một chút cũng không phải không được, có lẽ tôi vui vẻ còn có thể cho cô mượn không cần trả, cô nói xem cô cần gì phải hao phí sức lực đến gây sự dọa dẫm?"
Lâm Quỳnh Anh đứng một bên phối hợp nói, giọng mang đầy vẻ châm chọc và xem thường.

Thẩm Ngân Tinh không nhúc nhích, mặt không biểu cảm, mặc cho Lâm Quỳnh Anh đứng đó tự biên tự diễn một mình.

"Bà chủ…"
Lai Dĩnh đứng một bên, thật sự không nghe nổi nữa, nhìn xe của đám người này hẳn là không phú thì cũng quý, chắc hai cô gái này cũng là con gái nhà giàu, sao tố chất lại có thể kém đến mức này chứ?
Từ đầu đến cuối bà cụ Bạc vẫn luôn đưa lưng về phía những người kia, nghe thấy Lai Dĩnh muốn nói lại thôi, bà cụ nhẹ nhàng giơ tay ngắt lời bà ta.

"Đợi đã, để xem Ngân Tinh xử lý thế nào!"
"Nhưng mà…"
"Đã trải qua nhiều chuyện như thế, nếu hôm nay con bé ở trước mặt những người này lại chịu bắt nạt, vậy cũng không xứng làm cháu dâu nhà họ Bạc nữa!".