Trực giác Thẩm Ngân Tinh cảm nhận được bất thường, cô xoay người kéo tay anh lại.

"Chuyện này anh đừng nhúng tay vào, chuyện giữa tôi và Thẩm Tư Duệ cũng không đơn giản chỉ có như vậy, tôi sẽ tự mình giải quyết."
Bạc Hàn Xuyên xoay người, cúi đầu nhìn cô, một lúc lâu sau, giọng nói trầm thấp của anh mới chậm rãi vang lên trên đỉnh đầu cô.

"Được.

Em có thể tự giải quyết.

Nhưng tôi không đảm bảo mình sẽ không nhúng tay.

Em muốn làm gì thì cứ mặc sức làm đi, gây họa thì tôi sẽ chịu trách nhiệm thay em."
Thẩm Ngân Tinh cong môi, ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói:
"Cứ mặc sức làm à? Nhỡ như anh phát hiện ra tôi cũng không lương thiện như anh tưởng tượng thì sao?"
Bạc Hàn Xuyên cũng cười theo, anh tiến đến gần cô, khom người kề sát bên cô, trong đôi mắt đen nhánh đong đầy ánh sáng.


Anh mở miệng, cất giọng trầm thấp ưu nhã:
"Người phụ nữ của tôi, không cần lương thiện như vậy."1
Mắt Thẩm Ngân Tinh thoáng lóe lên.

Không cần lương thiện như vậy…
Trước đây mọi chuyện cô đều lấy Tô Vũ làm đầu, những chuyện có thể nhịn cô cũng nhịn, cô chỉ sợ sự vọng động của mình sẽ mang đến phiền phức không đáng có cho Tô Vũ.

Cô cẩn thận từng li từng tí như vậy, thế mà rốt cuộc vẫn rơi vào kết cục bị phản bội.

Là một người phụ nữ, cô chưa từng cảm nhận được sự che chở của Tô Vũ dành cho mình.

Mà bây giờ, người đàn ông này…
Gây họa anh sẽ chịu trách nhiệm…
Không cần lương thiện như vậy…
Nói câu nào câu nấy đều chuẩn xác bóp trúng mạch cô!
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, cắt ngang gợn sóng đang trỗi dậy trong lòng Thẩm Ngân Tinh.

Cô hoàn hồn, duỗi tay ngoắc một lọn tóc theo thói quen, thả tay Bạc Hàn Xuyên ra.

"Tôi đi mở cửa."
Bạc Hàn Xuyên bước theo sau chân cô, cũng không tính ở lâu.

Cửa phòng mở ra, một luồng hơi nồng nặc sặc vị cay phả vào mặt.

Bấy giờ Thẩm Ngân Tinh chợt nhíu mày, giương mắt nhìn người ngoài cửa, thoáng ngẩn ra.

"Trợ lý Du… Anh… Sao anh lại khóc thành ra nông nỗi này thế?"1

Cặp mắt Du Văn đỏ bừng, mơ hồ còn có thể thấy chúng hơi sưng lên, nước mắt vẫn đang không ngừng chực trào ra, trào xuống ào ạt.

Ai cũng bảo phụ nữ làm bằng nước, nhưng giờ phút này Thẩm Ngân Tinh cảm thấy Du Văn cũng làm bằng nước.

Trong lòng Du Văn cũng rất oan ức, bao nhiêu năm rồi anh ta còn chưa từng tiếp nhận qua nhiệm vụ nào hiếm thấy thế này đâu.

"Cảm ơn cô Thẩm đã quan tâm, tôi chỉ là… Băm ba mươi cân hành tây mà thôi."
"Sao anh lại đột nhiên đi băm hành tây?"
Thẩm Ngân Tinh kinh ngạc, chẳng lẽ là muốn ăn bánh hành tây sao?
Đi mua thôi không phải được rồi à?
Hơn nữa còn là ba mươi cân?
"Ha ha…" Du Văn cười khan hai tiếng, anh ta cũng muốn biết tại sao mình phải đột nhiên đi băm hành tây!
"Anh chờ chút nhé, tôi sẽ đi lấy khăn mặt sạch cho anh, anh lau qua một chút." Nếu đã nhìn thấy thì nói thế nào cũng nên giúp người ta giải quyết.

Kết quả là cô vừa dứt lời, giọng nói lạnh nhạt của Bạc Hàn Xuyên đã vang lên từ phía sau.

"Được rồi, giờ nghỉ trưa cũng đã sắp kết thúc, em nghỉ ngơi đi, cậu ta… Không sao đâu."
Trong lòng Du Văn: Tôi có sao, tất nhiên tôi phải có sao rồi, mắt cũng đã sắp cay mù rồi này!
Không chờ Thẩm Ngân Tinh di chuyển, Bạc Hàn Xuyên đã duỗi tay nắm lấy bên hông cô, đẩy cô sang một bên, sau đó cơ thể thon dài cao ngất vượt ra ngoài cửa.


"A…"
Thẩm Ngân Tinh còn muốn nói điều gì đó, nhưng hai người kia lại không nán lại thêm phút nào, Du Văn chỉ lễ phép gật đầu với cô rồi mang cặp mắt sưng đỏ, nước mắt vòng quanh rời đi.

"…"
Dù Thẩm Ngân Tinh cảm thấy hơi ù ù cạc cạc khó hiểu, nhưng tóm lại thì… Cũng không liên quan đến cô mấy.

Sau khi đóng cửa lại, trong phòng lại quay về vẻ cô quạnh lần nữa.

Thẩm Ngân Tinh không khỏi run lên một cái.

Rõ ràng người đàn ông kia cũng không nói gì nhiều, nhưng vì sao sau khi anh bỗng nhiên rời đi, căn phòng này lại lập tức có vẻ trống trải nhỉ?
Âm thanh từ TV phát ra vang vọng trong phòng khách, nhưng nó đã sớm đổi thành một tin tức không quan trọng khác.

Thẩm Ngân Tinh tắt TV, còn chưa kịp hồi phục tinh thần từ cõi lòng tràn đầy lạnh lẽo, chuông điện thoại di động đã vang lên….