Annlee vừa mới dứt lời, sắc mặt Thẩm Ngân Tinh đột nhiên tái nhợt đi, bàn tay đang để trên thành ghế xiết chặt lại.

Sao chép, bị đuổi khỏi trường…
Cuộc đời của cô suýt nữa đã bị hủy hoại.

Thấy vẻ mặt của Thẩm Ngân Tinh như thế, Annalee âm thầm vui sướng!
Cô ta vẫn tiếp tục bám riết không chịu buông tha, tiếp tục giày xéo vết sẹo của Thẩm Ngân Tinh, xé rách nó ra.

“Nghe nói cũng là vì ở chung một nhà, nên cô ấy lấy trộm công thức nước hoa của tiểu thư Thẩm Tư Duệ…”
“Câm miệng!”
Tô Vũ đột nhiên quát to, cắt ngang lời Annalee.

Annalee biến sắc, mím chặt môi, quay mặt sang phía khác, không tiếp tục nói nữa.

Suy cho cùng thì, những gì cần nói, cô ta cũng đã nói hết rồi.

Thấy vẻ mặt bị sốc kia của Thẩm Ngân Tinh, không hiểu sao cô ta lại càng thấy vui vẻ.


“Anh Hằng…”
Thẩm Tư Duệ giật mình vì Tô Vũ đột nhiên quát lên, cô ta cúi đầu gọi Tô Vũ một tiếng, nhưng trên mặt cũng là vẻ tán thành.

“Sao cô ấy lại có thể nói như vậy…”
Tô Vũ không trả lời Thẩm Tư Duệ, chỉ nhìn về phía Thẩm Ngân Tinh, im lặng một hồi lâu mới nặng nề nói:
“Ngân Tinh, lúc trước một mình em đồng thời quản lý cả bộ phận nghiên cứu và bộ phận quan hệ công chúng, cũng rất khổ cực.

Bây giờ Tư Duệ tới rồi, coi như là giúp em chia sẻ gánh nặng.

Sau này em chỉ cần phụ trách quản lý bộ phận quan hệ công chúng thật tốt là được rồi.”
Gương mặt Thẩm Tư Duệ tối sầm xuống, hiển nhiên là Tô Vũ đang muốn tránh nặng tìm nhẹ, bỏ qua việc này.

“Tư Duệ vừa mới nhậm chức, có lẽ sẽ hơi khó thích ứng được ngay, hơn nữa phần lớn thời gian cô ấy cũng không ở công ty, dù sao thì trọng tâm của cô ấy cũng đặt ở phương diện giải trí.

Sau này phiền em để ý giúp cô ấy một tay, tuy rằng anh không để em đảm nhận chức vụ này nữa, thế nhưng em với bộ phận nghiên cứu…”
“A…”
Thẩm Ngân Tinh đột nhiên bật cười lạnh một tiếng rất rõ ràng, khiến cho mọi người trong phòng họp đều nhìn về phía cô.


Trên gương mặt tinh tế nhưng lạnh lùng của cô là nụ cười tràn đầy sự giễu cợt, cô nhìn chằm chằm vào Tô Vũ, nói:
“Tô Vũ, rốt cuộc thì lý do để anh cách chức tôi là gì? Vì Thẩm Tư Duệ là Rosanna, hay là vì chuyện sao chép mấy năm trước?”
“…” Tô Vũ nhíu mày nhìn Thẩm Ngân Tinh, vẻ mặt bi thương, không nói gì.

Không nói lời nào?
Ý mấy người là gì?
Có lẽ là cả hai đi!
Cô chỉ biết rằng Tô Vũ chưa bao giờ tin tưởng cô!
Thẩm Ngân Tinh đột nhiên hạ giọng cười lạnh, đóng máy tính xách tay lại, hai tay chống lên bàn, đứng dậy.

“Vô duyên vô cớ cách chức tôi, còn muốn tôi phải để ý bộ phận nghiên cứu giúp cô ta? Thế này không phải là mua thêm việc cho tôi sao? Giúp tôi chia sẻ gánh nặng á? Anh dựa vào đâu mà nói với tôi những lời này?”
Thẩm Ngân Tinh vừa mới dứt lời, toàn bộ phòng họp đều ồ lên.

Dù thế nào thì bọn họ cũng không ngờ rằng, giám đốc Thẩm luôn khéo ăn khéo nói, cư xử lịch sự đột nhiên lại nói ra những lời như thế này, hơn nữa lại còn nói chủ tịch Tô ngay trước mặt các nhân viên cấp cao của công ty, quả nhiên là không chừa lại chút mặt mũi nào.

Sắc mặt Tô Vũ cũng vì vậy mà tối sầm xuống.

Anh ta không ngờ rằng Thẩm Ngân Tinh lại không thèm để ý tình huống, khiến anh ta khó xử ngay trước mặt các nhân viên cấp cao của công ty như thế này.

“Ngân Tinh, em luôn thông minh, nên biết rằng, cái tên Rosanna này cho dù chỉ ở Tô Thị trên danh nghĩa…”
Thẩm Ngân Tinh hoàn toàn không để cho Tô Vũ có cơ hội nói hết lời, đã giơ tay ngăn anh ta lại..