Thẩm Ngân Tinh không nói gì, sống lưng vẫn thẳng tắp không nhúc nhích, làm như mắt điếc tai ngơ trước những lời Thẩm Tư Duệ nói.

Thẩm Ngân Tinh chính là như vậy, có đôi khi cô chẳng cần nói gì cũng có thể tạo ra áp lực đè bẹp người khác.

Cảm giác nhục nhã khi bị ngó lơ, Thẩm Tư Duệ phải cắn chặt quai hàm bởi Tô Vũ còn đang đứng bên cạnh.

Không bao lâu sau thang máy đã tới, Thẩm Ngân Tinh cầm túi thong thả đi vào.

Tô Vũ cùng Thẩm Tư Duệ theo sát phía sau cũng tiến vào thang máy.

Thẩm Ngân Tinh duỗi tay ấn tầng hai mươi mốt là bộ phận Nghiên cứu và Phát triển.


Còn hai người đứng đằng sau kia, cô không thèm hỏi, không quản, cũng chẳng thèm quan tâm.

Vốn định trực tiếp nói chuyện từ chức nếu gặp phải Tô Vũ, kết quả nhìn Thẩm Tư Duệ xong, một câu cô cũng lười nói.

Loại người thích thể hiện cảm giác tồn tại này, thích tìm đất diễn cho bản thân!
Nếu bây giờ cô nói chuyện từ chức với Tô Vũ sẽ không tránh khỏi việc Thẩm Tư Duệ đứng giữa làm bộ làm tịch.

Sao phải cho cô ta cơ hội để ghê tởm chính mình?
Thấy Thẩm Ngân Tinh chỉ ấn số tầng của mình, đáy mắt Thẩm Tư Duệ tối lại, đôi môi đỏ ẩm ướt khẽ nhếch lên.

Cô ta tiến tới trước mặt Thẩm Ngân Tinh, ấn số tầng cao nhất, tầng ba mươi sáu.

Sau đó cười cười nhìn Thẩm Ngân Tinh, ánh mắt mang theo vài phần châm chọc khiêu khích.

Tầng ba mươi sáu là khu vực độc quyền sở hữu của Tô Vũ, không được Tô Vũ cho phép, không một ai có thể bước vào.

Mà hiện tại, đó là nơi Thẩm Tư Duệ cô ta có thể tùy ý ra vào.

Cô ta cho rằng Thẩm Ngân Tinh sẽ để ý, nhưng cô ta nhìn chằm chằm nửa ngày mà Thẩm Ngân Tinh vẫn chỉ mang một vẻ mặt thờ ơ như cũ, thậm chí một chút biểu cảm cũng không có.

Thẩm Tư Duệ cắn chặt răng, đi đến bên cạnh Tô Vũ, nhẹ giọng nói: “Anh Vũ, chút nữa không phải có cuộc họp nội bộ cấp cao trong công ty sao? Nếu chị đã đến…”
Vẻ mặt Tô Vũ cứng đờ, nhìn bóng dáng Thẩm Ngân Tinh, lặng im một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Nếu đã đến thì không có lý do gì để không tham gia.”
Thang máy một đường thẳng tắp đi lên, thời điểm lời nói của Tô Vũ còn chưa hoàn toàn kết thúc, đã đến tầng hai mươi mốt rồi, Thẩm Ngân Tinh không hề có ý định dừng lại, lập tức rời khỏi thang máy.


Cả người Thẩm Ngân Tinh toát lên sự lạnh nhạt làm ngực Thẩm Tư Duệ nghẹn một hơi, mỗi câu nói đều như một quyền đánh vào túi bông, trước sau đều không thể phát tiết.

Mà Tô Vũ nhìn bóng lưng Thẩm Ngân Tinh, trong lòng lại chợt bừng tỉnh.

Cô thật sự đã buông, không tha thứ cho anh ta, càng không níu giữ, tuyệt đối không lưu lại bất kì khoảng cách nào giữa họ.

Trong lòng Tô Vũ bỗng dâng lên một loại cảm giác nặng nề, giống như cảm giác lần đó ở trước bệnh viện, giống như anh ta đã hoàn toàn mất đi một cái gì đó vậy.

“Anh Vũ, rốt cuộc em phải làm gì mới có thể khiến trong lòng chị dễ chịu hơn một chút… nhìn bộ dạng này của chị ấy, em thật sự rất khổ sở…”
Bên người truyền đến giọng nói bị đè ép của Thẩm Tư Duệ, thanh âm mềm nhẹ mang theo âm rung, một bộ dạng kiên cường ẩn nhẫn, lại không biết phải làm thế nào, khiến trong lòng Tô Vũ nảy sinh thương tiếc.

Anh ta duỗi tay ôm Thẩm Tư Duệ vào trong lòng ngực, ngón tay nâng chiếc cằm trắng mềm của cô ta lên, lau đi những giọt nước trên khóe mắt.

Vẻ mặt Thẩm Tư Duệ càng thêm bi thương.


“Ba năm trước sau khi chị từ nước ngoài trở về, chỉ ngẫu nhiên về thăm ông nội ba bốn lần.

Hiện tại, không có ai bên cạnh chăm sóc chị ấy… em thật sự sợ rằng chị ấy cô đơn một mình sẽ không chịu nổi…”
Sự đồng cảm của Thẩm Tư Duệ làm Tô Vũ thương tiếc, nhưng những lời này cũng vừa lúc đánh vào trong lòng Tô Vũ.

Không có mối quan hệ tốt với người trong nhà, hiện tại cô lại không chịu đối mặt với anh ta.

Cô chỉ có một mình… thật sự có thể chứ?
“Chờ một thời gian nữa đi, chờ cô ấy hết giận, anh sẽ nói chuyện với cô ấy.

Em đừng lo lắng, từ trước tới nay Ngân Tinh đều là người hiểu lý lẽ, sau một thời gian cô ấy nhất định sẽ hiểu cho chúng ta.”
Thẩm Tư Duệ khịt mũi, nhẹ nhàng gật đầu, thanh âm mềm mại mang theo chút phiền muộn: “Hy vọng là như vậy.”.