Bà cụ Bạc đặt điện thoại xuống, xoa hai tay vào nhau và cười, quay đầu nói với Lai Dĩnh đang đứng bên cạnh: “Đi gọi điện thoại cho cậu chủ, bảo nó về nhà ăn cơm tối với tôi.”
“Vâng, thưa bà.”
Lai Dĩnh vừa cười vừa trả lời, xoay người cười tủm tỉm rời đi.

Bởi vì phải đi gặp mặt người khác, xuất phát từ sự lễ phép nên Thẩm Ngân Tinh vẫn quyết định thay một bộ quần áo khác.

Chỉ có điều, quần áo mà Hứa Thanh Vy chuẩn bị là quần áo mới, nhưng ở bệnh viện nhiều ngày như vậy mà cô vẫn chưa có lần nào tắm rửa kỹ càng.

Ý thức được vấn đề này, Thẩm Ngân Tinh hơi chau mày.

Đang lúc còn do dự thì có tiếng gõ cửa phòng.

“Cô Thẩm, bà cụ bảo tôi đến đón cô.”
“Được, chờ một chút!” Thẩm Ngân Tinh vội vàng hành động nhanh lẹ.

Thẩm Ngân Tinh trực tiếp đi theo Du Văn đến nơi lúc trước từng gặp bà cụ.


Chỗ hàng rào có một cánh cửa nhưng trước kia cô không chú ý.

Du Văn mở cửa để cô đi qua trước.

Thẩm Ngân Tinh hơi kinh ngạc khi nhìn thấy không gian bị ngăn cách bởi hàng rào dọc theo khuôn viên bệnh viện.

Cây cối cao to vây quanh một khoảng sân rộng lớn cây xanh được cắt tỉa gọn gàng, các loại hoa cỏ được trồng ngay ngắn thẳng hàng.

Tuy Thẩm Ngân Tinh không hiểu lắm về nghệ thuật làm vườn, nhưng nhìn cách bố trí vừa đa dạng lại không rườm rà này liền biết là do bàn tay của một nhà làm vườn đẳng cấp.

Ở đây mặc dù khiêm tốn nhưng lại vô cùng tinh xảo.

“Bà cụ đang ở đây sao?”
“Đúng vậy, cô Thẩm.”
Thẩm Ngân Tinh không khỏi xoay người, thoáng nhìn ra phía sau, rõ ràng không quá xa toà nhà lớn của bệnh viện, vậy mà bây giờ từ trong rừng cây nhìn ra thông qua các khe hở chỉ có thể nhìn thấy một chút.

“Đây là lối tắt, bà cụ không thích sự cô đơn, nên cho người làm một cánh cửa ở chỗ này, thỉnh thoảng sẽ vào công viên trong bệnh viện nói chuyện cùng mọi người.”
Đi theo lối mòn giữ rừng, Du Văn vừa giải thích vừa dẫn người về biệt thự.

“Thưa bà, cô Thẩm đến rồi.”
“Mau vào đây!”
Trong phòng truyền đến giọng nói háo hức lại ôn hoà của bà cụ, Thẩm Ngân Tinh lập tức đi vào.

Bà cụ nhìn thấy Thẩm Ngân Tinh lập tức kéo lấy tay của cô.

Bàn tay của người già đã trở nên thô ráp nhưng cái độ ấm kia lại khiến cho tâm trí của Thẩm Ngân Tinh xao động.

Đi vào phòng khách.


Nhìn thấy biệt thự to như vậy nhưng lại chỉ có mấy người giúp việc đang bận rộn, trong lòng Thẩm Ngân Tinh lại càng thêm áy náy.

“Xin lỗi bà, cháu chậm trễ nhiều ngày như vậy…”
“Không sao cả, bà đã quen từ lâu rồi.

Cháu có thể nghĩ đến việc đến đây nói chuyện cùng bà cũng đủ để bà vui vẻ mấy ngày rồi.”
Nhìn khuôn mặt thanh tú của Thẩm Ngân Tinh lộ rõ sự áy náy, bà cụ Bạc lại càng thương xót đứa nhỏ lương thiện này.

Thẩm Ngân Tinh bị bà cụ kéo đến ngồi xuống ghế sô pha, bà cụ ngồi đối diện với cô, vẫn kéo lấy tay của cô không chịu buông.

Vẻ mặt vừa yêu thương vừa hài lòng của bà cụ khiến Thẩm Ngân Tinh cảm thấy được yêu thương mà lo sợ.

Nhiều năm như vậy, chưa có ai đối xử thân thiện với cô như thế.

Ngược lại, điều cô phải đối mặt nhiều nhất chính là sự chán ghét, khinh thường của mọi người khi biết cô là cô cả của nhà họ Thẩm…
“Nói cho bà nội biết, vì sao cháu phải nằm viện?”
Biểu cảm của Thẩm Ngân Tinh bỗng chốc cứng đờ.

“… Không có gì, không cẩn thận…”

Bà cụ Bạc nắm chặt tay của cô.

“Vì sao lại không nói thật hả? Đứa nhỏ này?”
Đôi mi dài của Thẩm Ngân Tinh run rẩy, nơi yếu đuối nhất ở trong lòng đã bị chạm vào, đau đớn.

Cô quay đầu, vẻ mặt lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói lạnh lùng chua xót.

“Nói ra… cũng chẳng có ai tin.”
Nếu đã biết trước kết quả thì cần gì phải ôm chờ mong.

“Đứa nhỏ ngốc này, suy nghĩ của cháu quá cố chấp rồi.

Cháu đang giam chính bản thân mình vào một cái vòng cố định, trước sau cũng chỉ tiếp xúc với mấy người như vậy.

Cháu phải nhảy ra khỏi chỗ đó, một nơi dơ bẩn như thế, sao cháu còn lưu luyến làm gì?”1.