--------

Coi sự im lặng của cậu là đồng ý, Tom ngay lập tức bắt đầu viết.

<<Tôi là một phần linh hồn của Voldermort, nhưng không phải là chính hắn ta. Tôi có thể là linh hồn của một con người, nhưng vì được đặt trong một vật chứa, tôi không phải là một con người thực sự, và cũng không có ý thức tự do. Miễn là khi còn ở trong vật chứa này, tôi phải tuân theo mệnh lệnh của nghi thức đã tạo ra mình, bao gồm việc cố gắng hấp thụ tất cả phép thuật của những người viết vào cuốn nhật ký này và giết họ bằng bất cứ giá nào, và tôi không thể ngăn mình làm điều đó. Tôi đã bị ép phải phản bội cậu, tôi xin thề với phép thuật của mình.>>

Harry đọc kỹ những gì Tom viết, tiếp thu lời giải thích của y. Cậu đọc thêm một lần, rồi lại thêm một lần nữa.

Harry muốn nói rằng cậu không thấy gì ngoài sự hoài nghi trước lý do thuận tiện đến đáng ngờ của Tom, nhưng Harry không thích nói dối chính mình. Còn phép thuật của cậu thì chẳng có những băn khoăn như thế, nó gần như ngay lập tức thả lỏng xung quanh cậu, nhẹ nhõm vì có lý do không phải giết Tom.

Đồ phản bội. Y đã cố gắng giết chúng ta hai lần. Ít nhất hãy giả vờ có chút ý thức bảo vệ bản thân đi chứ, Harry bực bội nghĩ, biết rằng phép thuật của mình không hiểu được và nếu có thể thì nó cũng sẽ chẳng quan tâm đâu. Cậu đã sớm nhận ra rằng phép thuật của mình thiện cảm với Tom một cách kỳ lạ; cậu khá chắc đó là do ảnh hưởng của cuốn nhật ký, nhưng không phải 100%. Trước đây thì không có vấn đề gì, nhưng đến bây giờ mà nó vẫn thích Tom sau mọi chuyện đã xảy ra khiến cậu cảm thấy như đang bị móc mỉa vậy.

Có lẽ cảm nhận được sự bất mãn của Harry, Tom vội vàng tiếp tục.

<<Tôi biết cậu nghi ngờ tôi, và điều đó hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng tôi xin thề trên phép thuật của mình là tôi đang nói thật. Cậu có quyền tức giận, vì phải thừa nhận là những gì tôi đã định làm khá...kinh khủng, nhưng một khi vẫn còn ở trong cuốn nhật ký này thì tôi sẽ buộc phải tuân theo và hoàn thành Mục tiêu của nghi lễ và không thể chống lại nó.>>

Chà, ít nhất thì Tom cũng nhận thức được những gì y định làm là "kinh khủng". Đó là một dấu hiệu tốt nhỉ? <Mục đích của ngươi là gì?>

<<Lấy đủ sức mạnh để tạo ra một cơ thể cho chính mình. Tôi không thể nhận biết được bất cứ điều gì về mục tiêu của mình ngoại trừ việc họ có phép thuật hay không. Khi một người viết cho tôi, họ sẽ bị đánh dấu, và tôi buộc phải làm mọi thứ trong khả năng của mình để hấp thụ tất cả phép thuật và giết chết họ.>>

Harry nhíu mày. <Tại sao Voldermort...tại sao ngươi lại tạo ra một thứ như thế này? Một vật chứa linh hồn với mục đích duy nhất là tạo ra thân xác bằng cách giết tất cả những người viết vào cuốn nhật ký ư? >

Phép thuật của Tom co rúm lại, những cơn run rẩy ngày càng rõ rệt. <<Tôi vẫn luôn sợ hãi cái chết, và cuốn nhật ký này được tạo ra rõ ràng là để giúp tôi sống lại trong trường hợp có bất trắc xảy ra trong tương lai. Tôi...không biết tất cả các chi tiết cụ thể, vì tôi không chia sẻ ký ức của Voldermort, nhưng...Tôi thực sự tin rằng việc lấy đi mạng sống của một người bằng cách hấp thụ phép thuật của họ là phương pháp duy nhất để giúp tôi có được cơ thể và trở lại thành người. Lý do tôi tự bắt mình nhắm vào tất cả những người viết cho tôi là để loại trừ khả năng ai đó tìm ra sơ hở trong Mục tiêu của tôi và khiến việc tạo ra cuốn nhật ký này trở nên vô nghĩa. Đó không phải một giải pháp lý tưởng, nhưng đó là điều tốt nhất tôi có thể nghĩ ra vào khi đó.>> Một cơn rùng mình chạy dọc phép thuật của y, nỗi sợ hãi hoàn toàn được thể hiện. <<Tôi thề là việc tôi cố gắng giết cậu nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.>>

Harry quay lưng lại với cuốn nhật ký, đưa tay cầm đống ghi chép trên bàn mà mình chưa đọc đến.

Tom tạo ra cuốn nhật ký này vì y sợ chết là một chuyện. Harry không đồng tình với việc hi sinh mạng sống một người vô tội để bảo vệ chính mình, nhưng cậu có thể hiểu được; bản năng của con người là tránh xa cái chết bằng mọi giá, và so với những gì Harry phải đối mặt khi không thể hợp tác với Voldermort thì đó không phải một vấn đề đáng kể, nhất là khi Tom chưa thành công. Nhiều người đã bị giết vì của cải và địa vị; Bộ Phép thuật giết người vì hận thù, thành kiến, quyền lực, tiền bạc...Tất cả đều vô nghĩa như nhau.

So với điều đó, việc Tom cố giết Harry vì y không muốn chết...không phải là một vấn đề gì lớn. Hơn nữa, Tom bị buộc phải giết Harry vì y không thể phân biệt được mục tiêu của mình nghĩa là y không thực sự muốn phản bội cậu.

Nhưng nếu Tom đang nói dối, Harry sẽ phải tiêu diệt y. Nếu Harry là một người căm ghét Chúa tể Hắc ám là một chuyện, nhưng vấn đề là cậu đã hứa sẽ giúp Tom, cậu đã làm theo hướng dẫn của cuốn nhật ký, thế mà y vẫn muốn giết cậu. Đơn giản là quá nguy hiểm và khó đoán khi làm việc với một người sẵn sàng giết Harry thay vì tìm ra một phương pháp hồi sinh khác. Nếu Tom không muốn hợp tác với Harry thì giữ y lại chẳng có tác dụng gì. Cậu biết mình vẫn có thể đưa hai phe Hắc ám và Ánh sáng về thế cân bằng ngay cả khi không có sự hợp tác của Voldermort. Sẽ mất thời gian hơn, sẽ khó khăn hơn, nhưng nếu Voldermort còn không thể tự kiểm soát bản thân thì hắn sẽ gây trở ngại nhiều hơn là giúp đỡ.

Harry cần phải tìm ra sự thật.

Mất khoảng mười phút, nhưng cuối cùng cậu đã tìm được những gì mình cần; một đoạn lớn trình bày chi tiết cách thức mà vật chứa linh hồn sẽ ứng xử trong vài tình huống nhất định, và bên cạnh đó, một đoạn văn được đánh dấu cẩn thận.

Phải ghi nhớ rằng, vật chứa linh hồn có bản chất đúng như tên gọi của nó: một vật chứa. Người sáng tạo có thể mang đến cho nó sự sống, sự tự chủ, nhưng điều đó cũng là vô nghĩa. Cùng lắm nó chỉ là một bức chân dung, rất giống thật và có thể đánh lừa một người xem không hiểu biết. Tệ nhất thì nó chỉ là một con rối, nhảy múa mãi mãi theo sợi dây của người điều khiển. Nhưng dù nó có tác dụng gì hay có cấu tạo như thế nào, linh hồn sẽ không thể chống lại Mục đích Tối thượng của nó. Miễn là nó còn ở trong vật chứa, nó sẽ phải tuân theo ý muốn của người đã tạo ra nó, không hơn không kém.

Sau đó, một dòng chữ viết bên dưới:

Mục đích Tối thượng: Hấp thụ phép thuật của bất kỳ ai viết vào cuốn nhật ký và sử dụng nó để tạo ra một thân xác cho linh hồn.

Harry đọc đi đọc lại nhiều lần để chắc chắn rằng mình không bỏ sót bất cứ điều gì. Cuối cùng cậu phải thừa nhận rằng thông điệp này không thể hiểu sai được; Tom không nói dối.

Harry mất một lúc để định thần lại, hít một hơi thật sâu rồi ngả người vào ghế bành.

Một phần trong cậu thực sự mừng vì Tom không nói dối. Nó có nghĩa vẫn còn hi vọng hợp tác với Voldermort trong tương lai. Kế hoạch của cậu chưa bị phá hủy hoàn toàn. Điều đó có nghĩa cậu vẫn có thể làm việc với Tom.

Harry thở dài.

Mặc dù mục tiêu nằm ngoài tầm kiểm soát của Tom, cách mà y thực hiện kế hoạch của mình vẫn khó có thể chấp nhận được. Vì Harry biết rằng, dù có bị ép buộc hay không, Tom thực sự sẽ tận hưởng quá trình hành hạ người khác.

Điều đó có nghĩa là, nếu Harry tiếp tục với kế hoạch đưa Voldermort trở lại, cậu phải tính đến hai yếu tố. Đầu tiên, cậu phải chấp nhận rằng Tom thiếu khả năng đồng cảm, gần như là không có, đối với cái chết và đau khổ của những người khác; thậm chí y còn có thể thích thú và tìm thấy niềm vui trong đó. Ít nhất thì y cũng hoàn toàn sẵn sàng tra tấn và giết những người vô tội – cả những người ủng hộ mình – để đạt được mục tiêu. Y nói dối một cách dễ dàng và thuyết phục, và không thấy hối hận về những điều kinh khủng mình đã làm, hoặc định làm. Dù có điên hay không, không thể phủ nhận Tom là một kẻ tồi tệ.

Thứ hai, Harry phải chấp nhận rằng Tom là Voldermort. Và điều đó đồng nghĩa với khả năng Voldermort cũng là một người xấu xa giống Tom, có lẽ đã luôn như vậy. Cũng có khả năng Vật chứa đang ảnh hưởng trực tiếp đến tính cách của Tom, nhưng chính y đã tạo ra nó khi còn là một con người nên cậu không nghĩ trường hợp này đúng. Ngoài ra còn ký ức mà y cho Harry xem và cuộc nói chuyện của cậu với Slughorn. Nhìn lại, rất có thể Tom là người đã tấn công những học sinh cách đây 50 năm khi mở ra Phòng chứa, và sau đó y chỉ đơn giản là quyết định gài bẫy Hagrid để loại bỏ những nghi ngờ về bản thân. Harry không biết rõ chi tiết, nhưng cậu bắt đầu tự hỏi liệu con nhện quỷ có thực sự tồn tại hay không, hay Tom chỉ tạo ra nó rồi đuổi nó đi trước khi bất cứ ai có thể xác nhận. Dù thế nào đi nữa, cả hai điều đó đều chỉ ra rằng Tom khi còn là con người chẳng tốt đẹp gì hơn so với Tom trong cuốn nhật ký.

Tuy nhiên, kể cả khi chấp nhận hai vấn đề này, vẫn có vài thứ khiến Harry thắc mắc. Vậy thì giải thích thế nào về tư tưởng chính trị của Voldermort? Chúa tể Hắc ám mà Harry được đọc, người mà những Gia tộc Hắc ám và Ánh sáng đã ủng hộ, người mà ai cũng tôn trọng...hắn thông minh, khéo léo và có sức hút. Nhưng, quan trọng nhất, hắn đã là một người tốt. Hắn ủng hộ sự bình đẳng, nâng cao nhận thức, muốn gắn kết thế giới phép thuật lại với nhau bằng sự hiểu biết và giáo dục. Hắn đã quảng bá quyền bình đẳng cho các gia đình Hắc ám và cả Ánh sáng, hòa bình giữa hai bên, tôn trọng và hợp tác với nhau. Hắn muốn giúp giới Phép thuật Anh quốc, giúp trẻ em ở Hogwarts, giúp trẻ em Muggle dễ thích nghi với hệ thống của họ. Hắn muốn truyền bá thông tin về các sinh vật huyền bí để mọi người không đối xử với họ như những con thú nguy hiểm. Trước khi trở nên điên loạn, Voldermort đã từng là một con người mẫu mực mà không ai, kể cả Harry, có thể tìm ra lỗi lầm đáng kể nào.

Nói cách khác, dường như không có khả năng một người như Tom có thể trở thành như Voldermort khi ấy trong mười năm nữa? Không xét đến thời gian, Harry thậm chí nghĩ điều đó là bất khả thi.

Nhưng rõ ràng Tom là Voldermort, vậy thì sao lại như thế?

Harry nhìn vào cuốn nhật ký, quan sát nó cẩn thận.

"Tất cả chỉ là diễn ư?" Harry hỏi nhỏ. "Có phải ngươi chỉ giả vờ là một người tốt để dành được quyền lực?"

Điều này có thể tin được. Dù Tom không có sự đồng cảm, y hiểu khá rõ cảm xúc của Harry và rất thành thạo việc lợi dụng chúng để có lợi cho mình. Y không gặp vấn đề gì khi thuyết phục Harry họ là đồng mình, và đã có thể giết cậu một cách dễ dàng nếu không có thứ phép thuật của Harry. Theo Slughorn, mọi người ở Hogwarts đều coi Tom là một học sinh gương mẫu, xuất sắc và thu hút, vì vậy giả thuyết Voldermort chỉ là một vỏ bọc được Tom tạo ra để thuyết phục mọi người và dành được quyền lực cũng khá hợp lý.

Tuy nhiên...điều đó cũng không đúng lắm. Vì Voldermort đã đạt được quyền lực, nhưng hắn vẫn chưa làm điều gì quá kinh khủng. Ở đỉnh cao quyền lực của mình, hắn vẫn còn "tốt". Phải mất gần mười năm để sự điên rồ của hắn dẫn đến cuộc chiến tranh, và lúc đó thì sức mạnh và tầm ảnh hưởng của Voldermort đã giảm đáng kể do hắn sống ẩn dật trong những năm đó. Nếu Tom thực sự có ác ý thì y đã có thể bắt đầu cuộc chiến sớm hơn nhiều, trong khi vẫn còn nguồn lực và sức mạnh to lớn.

Nói cách khác, nếu Tom thực sự là người xấu thì y đã có thể gây ra nhiều thiệt hại hơn.

Harry nhìn chằm chằm cuốn nhật ký.

Cái gì là thật? Điều gì là cái cớ? Kế hoạch thực sự của Tom là gì? Liệu Tom có phải là một người tốt ẩn mình dưới lớp mặt nạ của một kẻ sát nhân tàn bạo...vì...một số lí do? Hay Voldermort chỉ giả vờ là một người tốt để đạt được một mục tiêu hoàn toàn khác?

Điều đó có quan trọng không?

Câu trả lời của Harry là "không". Tính cách thực sự của Tom không quan trọng. Cuối cùng thì động cơ của Voldermort hay mong muốn của Tom đều không phải là vấn đề.

Bởi vì Tom vô cùng sợ chết, đủ để y tạo ra một vật chứa để đặt linh hồn của mình vào đó. Và vì Tom là Voldermort, hoàn toàn hợp lý khi cho rằng hắn cũng có nỗi sợ tương tự.

Và điều đó có nghĩa họ có thể bị kiểm soát, và kế hoạch của Harry vẫn có thể tiến hành.

Với một số điều chỉnh.

Nếu Voldermort không thể kiểm soát được, Harry sẽ giết hắn, giống như ý định ban đầu. Nhưng nếu Voldermort bình thường – hoặc ít nhất là có khả năng cử xử như vậy – và đơn giản là từ chối hợp tác, thì có hai lựa chọn.

Lựa chọn đầu tiên vẫn như cũ. Nếu Voldermort bình thường trở lại, và chỉ đơn giản là không muốn hợp tác với Harry vì cậu là một đứa trẻ hoặc vì những lí do linh tinh khác, thì cũng không sao. Harry có thể thuyết phục hắn thực hiện những kế hoạch của mình, bằng logic hoặc bằng sức mạnh. Và kể cả khi Voldermort vẫn từ chối làm những gì Harry yêu cầu, cậu vẫn sẵn sàng để hắn tiếp tục những điều đang dang dở trước đây. Cậu chỉ cần đảm bảo Voldermort sẽ không phát điên lần nữa, và thế là xong. Một Voldermort tốt đẹp gần như chắc chắn sẽ muốn – và có thể - tự mình ngăn chặn sự ngu ngốc của Bộ Phép thuật, và đó là tất cả những gì Harry muốn.

Lựa chọn thứ hai hoàn toàn mới là khi Voldermort từ chối hợp tác vì hắn thực sự tàn nhẫn và độc ác như Tom. Nếu hắn ít nhất có khả năng điều khiển bản thân, trước tiên Harry sẽ dọa giết để đổi lấy sự hợp tác. Với phản ứng của Tom khi đối mặt với cái chết, Harry thấy tương đối tự tin có thể kiểm soát ngay cả một người như Voldermort. Đó không phải là điều Harry muốn – nhưng nó vẫn có hiệu quả. Và nếu những lời đe dọa không có tác dụng, hoặc nếu Voldermort chỉ đơn giản là xấu xa đến mức Harry không thể tin tưởng được, thì cậu sẽ giết hắn và tìm cách khác.

Với Tom cũng tương tự. Nếu Harry có thể tìm được cách đảm bảo y không thể phản bội mình trong tương lai, thì làm việc với y vẫn là sự lựa chọn tốt nhất. Vì nếu có khả năng có thể sử dụng được Voldermort thì Harry sẵn sàng liều mạng lần này để điều đó xảy ra.

Bởi vì, đến cuối cùng thì Harry đang cố gắng ngăn chặn một cuộc chiến tranh. Nếu cậu mất quá lâu với kế hoạch của mình, có khả năng số người chết sẽ tăng lên cấp số nhân, trong đó có thể có bạn bè của cậu và gia đình của họ. Việc mạo hiểm mạng sống của mình để cứu được rất nhiều người khác dường như không phải một ý tưởng quá cực đoan; nếu sinh mạng của ai đó cần phải được hi sinh để ngăn chặn một cuộc chiến, Harry sẵn sàng chấp nhận người đó là mình. Đương nhiên là cậu không muốn chết, nhưng cũng không có lí do nào người đó không thể là cậu. Cuộc sống giống như một phản ứng hóa học vậy, bạn có thể kiểm soát các chất phản ứng và sản phẩm, nhưng bạn không thể lựa chọn những phân tử cụ thể được tiêu thụ trong quá trình này. Và nói thật, đây chỉ là một thí nghiệm hóa học khổng lồ đối với Harry. Giới Phù thủy Anh quốc là chất ban đầu, Harry là chất phản ứng chính, còn Voldermort là chất xúc tác; nếu không có Harry thì sẽ không có phản ứng xảy ra, nhưng nếu không có Voldermort thì thậm chí sẽ không có cuộc thử nghiệm nào. Và nếu việc sử dụng chất xúc tác khiến Harry có nguy cơ bị tiêu hao hoàn toàn trong phản ứng, thì đó là điều mà cậu biết là luôn có thể xảy ra.

Cậu không muốn điều đó xảy ra, nhưng nó đã được dự đoán trước. Và không sao cả, đó là một rủi ro mà cậu sẵn sàng chấp nhận.

Có lẽ là do ảnh hưởng của phép thuật của mình. Harry nghĩ về nó với vẻ thích thú bệnh hoạn. Hoặc có thể là việc suýt chết hai lần đã ảnh hưởng đến nhận thức về thế nào là "rủi ro có thể chấp nhận được" đối với kế hoạch của mình.

Harry xoa bóp thái dương bằng tay phải. Cậu đang bị đau đầu nhẹ, không chắc là do sử dụng phép thuật quá nhiều, do bị con tử xà ném vào tường, hay vì nhận ra chuyện này sẽ trở nên phiền phức đến thế nào. Cậu không nghĩ mình bị chấn động não, nhưng vẫn phải đề phòng.

Dù thế nào đi nữa, Harry vẫn nghiêng về việc hợp tác với Tom. "Hợp tác" thì không chính xác lắm, cậu đang đe dọa một người bằng tính mạng của họ. Nhưng lại phải nói, Tom đã lên kế hoạch giết cậu ngay từ đầu, nên nó cũng chưa từng được coi là một sự "hợp tác." Họ sẽ "làm việc cùng nhau để hướng tới một mục tiêu chung".

Nhưng trước tiên, cậu cần phải xác nhận một điều mà mình đã nghi ngờ từ trước.

--------