CHƯƠNG 2: PERICULUM (Rủi ro)

Happy reading!

----------

"Sandy! Sandy!"

Sandra Smith, hay là Sandy, ngẩng lên từ cuốn sách của mình. Cô mỉm cười khi một cậu bé gầy gò với mái tóc đen chạy đến chỗ mình, với một cuốn sách dày ôm trong ngực. Nụ cười của cô nhạt đi khi nhìn thấy những vết bầm tím quanh mắt và trên hai cánh tay của cậu; cô biết cậu bé không được đối xử tốt ở nhà, và đã cố gắng giúp đỡ cậu bằng mọi cách có thể trong một thời gian. Cậu bé Harry từ chối mọi nỗ lực của cô trong việc nói chuyện với những người họ hàng của cậu, và thay vào đó chỉ kể rằng cuộc sống của mình không hẳn là quá tệ và có nhiều thứ cậu cảm thấy biết ơn khi có được.

"Cháu có thể bị đánh, hoặc bị bỏ đói," cậu bé nói, nhún đôi vai gầy hoàn toán không thể giấu được dưới chiếc áo len rộng thùng thình mà cậu luôn mặc. Harry trông khoẻ mạnh hơn so với lần đầu tiên cô gặp cậu vào sáu năm trước, một đứa trẻ nhỏ bé cầu xin cô dạy cho mình tiếng Latinh. Cậu bé trông không còn suy dinh dưỡng và nhỏ bé một cách kì lạ so với tuổi; cậu đã cao hơn và đầy đặn hơn một chút, dù vẫn rất gầy.

Hiện tại, cậu bé đặt thành tựu mới nhất của mình trước mặt cô, cuốn "De Finibus" của Cicero bản Latinh gốc. Sandy đã tìm cuốn sách khi cậu bé yêu cầu sau khi đọc xong cuốn "Brutus". Cô kinh ngạc một lần nữa trước khả năng đọc được một cách dễ dàng những cuốn sách mà bản thân cô, và nhiều học giả cô biết, gặp khó khăn để hoàn thành, và không ai có được sự nhiệt tình và quan tâm như Harry.

"Cháu thích nó chứ?" cô hỏi, cất cuốn sách sau bàn làm việc. Harry mỉm cười, nhún chân một cách hào hứng.

"Nó rất hấp dẫn. Cicero là một tác giả tuyệt vời, đương nhiên rồi, nhưng cách mà ông ...mutat...mutati... à, chuyển đổi giữa cái nhìn triết học và cái nhìn mà ông cho là thuộc về..." Cậu ngừng lại, nhăn mày. "...populus...từ gì nhỉ..." Mặt cậu giãn ra. "Phải rồi, đại chúng (people). Cách ông ấy chuyển đổi giữa góc nhìn của bản thân và góc nhìn đại chúng rất thú vị." Cậu lắc đầu, cười nhẹ. "Xin lỗi, cháu vừa đọc xong cuốn sách; một nửa tư duy của cháu vẫn theo tiếng Latinh." Sandy bật cười cùng cậu, ngưỡng mộ đứa trẻ song ngữ bối rối thứ giữa hai ngôn ngữ kì lạ như vậy.

Đột nhiên Harry có chút do dự. "Sandy", cậu nhỏ giọng, và cô nhìn cậu một cách lo lắng. Cậu đi về phía bên kia của chiếc bàn, bên cạnh cô, để hai người có thể nói chuyện một cách kín đáo hơn.

"Cháu đã luyện tập nó, Sandy. Bây giờ cháu có thể điều khiển nó tốt hơn nhiều rồi." Cậu cười tươi. "Cô nhìn này! Ignis!(lửa)"

Trên lòng bàn tay đang mở ra của cậu đột nhiên xuất hiện một quả cầu lửa nhỏ, xuất hiện giữa các ngón tay và toả ra ánh sáng dịu nhẹ. Đôi mắt Sandy mở to và cô liếc nhìn xung quanh để đảm bảo không ai đang chú ý đến họ trước khi quay sang Harry. Một cậu bé kì lạ nhưng cũng thật kì diệu.

"Thật tuyệt vời Harry à" cô nói một cách nhẹ nhàng. Cảm giác nôn nao, lo lắng dần dâng lên, nhưng cô đã kìm nó lại. Nụ cười của Harry trở nên rạng rỡ hơn.

"Không chỉ có vậy đâu! Draco Ignis!"

Quả cầu lửa đột nhiên dãn ra và biến dạng, kéo dài ra và xoáy tròn quanh bàn tay cậu. Sandy lùi lại, sợ rằng quần áo mình sẽ bén lửa, vì rõ ràng là có một con rồng lửa đang di chuyển quanh bàn tay của Harry. Cậu cười khúc khích, rồi bỗng nhiên cắn môi khi ngọn lửa tan ra và tắt lịm. Cậu bĩu môi.

"Cháu không giữ nó được lâu" Harry buồn bã nói. Rồi cậu nhìn lên Sandy. "Nhưng nó thật tuyệt phải không?"

"Rất tuyệt vời," cô đáp, cố gắng không để sự lo lắng đang lớn dần suốt những tháng vừa qualấn át. Kể từ khi Harry bắt đầu thực hiện những phép thuật này – không có từ nào khác để gọi tên nó – cô càng ngày càng cảm thấy rằng có chuyện gì đó vĩ đại sẽ diễn ra. Cô chưa từng kể với ai. Một là sẽ không ai tin cô, nhưng hơn thế nữa cô cảm thấy nếu có ai cần được biết thì Harry nên là người quyết định điều đó. Cô lo rằng nếu có ai đó phát hiện ra, cậu có thể sẽ bị biến thành một thí nghiệm của chính phủ, hoặc bị tra tấn vì sức mạnh của mình. Cô cảm thấy sợ hãi cho Harry nhỏ bé, ngây thơ, tài giói và sức mạnh kì diệu của cậu bé.

"Sao vậy ạ?"

Cô lắc đầu với Harry, người đang nhìn cô với vẻ lo lắng. Cô mỉm cười.

"Không có chuyện gì đâu, cháu yêu. Cô chỉ đang nghĩ đến bản báo cáo ngày mai phải nộp thôi." Đó không hoàn toàn là một lời nói dối, thực sự là cô có báo cáo phải hoàn thành vào ngày mai, và Harry biết rõ về lượng công việc của cô và chấp nhận lí do ấy mà không thắc mắc gì. Thật là một cậu bé ngoan ngoãn. Cô vỗ nhẹ cánh tay cậu, cẩn thận tránh chạm phải những vết bầm tím. Cơn giận đối với những người họ hàng của Harry lại một lần nữa bùng lên. Rõ ràng người em họ của cậu là thủ phạm gây ra những vết bầm tím. Harry cũng không hề phủ nhận, đối với một đứa trẻ trầm tính và không thích buộc tội ai như Harry, đó hiển nhiên là một sự thừa nhận.

"Cô đã có cuốn "Satyricon" chưa ạ?" Harry hỏi, khuôn mặt đầy hào hứng. "Cháu đã muốn được đọc cuốn sách ấy từ rất lâu rồi!"

Sandy cười thầm. "Chưa đâu, Harry, cô xin lỗi. Phải một tuần nữa cô mới có cuốn sách ấy. Nhưng cô có cuốn "Thần Khúc" (Divine Comedy) của Dante này, nếu cháu muốn đọc nó trước."

Harry mỉm cười. "Vâng ạ! Cháu cũng đã luôn muốn đọc cuốn sách ấy. Vexilla regis prodeunt inferni."

Sandy nhíu mày. "Gì vậy?" cô hỏi trong khi lục tìm cuốn "Thần Khúc" và đặt nó lên mặt bàn. Cô đưa tay lấy tấm thẻ thư viện của Harry.

"Câu ấy được trích từ "Hoả ngục" (Inferno), phần đầu của cuốn "Thần Khúc". Nó là một trong những câu nói nổi tiếng, nghĩa là 'giương những lá cờ của vị vua của địa ngục lên'."

Cô rùng mình trước lời cậu nói. "Nó có vẻ là một điềm xấu nhỉ?"

"Absit omen(mong điều được dự đoán không xảy ra)," Harry nói, đưa cho cô thẻ của mình. Sandy quẹt thẻ rồi trả lại cho cậu cùng với cuốn sách. Harry nhận lấy rồi ôm lấy nó vào ngực, mỉm cười. Cô cũng cười với cậu, cảm thấy mừng khi biết rằng ít nhất cô có thể giúp cậu điều này; cậu trông thật vui vẻ với một cuốn sách trong tay, không giống với bất cứ ai cô từng gặp. Cô hi vọng cậu sẽ giữ tình yêu ấy cho đến tận khi trưởng thành.

"Cháu phải đi rồi," Harry nói một cách đầy tiếc nuối. Cô gật đầu, biết rằng cậu bé chỉ được ra ngoài vì những người họ hàng không muốn dính dáng tới cáo buộc bạo hành cậu. Dù vậy, tốt hơn hết là vẫn không nên khiêu khích họ. Cậu đột nhiên cho tay vào túi lấy ra một vật gì đó được bằng bạc rồi đưa đến trước mặt cô. Sandy cầm lấy nó. Đó là một miếng kim loại nhỏ, và nhìn kĩ thì cô mới nhận ra rằng nó thật sự là một mô hình bạcnhỏ với hình dáng một con ngựa. Nó còn khá thô sơ, và không được chế tác tinh xảo, những rõ ràng là được làm từ bạc. Cô quay sang Harry, người đang nhìn cô đầy băn khoăn.

"Cô thích chứ? Món quà này là dành cho cô."

"Nó rất đẹp, Harry. Cảm ơn cháu nhiều lắm." Cô cười nói. Cậu cũng mỉm cười.

"Cháu đã tạo ra nó bằng phép thuật của mình. Cháu không chắc là bằng cách nào, nhưng nó cũng khá xinh xắn, cháu nghĩ cô sẽ thích nó.", cậu nói. Cô chớp mắt, nhìn vào con ngựa rồi lại nhìn sang Harry, người dường như đang sợ rằng cô sẽ quát mắng hoặc tổn thương cậu. Cô cảm thấy rất buồn khi thấy một đứa trẻ tuyệt vời và đặc biệt như Harry luôn lo sợ thái độ dữ dội từ những người xung quanh, đặc biệt là từ cô, nhưng cô có thể lí giải được điều đó và rằng cậu bé khó có thể kìm nén được những phản ứng tự nhiên như vậy. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu.

"Món quà rất đẹp và có ý nghĩa. Cảm ơn nhé, cháu yêu."

"Cháu mừng vì cô thích nó." Harry cười nói.

Rồi cậu bước ra khỏi thư viện với cuốn sách ôm chặt trong tay sau khi chào tạm biệt Sandy. Cô nhìn cậu đi với ánh mắt trìu mến nhưng cũng đượm buồn. Cô ước rằng cậu bé sẽ không bao giờ lớn lên và phải đối mặt với thế giới, dù rằng điều đó là không thể. Cô chỉ có thể hi vọng rằng cậu sẽ được hạnh phúc, và đứa trẻ xinh đẹp, trong sáng ấy sẽ không bị thế giới ngoài kia tổn thương quá nhiều.

"Absit omen," cô nhẹ nhàng lặp lại, nhìn theo bóng dáng cậu bé khuất dần sau góc phố.