Giang Tùng Vũ, chị giết tôi đi...

Tùng Vũ không khỏi nín thở, lồng ngực nghẹn lại, hai giây sau mới hít một hơi nói: "Đến cũng đã đến rồi, phải sống cho tốt. Vất vả cũng sống, uỷ khuất cũng sống, cho dù ngày mai chết hôm nay cũng vẫn phải sống, không phải sao?"

Cậu gật gật đầu: "Không sai."

"A Liệt, nhớ phải sống lâu một chút nhé." Cô nghĩ tới giấc mộng kia, trong mơ xuất hiện di ảnh của cậu, trong lòng vừa sợ hãi vừa hoảng hốt.

Cô hy vọng "lâu một chút" là bao lâu? Cô cũng không thể nói rõ, nhưng nhìn chàng trai có khuôn mặt thanh tú, chân tay biến dạng ngồi trong xe lăn kia, cô bỗng nhiên cảm thấy nguyện vọng để cậu sống thêm mười năm nữa của mình trong sinh nhật cậu quá mức tàn nhẫn.

"Có lẽ qua hai năm nữa không thể không thay tim." Nam Liệt dùng cổ tay nhẹ nhàng cọ vào ngực, "Không biết có thể chờ được đến lượt hay không, cũng không biết sau khi thay tim có thể sử dụng được mấy năm. Nhưng khi đó hẳn là chị đã tốt nghiệp đại học, hoàn toàn độc lập về kinh tế, tôi cũng có thể yên tâm rồi."

Cô nắm lấy tay cậu, dùng cả hai lòng bàn tay khép những ngón tay cuộn tròn của cậu, cười nói: "Giả vờ người lớn gì chứ, rõ ràng là em trai, nói chuyện lại giống như một người cha già lo lắng."

"Ai là em trai..." Cậu ôn nhu kháng nghị.

"Không muốn làm em trai, vậy cậu muốn làm cái gì?" Cô dùng thêm chút sức, túm lấy bàn tay có ý đồ tránh thoát của cậu, cười xấu xa nhìn vào mắt cậu.

Cậu rũ mắt: "Được, vậy làm em trai. Tôi biết tôi tàn phế, không thể đọ sức với chị, có thể buông ra chưa? Chị Tùng Vũ..."

Cô thở phì phì thả tay ra, đột ngột đứng dậy nhảy ra xa hai bước: "Nam Liệt! Cậu đúng là không thể hiểu nổi! Trước kia thì sống chết không chịu gọi tôi là chị, bây giờ lại giả vờ làm em trai ngoan. Tàn phế, tàn phế, tàn phế! Chẳng lẽ tôi không biết cậu tàn phế à? Ngày đầu tiên gặp cậu không phải cậu cũng ngồi trên xe lăn sao? Tôi chưa từng đút cho cậu ăn, chưa từng lau nước miếng cho cậu à? Tôi chưa từng mát xa tay chân cho cậu hay là vẫn chưa từng thấy qua vết sẹo phẫu thuật trên người cậu? Ngoại trừ giúp cậu đi vệ sinh, cơ thể của cậu có bao nhiêu phiền phức mà tôi không biết?"

Nam Liệt kệ cô phát tiết một lúc cũng không ngắt lời, chỉ giương mắt yên lặng nhìn cô, lông mi hạ xuống làm người ta không thấy rõ nỗi lòng của cậu.

Cô phát tiết xong lại có chút hối hận, càng sợ mình nói nặng lời quá làm Nam Liệt không chịu được kích thích.

"A Liệt..." Thái độ cô hoà hoãn lại khẽ gọi.


"Tùng Vũ, nếu chị không thích tôi có thể gọi tên của chị."

"Đây không phải vấn đề về tên hay xưng hô..." Cô cau mày, hơi thở dồn dập.

"Chị nói đúng, đây không phải là vấn đề xưng hô." Nụ cười của cậu có chút buồn bã, "Còn nữa, cho dù tôi chấp nhận thân thể xấu xí này, sẵn lòng dùng nó để sống sót, chật vật nỗ lực bất kể thế nào nhưng cũng không nhất định nó đồng ý cho tôi thời gian... Tôi không biết chị hiểu tình trạng cơ thể của tôi đến đâu, nhưng thực tế không nhất định qua mấy năm nữa tôi mới có thể chuyển biến xấu, loại chuyển biến xấu này có thể tới bất cứ lúc nào. Có lẽ sẽ đến sớm hơn so với tưởng tượng của chúng ta.... Nói không dễ nghe, ngày mai, ngày kia đều có khả năng đột nhiên sẽ..."

"Nếu ngày mai cậu chết, hôm nay chúng ta lập tức đi kết hôn. Ngày kia chết, ngày mai chúng ta sẽ đi kết hôn." Giang Tùng Vũ tự nhiên nở nụ cười, không chút nghĩ ngợi nói. Miệng lưỡi cô giống như đang nói đùa, không cẩn thận cũng không nghiêm túc.

Đầu tiên mặt cậu ửng hồng sau đó lại chuyển sang trắng bệch: "Tôi, tôi còn chưa đến tuổi hợp pháp..." Cậu ấp úng, lại vội vã bổ sung nói, "Ai muốn kết hôn, tôi vĩnh viễn sẽ không kết hôn..."

Tùng Vũ đột nhiên cảm thấy bộ dáng của cậu vừa đáng thương lại và đáng yêu, nhịn không được cào nhẹ chiếc mũi xinh của cậu: "Được, tốt nhất là cậu nói được làm được, nếu một ngày nào đó tôi phát hiện cậu cưới người khác, tôi sẽ kể cho vợ cậu nghe chuyện xấu từ nhỏ đến lớn của cậu, sau đó nói với cô ấy trước khi cô ấy xuất hiện cậu đã bị tôi nhìn hết... Tôi nhất định sẽ làm cho cô ấy tức giận bỏ chạy. Bởi vì cậu cưới vợ nhất định sẽ không quan tâm đến tôi nữa, tôi rất ích kỷ, không chịu nổi việc cậu đối xử với người khác tốt hơn tôi."

"Sao chị có thể không hiểu tôi?" Nam Liệt phản bác.

"Trọng điểm của cậu không thể hiểu nổi!" Cô tức giận cười, "Lúc này không phải cậu nên nói với tôi cậu sẽ không đối xử với người khác tốt hơn tôi sao? Nếu không thì dứt khoát nói không cưới người khác cũng được?"

"Tôi sẽ không đối xử với người khác tốt hơn chị," Nam Liệt nói với ánh mắt đầy ẩn ý, "Cũng sẽ không kết hôn với bất kỳ ai."

"Cược không?" Tùng Vũ dùng ngón trỏ chạm nhẽ vào chóp mũi cậu, mỉm cười dịu dàng trượt ngón tay từ nhân trung lên môi cậu, "Mạnh miệng sẽ rất dễ bị vả mặt đấy."

Cậu quay mặt đi, đầu ngón tay của cô trượt sang má cậu, làn da nơi đó rất nóng.

"Đừng có chuyện gì cũng đánh cược," cậu nói, "Thói quen này không tốt."

Tùng Vũ đút hai tay vào túi áo ngủ, cười tự giễu: "Có thể là di truyền của gia đình."

"Rất xin lỗi, tôi không cố ý..." Cậu nhanh chóng nhấn sai, thậm chí còn chủ động cọ tay áo cô.


Ánh mắt cô rơi xuống tay cậu, bất giác nhíu mày: "Móng tay bị gãy rồi cũng không biết cắt tỉa đi." Cô cầm lấy tay cậu xem xét cẩn thận, "Hơn nữa cũng hơi dài."

"Lúc nãy vẽ tranh mới phát hiện, đã nửa đêm rồi nên không muốn làm phiền người khác. Cũng không ảnh hưởng đến hành động của tôi, ngày mai rồi cắt cũng vậy."

"Tự làm sẽ dễ bị thương." Cô thở dài, "Trong phòng này có bấm móng tay không?"

Cậu lắc đầu, "Bỏ đi."

"Bỏ cái gì mà bỏ!" Cô tức giận trừng mắt liếc cậu một cái, "Đợi đấy."

Cô trở về phòng ban đầu của mình lấy bấm móng tay, may mà vị trí mọi thứ vẫn y nguyên như trước khi cô ra nước ngoài.

Trở lại phòng vẽ tranh, Nam Liệt đang ngoan ngoãn chờ cô, nhưng vẻ mặt lại có chút bất đắc dĩ.

Hôm nay cho cậu trải nghiệm dịch vụ làm móng của tôi." Cô mỉm cười nói để không khí thoải mái hơn.

Cậu không cố chấp cự tuyệt mà tuỳ ý cô duỗi ngón tay mình ra.

Vết nứt trên ngón trỏ của cậu hơi sâu nên cô cẩn thận cắt dọc theo hình móng tay để tránh làm tổn thương đến thịt của cậu.

"Cắt hết đi là được." Cô nâng tay cậu lên nhẹ nhàng nói.

"Không cần, chị về ngủ đi, ngày mai tôi sẽ nhờ chú Quý cắt."

"Dù sao tôi cũng không ngủ được."


"Vậy đi xem ti vi, đọc tiểu thuyết, chị có thể lấy bất cứ quyển sách nào trên giá sách của tôi để giải sầu."

"Hàng năm tôi trở về để làm gì chứ?" Cô không thèm ngước mắt lên mở miệng, vừa nói vừa cố gắng kéo thẳng một ngón tay khác của cậu cẩn thận cắt tỉa, "Chẳng lẽ tôi về nước để xem ti vi, đọc tiểu thuyết? A Liệt, nếu không phải biết cậu đang chờ tôi, tôi sẽ không trở về đâu."

"Tôi không chờ chị."

"Rất tốt", cô đổi sang ngón tay tiếp theo, "Chứng minh cho tôi xem đi."

"Chứng minh như thế nào?"

"Đừng lần nào cũng dọn dẹp hai phòng ngủ tầng trên với tầng dưới cho tôi, cũng đừng đích thân đến đón tôi, càng đừng nói với tôi "chào mừng về nhà". Nơi này từ trước đến nay chưa bao giờ là nhà của tôi, nếu là nhà trừ khi có người sẵn lòng làm người nhà của tôi. Nếu không tôi cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi mà thôi. Thật ra tôi có thể sống ở một thành phố khác, cậu cũng biết nơi này không có quá nhiều kỷ niệm vui vẻ với tôi, ngoại trừ... một số chuyện tôi đã trải qua cùng cậu..."

"Tôi đương nhiên coi chị là người nhà."

"Ồ? Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu nhìn cậu một cái, trong mắt hiện lên nụ cười thích thú, "Loại nào?"

Ánh mắt của cô quá mức sắc bén. Cậu kéo điều khiển xe lăn lùi về phía sau một bước: "Tôi không muốn trả lời."

Tùng Vũ cũng không truy vấn: "Cũng được, tôi cũng không muốn nghe lời nói dối."

Trong mắt cậu có ý "tiễn khách" nhưng cô lại cố tình phớt lờ vẫn tới gần cậu, thậm chí còn dứt khoát ngồi xuống bên cạnh chân cậu.

"Móng chân cũng cắt luôn đi." Cô lại nói thêm, "Tôi không có ý trách chú Quý hay những người khác đâu, tôi biết bình thường họ cũng rất bận, sơ suất những chi tiết này là điều khó tránh khỏi. Tôi là con gái nên cẩn thận hơn. Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức thôi, cậu không cần xấu hổ."

"Giang Tùng Vũ, chị giết tôi đi..." Sắc mặt Nam Liệt sa sầm gần như muốn vùi vào trong cổ áo ngủ hình chữ V.

"A Liệt," cô nhẹ giọng gọi cậu, buông bấm móng tay ra, nâng mặt cậu lên, "Tôi sẵn sàng làm việc này vì người nhà của mình, bất kể tôi thuộc loại người nhà nào. Nhưng có một điều chắc chắn là tôi sẽ không sợ hãi hay chán ghét cơ thể của cậu, cậu cũng đừng kháng cự sự tiếp xúc của tôi, được không?"

Nam Liệt không phản đối nữa. Tùng Vũ nâng chân cậu lên, cắt hết móng chân cho cậu.


Bàn chân cậu vô cùng cong, mắt cá chân cứng đờ, thành quả của những ca phẫu thuật trước đó gần như không còn.

Cô vô thức thở dài, Nam Liệt lại mẫn cảm nghe được, vẻ mặt ủ rũ nói: "Chị mau đi rửa tay đi."

Cô biết cậu hay nghĩ nhiều, lại cảm thấy sự tiếc nuối cho cậu vừa rồi vừa dư thừa vừa buồn cười, ngoài miệng chỉ nói: "Ý cậu là gì? Đương nhiên là phải rửa tay rồi, tôi tự cắt móng tay xong cũng phải rửa. À..." cô cố ý kéo dài giọng nói, "Tôi biết rồi, nhất định là cậu sợ tôi không rửa tay mà sờ đông sờ tây, cậu chê tôi bẩn đúng không?"

"Đừng nói bậy, mau đi đi." Nam Liệt nói ngắn gọn, sắc mặt lại có vài phần thả lỏng.

"Tuân lệnh." Cô gói những móng tay đã cắt vào giấy vứt vào sọt rác rồi đi ra ngoài rửa tay.

"Đừng vào nữa, để tôi yên một lát, chị về phòng ngủ đi." Nam Liệt nói.

Cô không nghe theo cậu mà quay lại phòng vẽ tranh. Chỉ thấy Nam Liệt lại lần nữa cầm bút lên vẽ. Khi vẽ các chi tiết, cậu sẽ dùng môi cắn vào đầu sau của bút để khống chế phương hướng và lực đạo. Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy nên cũng không ngạc nhiên.

Khoảng hai mươi phút sau cậu vẫn còn đang vẽ, cô nhịn không được nói: "Cậu nên nghỉ ngơi đi! Đừng nói là trái tim cậu không khoẻ, ai hay thức suốt đêm cũng đều sẽ đoản mệnh thôi." Cô thật sự có chút lo lắng cơ thể của cậu có chịu được hay không.

Cậu buông lỏng bút trên môi ra: "Thật ra bình thường tôi ngủ rất sớm. Có khi đi học đột nhiên nằm viện, làm gì còn sức mà thức khuya nữa. Chỉ là hai ngày nay có chút mất ngủ nên muốn hoàn thành bức tranh này trong một tiếng thôi."

Tùng Vũ thầm nghĩ: Mất ngủ? Chẳng lẽ là bởi vì mình? Cũng không phải không có khả năng, dù sao sau khi trở về cô đã ép cậu rất gắt.

"Tôi ở đây với cậu." Cô nói.

"Đi ngủ đi."

"Hơn nửa đêm cậu không đánh thức ai, ở một mình trong phòng vẽ tranh xảy ra chuyện gì thì sao? Ai biết được?" Cô nói ra sự lo lắng của mình, "A Liệt, tôi không còn người thân, cậu tốt xấu gì cũng cho tôi một nơi để về, để nhớ đến..." Cô lại nghĩ đến cơ ác mộng tối nay, khó chịu không thôi.

"Đừng khóc," Cậu đặt bút xuống, "Tôi đi ngủ đây."

Cô khóc sao? Cô bỗng nhiên cảm nhận được trước mắt mờ mịt và khoé mắt ẩm ướt.

Thì ra sự hoảng loạn và yếu ớt trong lòng cô lúc này là thật.