Tùng Vũ một tay nắm lấy tay vịn xe lăn, một tay đặt "thiên nga nhỏ" gấp từ giấy ăn lên đùi cậu, cười khanh khách nhìn cậu, chậm rì rì nói:

"Nghe nói nam sinh học nghệ thuật rất biết cách theo đuổi nữ sinh. Cậu học đại học có thường chế tạo mấy món đồ lặt vặt để dỗ con gái không?"

"Không có." Cậu rũ mắt xuống, lãnh đạm trả lời.

"A Liệt, đừng xấu hổ! Hiện tại cậu đã là sinh viên, có thể yêu đương được rồi. Đúng rồi, tôi cũng coi như học nghệ thuật, cũng khá có năng lực... muốn chị dạy cho không? Chị đây kinh nghiệm phong phú."

"Kinh nghiệm?" Cậu ngước mắt lên, sau đó lại nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, nhưng lông mày lại nhíu lại.

"Mười người!" Cô lùi về sau nửa bước, duỗi hai lòng bàn tay về phía Nam Liệt, cố ý khoa trương xoè ngón tay ra lắc lắc: "Mười người. Tôi có mười người bạn trai!" Số lượng nói quá lên rất nhiều, nhưng cũng có một nửa là thật, đáng tiếc tên ngốc kia lại không hiểu.

Cậu cười như không cười, nhưng cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn cô: "Ồ, là dạng người như thế nào?"

"Cậu đoán xem tôi thích kiểu gì?"

"Chính là kiểu... mà hầu hết các cô gái đều thích... Dịu dàng với chị, lớn lên đẹp trai, thông minh, tốt nhất... là có chút tiền."

"Cậu nói rất đúng!" Tùng Vũ vỗ tay nở nụ cười, "Cho nên tôi bỏ cả mười người bọ họ rồi, bởi vì bọn họ luôn có thứ không phù hợp với yêu cầu của tôi."

"Không liên quan đến tôi." Vẻ mặt cậu thờ ơ.

"Sao lại không liên quan?" Cô nhướng mày, "Phần lớn là do cậu đấy!"

"Chị đổ tội cho người khác..."

"Người bạn trai thứ nhất không dịu dàng như cậu, người bạn trai thứ hai không đẹp trai như cậu, người bạn trai thứ ba không thông minh như cậu, người bạn trai thứ tư vừa không đẹp trai lại vừa không thông minh! Còn có năm sáu bảy tám chín mười người khác tất cả đều không bằng được cậu! Đáng sợ hơn chính là tất cả đều không ai giàu có như cậu!" Tùng Vũ tự bội phục khả năng nịnh nọt không cần bản thảo của mình, "Cậu xem, chúng ta lớn lên cùng nhau, từ năm mười hai tuổi ngày nào tôi cũng chơi với cậu, cậu đã nâng cao gu thẩm mỹ của tôi đối với con trai rồi!"

Đuôi mắt Nam Liệt hơi nâng lên: "Tôi không biết bệnh tàn tật của tôi cũng có thể lây nhiễm, làm hại chị còn trẻ đã bị mù."

Thoạt nghe thì có vẻ như chuyện cười, nhưng sắc mặt Tùng Vũ lập tức trầm xuống: "Chuyện này không buồn cười."

"Được, tôi không nói nữa." Nam Liệt nói.

Tùng Vũ cảm thấy một số chuyện hôm nay nên dừng lại, không nên ép cậu quá chặt, muốn đổi sang đề tài nhẹ nhàng hơn nên liếc mắt dịu dàng nói: "Cậu thật sự nhẫn tâm để tôi đi dạo phố một mình sao?"


"Chị có thể rủ bạn của mình."

Ngữ khí của cô lạnh lùng: "Tôi không có bạn bè, cậu biết mà."

"Rất xin lỗi, Tùng Vũ." Cậu dùng mu bàn tay cọ cọ tay cô.

Tình cảnh của cô ở Nam Viên, chuyện cô quyết liệt với Vu Tư Ý, những việc này cô đều kể với cậu. Khoảng thời gian đó cô quá khó khăn, nếu không thể giãi bày hết những tắc nghẽn trong lòng cô thực sự cảm thấy mình sẽ chết mất.

"Được rồi, vậy cậu mua quà xin lỗi tôi đi!" Cô nghiêm túc đưa ra yêu cầu, sợ cậu không đồng ý còn bỏ thêm một câu, "Quà xin lỗi phải tự mình mua mới có thành ý, cũng đừng nghĩ đến chuyện lấy một tấm thẻ để đuổi tôi đi! Lần trước cậu mua quà cho tôi là lúc nào còn nhớ không?"

"Nhớ, là thời điểm chị vừa mới chuyển tới Nam Viên."

"Lúc đó trí thông minh của cậu biến đi đâu vậy?"

Nói đến lần đó, Nam Liệt đưa cho cô một bộ văn phòng phẩm cao cấp, cô không ngờ cậu lại chu đáo như vậy. Ngoài ra còn có hai chiếc băng đô trang nhã, một cặp kẹp tóc ca rô và một hộp dây buộc tóc kiểu dáng cơ bản. Nhưng dù chỉ là một sợi dây chun cũng được đóng gói trong bao bì tinh xảo, vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp của một thương hiệu lớn.

Đồng phục học sinh của Nam Viên từ đầu đến chân đều giống nhau, nhưng sau khi bước vào sẽ thấy rất dễ để phân biệt gia cảnh của học sinh. Chỉ cần nhìn văn phòng phẩm người đó dùng và phụ kiện trang sức trên tóc là biết.

Thật ra Tùng Vũ hoàn toàn không nghiên cứu trước về việc này, thậm chí mấy ngày đầu đi học cũng không để ý đến những chi tiết này. Ngược lại Nam Liệt lại nghĩ đến. Nhân dịp cuối tuần nhờ tài xế đi ra ngoài mua một đống văn phòng phẩm cùng đồ trang sức về, nghe nói cậu còn tự mình chọn. Sợ mẹ Tùng Vũ biết trước sẽ không nhận còn nhờ tài xế khác trong nhà đưa cậu ra ngoài.

Cậu hiểu rõ lòng hư vinh của cô nhưng từ trước đến nay đều dung túng.

"Khi đó còn nhỏ, không nghĩ nhiều như vậy. Hiện tại lớn hơn rồi mới biết có một số việc không thích hợp." Nam Liệt nói.

"Tôi trực tiếp quẹt thẻ của cậu thì thích hợp?"

Dường như cậu bị hỏi cho nghẹn họng, suy nghĩ nửa ngày mới nói ra một câu: "Chị nhắc tôi mới nhớ, nếu không chúng ta đi đăng ký thẻ chung, như vậy khi chị cần dùng tiền cũng tiện hơn một chút."

Tùng Vũ ngồi xổm xuống, hai cánh tay gác lên đầu gối cậu, dùng mu bàn tay chống cằm nhìn cậu: "Với quan hệ của chúng ta đăng ký thẻ chung thì thích hợp?"

Cậu cứng họng, mặt đỏ bừng.

Cô dùng một tay nhẹ nhàng nhéo "thiên nga giấy" trên đùi cậu: "Cậu không cho tôi làm cái này cái kia, cậu lén lút gấp cái này thì thích hợp?"


"Không thích hợp." Nam Liệt phất cổ tay một cái, làm "thiên nga giấy" rơi xuống đất, cằm hất lên nhưng độ cong khoé môi lại run rẩy hạ xuống, "Vừa lòng chưa?"

Tùng Vũ tức giận đột ngột đứng dậy, vừa mới đi tới cửa lại vòng trở về, kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra cầm lấy thẻ ngân hàng bên trong: "Đồ khốn nạn!"

Nói xong cô quay người chạy ra ngoài.

Tùng Vũ giận dỗi không lái xe trong nhà ra ngoài, cũng không kêu tài xế đưa cô đi. Dù sao hiện giờ trong túi cô cũng có tiền, cô đi dạo từ giữa trưa đến tận tối lúc các trung tâm thương mại đóng cửa, ước chừng như đi nửa thành phố.

Lúc cô mang theo túi lớn túi nhỏ về nhà, Nam Liệt đã ở ngoài vườn chờ cô.

Cô tức giận nói: "Làm gì vậy? Ra đây cho muỗi ăn?"

"Ừ, bị đốt mấy cái rồi."

"Ồ! Phải không?" Cô âm dương quái khí nói, "Vậy tôi phải cảm tạ con muỗi đã trút giận cho tôi."

"Tôi không vứt đi." Cậu cầu xin nhìn cô, dưới ánh trắng đôi mắt cậu đặc biệt dịu dàng.

"Cái gì?"

"Tờ giấy kia... ý tôi là giấy ăn tôi gấp thành hình thiên nga..."

Cô bất giác mỉm cười, ném hết túi đồ trong tay xuống: "Cậu nhặt lại?"

"Ừ."

Trong đầu Tùng Vũ tưởng tượng ra dáng vẻ cậu hiện tại hành động không tiện nằm sấp xuống nhặt đồ, nhọn lửa trong lòng tiêu đi phân nửa, lầu bầu nói: "Sớm biết sẽ nhặt lên sao phải ném xuống làm gì?"

Cậu nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Hôm nay chị đã mệt lắm rồi, đi tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi. Tôi cũng trở về đây."

Tùng Vũ không ép cậu nữa, đi theo cậu trở lại biệt thự


Cô cũng không về phòng mình mà trước tiên kiểm tra vết muỗi đốt trên người Nam Liệt.

"Không được rồi, cậu bị cắn tầm mười vết! Cậu đợi trong vườn hoa bao lâu vậy!"

"Không nói cho chị biết."

"Hừ, không phải tôi vừa đi cậu đã ra chờ sao?"

Thấy cậu không phủ nhận, Tùng Vũ biết bản thân đã thuận miệng đoán đúng.

"Biết mình không tiện gãi ngứa còn đợi trong vườn hoa lâu như vậy, đúng là dâng cơm đến tận miệng muỗi mà!" Tùng Vũ tuy ngoài miệng ghét bỏ nhưng lại vội vàng đến phòng vẽ tranh của cậu mang cao bạc hà tới.

Tùng Vũ cúi đầu thấy trên nắp bình vẫn như cũ có dấu răng, giống như lần đầu tiên cậu bôi cao bạc hà cho cô năm đó.

Đáy lòng cô tức khắc dâng lên ánh sáng nhu hoà, như tia nắng ban mai rơi xuống mặt hồ, sau khi mở nắp, kỹ thuật bôi cao bạc hà của cô cũng không khỏi trở nên đặc biệt nhẹn nhàng tinh tế.

"Thật ra những việc này có thể để cho người khác làm." Nam Liệt nói.

"Tôi làm không tốt sao?" Tay cô không dừng lại.

"Chị có thời gian thì có thể làm những chuyện ý nghĩa hơn."

"Vú dụ như?"

"Ừm... đi tìm người bạn trai thứ mười một." Giọng điệu của cậu có vẻ như đang đùa nhưng cũng có vài phần chân thành.

Cô bật cười, ý vị thâm trường nói: "Ồ, tôi có thể hiểu là thật ra cậu rất để ý đến mười người bạn trai mà tôi nói không?"

"Mười người không phải là quá nhiều sao?" Trong nụ cười nhàn nhạt của cậu lộ ra chút chua xót, "Chị như vậy tôi rất hoài nghi chị có thời gian để học tập hay không, có thể thuận lợi tốt nghiệp không."

"Này! Cậu cũng xem thường thực lực của tôi quá!" Cô nhất thời quên mất trên tay mình còn sót lại cao bạc hà, vén tóc mai dính vào mắt lên, rất nhanh đã cảm nhận được uy lực của bạc hà, "Đau... A, tôi không mở mắt được!"

"Tùng Vũ!" Nam Liệt khẩn trương gọi một tiếng, nhìn bốn phía xung quanh, may mắn trên bàn trà có một ấm trà đựng nước lạnh. Cậu tháo tác xe lăn đến cạnh bàn trà, dùng hai tay nhấc ấm trà lên vất vả đặt nó vào giữa hai ch@n, bất chấp bị đổ ra một ít rồi đi xe lăn lại chỗ Tùng Vũ.

"Tay tôi không có sức, chị tự lấy chút nước lau mắt đi." Ngữ khí Nam Liệt vừa nôn nóng vừa tự trách.

Tùng Vũ đổ chút nước ra rửa mắt, mặc dù cảm giác mát lạnh của bạc hà vẫn còn nhưng không còn khó chịu như vừa rồi nữa.

Lúc này cô mới nhìn thấy quần của Nam Liệt đã bị nước đổ ra ướt hết, chắc hẳn vừa rồi cậu sốt ruột, tay chân lại không tiện, không đặt được ấm nước vào đúng giữa hai ch@n nên mới chật vật như vậy.


"Để tôi thay đồ cho cậu." Cô nói.

"Lát nữa tôi tự làm." Cậu nói, "Mắt chị thế nào rồi?"

Cô vốn định nói không có việc gì, nhưng nghĩ xong lại nói: "Còn có chút không mở ra được."

"Vậy... Nếu không đi khám bác sĩ nhé?"

"Thổi thổi..."

"Hả?"

"Tôi muốn cậu thổi giúp tôi." Cô híp mắt, nói với giọng điệu ngây thơ: "Tôi cảm giác không hẳn là do cao bạc hà, khả năng vừa rồi lúc dụi mắt lông mi bị rơi vào."

Nam Liệt vẫn không nhúc nhích.

"Nhanh lên, khó chịu muốn chết!" Cô đẩy đẩy tay cậu.

"Chị lại gần đây một chút, tôi không với tới..."

Cô ngoan ngoãn ghé sát vào, sau đó nheo mắt lại nắm lấy tay cậu, chậm rãi đem tay cậu dán lên má mình, ngẩng mặt lên nhẹ nhàng nói: "Được rồi."

"Chị chuẩn bị xong chưa?" Cậu nhìn qua rất khẩn trương, sau khi cô gật đầu cậu nói, "Vậy... tôi thổi đây."

Cậu cẩn thận thổi vào mắt cô mấy cái.

Hương bạc hà tràn ngập.

Tùng Vũ mở to hai mắt, lại phát hiện mắt Nam Liệt nhắm chặt, lông mi rất dài, cong cong rất rõ ràng.

Bỗng nhiên cậu mở mắt ra, cô ngược lại hoảng hốt, rũ mắt xuống.

"Lông mi rơi ra chưa?" Cậu hỏi.

Cô gật đầu: "Nếu còn có lần sau lại tìm cậu thổi."

"Không bằng chị có thể suy xét đến việc đi tìm số mười một." Nam Liệt nói.

"Ý kiến hay..." Tùng Vũ mắt cũng không chớp nhìn cậu chằm chằm, cười nói, "Không bằng cậu cân nhắc một chút làm số mười một của tôi?"