Bắp chân của Nam Liệt lộ ra dưới quần đi biển rất nhợt nhạt, mấy vết sẹo phẫu thuật đặc biệt rõ ràng, một số vết còn kéo dài đến tận ống quần.

Đối với người phải đeo giày đặc chế nắn thẳng chân như Nam Liệt bờ cát không hề dễ đi, mặc dù đã trải qua phẫu thuật nhưng hông và đầu gối của cậu vẫn bị bành ra ngoài, bàn chân vẫn quay vào trong, hơn nữa cánh tay cũng không phối hợp, nhìn qua trông còn vụng về hơn so với một đứa trẻ mới học đi.

"Anh trai nhỏ này đi giống như chim cánh cụt vậy." Một cậu nhóc năm, sáu tuổi đi tới, đôi mắt ngây thơ đầy vẻ tò mò, giọng nói không có ác ý nhưng cũng đủ khiến người ta tổn thương.

"Xin lỗi, thằng bé không hiểu chuyện." Mẹ của đứa trẻ vội vàng xin lỗi, sau đó lại cúi xuống giáo dục con trai: "Không được nói người khác như vậy, thế là không lễ phép."

"Không sao." Vẻ mặt Nam Liệt bình tĩnh, không có chút tức giận nào, "Cậu bé còn quá nhỏ."

Tùng Vũ cũng nhìn ra được đứa bé kia không có ác ý, chỉ là đơn thuần không hiểu chuyện, phụ huynh của đối phương lại rất hiểu lý lẽ, cô không tìm được lý do để tức giận, nhưng cô vẫn cảm thấy xót xa cho Nam Liệt.

"Chị làm gì thế?" Nam Liệt cúi đầu, nhìn cổ tay đột nhiên bị cô nắm lấy, kinh ngạc nói.

"Bờ cát khó đi lắm." Cô nói.

"Không cần."

"Cậu xấu hổ à?" Cô cố tình làm thái độ của mình có vẻ nhẹ nhàng nghịch ngợm hơn một chút.

"Rất mất mặt."

"Bị tôi đỡ thì cậu sẽ mất mặt?"

"Là tôi sẽ làm chị mất mặt." Nam Liệt sâu kín nói.

"Vậy sau này cậu định không ra ngoài cùng tôi sao?" Tùng Vũ nói, "Cho dù tôi không đỡ cậu, đi với cậu như vậy người ta cũng đều biết là chúng ta đi cùng nhau rồi."

Nam Liệt bình tĩnh nói: "Chị nói đúng, tôi nên sống một mình ở dưới tầng hầm, an an tĩnh tĩnh chết đi."

"Nam Liệt!" Tùng Vũ tức đến đau ngực, hất tay cậu ra, "Cậu khoan dung và thân thiện đối với một đứa bé xa lạ như vậy, lại tàn nhẫn với tôi! Cậu thích thì quay lại tầng hầm mà ở! Tôi sẽ không mãi mãi ở dưới tầng hầm với cậu đâu!"

"Giang Tùng Vũ..." Đôi tay của Nam Liệt bất lực vặn vẹo, ngón tay bởi vì khẩn trương nên càng căng cứng hơn.

Cô quay đầu lại nhìn cậu, mềm lòng: "Tầng hầm thì tầng hầm, sao lại nguyền rủa cho mình chết..."

"Bởi vì tôi thật sự không sống lâu được." Cậu bình tĩnh nhìn cô, "Từ nhỏ tôi đã biết rồi."

"Tôi không tin". Tùng Vũ cúi đầu, ghé sát vào ngực cậu nghe một lúc, "Tim đập rất tốt, không có vấn đề gì nha."

Nam Liệt nâng cổ tay lên nhẹ nhàng đẩy đầu cô ra: "Chị không phải bác sĩ."


Cô nhảy ra xa một bước, cũng quên mất tức giận, làm nũng nói: "Nói không chừng sau này tôi sẽ làm thì sao? Cho dù cậu có bệnh tôi cũng có thể chữa khỏi cho cậu."

"Chị muốn làm bác sĩ à?"

"Tôi vẫn chưa nghĩ tới."

"Vậy không cần làm." Nam Liệt nghiêm túc nói, "Nếu tôi có thể sống đến lúc lớn, tôi cũng chỉ muốn vẽ tranh, không muốn làm gì khác. Nếu sau này chị có chuyện gì đặc biệt muốn làm thì hãy làm. Tôi có rất nhiều bác sĩ khám cho, không thiếu một người như chị."

Vốn dĩ Tùng Vũ chỉ thuận miệng nói một câu dỗ cậu vui vẻ, tương lai cô muốn làm gì chính cô còn chưa nghĩ ra. Nhìn vẻ mặt trẻ con nhưng lại tỏ vẻ nghiêm túc suy nghĩ cho cô của Nam Liệt, cô không khỏi mỉm cười:

"Được, chờ tôi nghĩ kỹ chuyện mình thật sự muốn làm tôi nhất định sẽ nói cho cậu đầu tiên." Nói rồi cô lại lần nữa kéo lấy cổ tay của cậu, "Cậu nói nhiều như vậy có khát không? Bên kia có bán đồ uống, chúng ta đi mua hai ly nước đi?"

"Tôi không mang tiền." Nam Liệt khó xử.

"Tôi mang! Thỉnh thoảng mời cậu một lần." Tùng Vũ móc ví tiền từ trong túi quần ra lắc lắc.

Trước đó cô đã nghĩ đồ của khách sạn Y rất đắt, nhưng khi nhìn thấy bảng giá hai ly đồ uống đã có giá gần một trăm tệ cô vẫn cảm thấy đau lòng.

Nam Liệt đại khái cũng nhìn ra, chủ động nói: "Nếu chị không ngại chúng ta uống một ly đi."

"Được thôi!" Tùng Vũ cũng không muốn giả vờ giàu có, "Cậu muốn uống gì?"

"Tuỳ chị."

Tùng Vũ chọn một ly "nước ép xoài muối", nghe nói đó là đồ uống đặc sắc ở đây, cô chưa từng uống qua, rất tò mò về hương vị kết hợp giữa mặn và ngọt này.

"Cậu uống trước đi." Sau khi nhận lấy đồ uống cô đưa cho Nam Liệt trước.

Nam Liệt uống một ngụm nhỏ.

"Có ngon không?"

"Cũng được." Cậu nói, "Chị có thể uống nhiều một chút, rất đỡ khát."

Tùng Vũ cũng không khách khí, cô vốn thích vị xoài, hơn nữa đi dưới mặt trời một lúc có chút khát, lập tức ừng ực uống liền mấy ngụm lớn.

"Thật sự rất ngon! Bảo sao đắt như vậy." Tùng Vũ lau miệng.

Nam Liệt cười ra tiếng: "Quỷ hẹp hòi!"

Giang Tùng Vũ hừ một tiếng, nói: "Cậu còn chê tôi keo kiệt. Nếu không phải cậu ở đây tôi cũng tiếc không mua cho mình uống đâu!"


"Tôi mới uống có một ngụm mà?"

Tùng Vũ nhìn cốc nước ép xoài muối chỉ còn một nửa, ngượng ngùng lè lưỡi: "Đây, phần còn lại đều cho cậu được chưa." Nói rồi trực tiếp nhét ống hút vào trong miệng cậu.

Nam Liệt ngẩn người.

"Uống đi, nếu không lại nói là tôi bắt nạt cậu."

Giọng nói dễ nghe của cô so với xoài chín còn ngọt hơn.

Nam Liệt lập tức hút một ngụm lớn, còn suýt chút nữa bị sặc.

"Bên kia có một toà lâu đài lớn thật đấy." Tùng Vũ ném cốc nước rỗng vào thùng rác, chỉ vào đống cát người khác để lại cách đó không xa, "Chúng ta qua đó chơi được không?"

"Được." Cổ tay cậu bị cô nắm lấy, loạng choạng đi theo cô, trên mặt mang theo ý cười.

"Còn có một cái hố to! Tôi từng nhìn thấy trên ti vi, nhất định là trước đó có người nằm bên trong phơi nắng." Tùng Vũ vui vẻ nói: "A Liệt, cậu năm vào đi, tôi chôn cậu xuống!"

"Chôn xuống?" Nam Liệt có chút khẩn trương nhìn cô.

"Yên tâm đi, mặt lộ ra ngoài, chỉ chôn cơ thể xuống thôi."

Nam Liệt ngoan ngoãn nằm vào, trùng hợp xung quanh có dụng cụ đào cát người khác để lại, Tùng Vũ liền lấy một cái xẻng nhỏ đào cát đổ lên người Nam Liệt.

"Tùng Vũ, con đang làm gì A Liệt thế hả?"

Tùng Vũ quay đầu lại, thấy mẹ mình đang lo lắng nhìn chằm chằm cát trên người A Liệt, cười nói: "Nghịch cát ạ."

"Con làm như thế A Liệt sẽ bị khó thở!" Cát Hạ khẩn trương nó. "Mẹ vừa mới không chú ý con đã phát điên rồi."

"Dì Cát, con không sao, như vậy con còn không bị phơi nắng." Nam Liệt nói giúp cho Tùng Vũ.

"Đúng vậy!" Tùng Vũ nói, "Hơn nữa con cũng không dám che lên ngực cậu ấy." Sợ Nam Liệt mẫn cảm, cô cố ý nuốt câu "sợ đè nặng vào tim của cậu ấy" xuống.

"Cậu bé này thật đẹp trai! Là con của chị sao?" Xung quanh có máy dì đi qua, nhiệt tình đến gần nói với Cát Hạ, lại nhìn Tùng Vũ ở bên cạnh, tấm tắc khen, "Đây là chị hay là em gái, lớn lên cũng thật xinh đẹp, chị đúng là có phúc nha!"

Cát Hạ cười cười, cũng không giải thích nhiều.

Không khí trở nên có chút vi diệu. Chờ sau khi dì kia đi xa, Nam Liệt mới từ trong hố cát ngồi dậy.


"Về thôi." Cậu nói.

Tùng Vũ đoán được lý do tâm trạng cậu không tốt, nhất thời không nói chuyện, chỉ nắm chặt cổ tay của cậu.

Cậu không cự tuyệt, chỉ cúi đầu trầm mặc không nói.

"A Liệt, cậu vốn là một chàng trai xinh đẹp nha!" Cô nhịn không được ghét sát vào bên tai cậu nhẹ nhàng nói.

"Chỉ lúc lộ ra mỗi cái đầu mới phải." Cậu nói.

Tùng Vũ đột nhiên nảy ra ý tưởng, bĩu môi nói: "Thì sao? Cậu muốn lộ ra hai cái đầu sao? Vậy tôi sẽ bị hù chết!" Cô dừng bước, làm vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía cậu.

"... Đồ ngốc!" Khoé miệng cậu rốt cuộc cũng nở nụ cười, "Ngứa quá, tôi lại phải gội đầu lần nữa! Đều tại chị làm tóc tôi đầy cát, phạt chị sấy tóc cho tôi!"

"Nhận phạt! Nhận phạt!" Lòng cô nhanh chóng thả lỏng, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.

Lần này Nam Liệt không cậy mạnh, cả người cùng tóc đều dính không ít cát, có vài chỗ tay cậu không với tới được, toàn thân ngứa ngáy, đành phải nhờ Cát Hạ giúp cậu cẩn thận tắm rửa một lần.

Cát Hạ tắm rửa xong cho Nam Liệt vẻ mặt u sầu, còn chưa kịp nói cho Tùng Vũ biết đã lập tức bấm số điện thoại phòng của Nam Tích Dân báo cáo tình hình: "Tiên sinh, trên người A Liệt nổi mẩn đỏ, môi cũng bị sưng!"

Tùng Vũ cũng hoảng sợ, không rảnh nghe mẹ nói gì tiếp với Nam tiên sinh, lao vào phòng ngủ của Nam Liệt kiểm tra tình trạng.

Nam Liệt thấy cô đột nhiên xông tới, vốn đang nằm ngửa trên giường lập tức kéo chăn cao lên muốn che mặt lại.

"Đừng nhúc nhích, để tôi nhìn xem."

Sức lực trên tay cậu làm sao đấu lại được cô, đành phải ngoan ngoãn thả lỏng góc chăn.

Tùng Vũ sợ ngây người, vừa mới không gặp một lúc, trên mặt cậu đã nổi rất nhiều mẩn đỏ, môi cũng sưng lên rất to.

"Sao lại thế này? Không phải là tôi chôn cậu dưới cát nên mới bị như vậy chứ?" Cô gấp đến độ muốn khóc.

"Cơ thể tôi không khó chịu, chỉ là trở nên xấu xí thôi." Cậu cười an ủi cô, thậm chí còn trêu ghẹo nói, "Lúc này chỉ lộ ra một cái đầu cũng doạ người..."

Tùng Vũ không biết nên khóc hay nên cười.

Chỉ trong chốc lát Nam tiên sinh đã dẫn theo bác sĩ của khách sạn đến đây. Sau khi kiểm tra một lượt, lại dò hỏi chế độ ăn uống hôm nay của Tùng Vũ cùng Nam Liệt, bác sĩ xác nhận là Nam Liệt bị dị ứng với xoài, cũng may không nghiêm trọng. Khách sạn cung cấp thuốc mỡ chống dị ứng, bảo cậu tránh những món dễ gây dị ứng mấy hôm, chú ý quan sát là được.

"Chú Nam, cháu không nên cho Nam Liệt uống nước ép xoài, cháu không biết..." Tùng Vũ lo lắng cho sức khoẻ của Nam Liệt, cũng sợ Nam Tích Dân sẽ giận chó đánh mèo với cô.

Nam Tích Dân nói: "Đừng nói là cháu, ngay cả ta cũng không biết thằng bé dị ứng với xoài. Điểm này thật ra thằng bé với mẹ nó..." Ông không nói tiếp nữa.

"Ba, bác sĩ cũng nói con không sao, thời gian không còn sớm nữa, ba đi ăn cơm với Nam Tuyết đi." Nam Liệt nói.

"Thật đáng tiếc, vốn dĩ ta đã đặt nhà hàng dưới nước của khách sạn, có thể vừa thưởng thức bữa tối vừa ngắm cá. Hai ngày nữa con khoẻ lại chưa chắc đặt được chỗ ngồi có view này, hơn nữa trong thời gian ngắn cũng không dám cho con ăn hải sản, này..." Nam Tích Dân tiếc nuối nói.

"Ba đưa Tùng Vũ đến nhà hàng dưới nước đi, con vốn không quan tâm." Cậu nhìn về phía Tùng Vũ, "Chị đi cùng ba tôi đi."

Tùng Vũ cũng rất tò mò cái gọi là "nhà hàng dưới nước" có phải thật sự ở đáy biển hay không, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Tôi không đi đâu, tôi ở đây với cậu."


"Chị đi xem giúp tôi." Nam Liệt mỉm cười nói: "Trở về nói cho tôi xem nhà ăn kia trông như thế nào."

Nam Tích Dân nói: "Cũng được, phiền Tiểu Cát ở lại phòng chăm sóc A Liệt, ta đưa Tùng Vũ đi ăn cơm. Ta sẽ kêu phục vụ đưa cơm tới cho hai người. Tiểu Cát có kiêng món gì không?"

"Không có, không có." Cát Hạ vội đáp, "Tiên sinh, rất xin lỗi! Đều do Tùng Vũ làm cho A Liệt bị dị ứng, cũng trách tôi không chăm sóc tốt."

"Không có chuyện gì lớn là được rồi." Nam Tích Dân vỗ vai Tùng Vũ, "Sắp đến thời gian đặt bàn rồi, chúng ta đi thôi."

Từ thang máy đi ra, khoảnh khắc tiến vào nhà ăn kia, Tùng Vũ cảm thấy choáng váng. Những cột hình xoắn ốc khổng lồ, đèn chùm trang trí bằng ngọc trai, nước biển trong vắt phản chiếu qua lớp kính pha lê, những con cá đủ màu sắc và kích cỡ... Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một nhà hàng lại có thể như thế này!

Cô nhất thời kích động buột miệng thốt ra: "Chúng ta thật sự đang ở dưới đáy biển sao?"

Bà Nam cong môi cười, cũng không trả lời, nam Tuyết nhìn cô giống như nhìn đồ nhà quê nói: "Chỉ là thuỷ cung ngay cạnh khách sạn thôi, thế mà cũng không biết!"

Tùng Vũ cũng biết Nam Tuyết có lẽ đã từng đi đến nhà hàng này rồi, so với một tiểu thư như vậy, kiến thức về nhà hàng cao cấp của cô bằng không.

Nhưng đây là lý do cô có thể khinh thường chính bản thân mình sao? Chẳng qua là số cô tốt, mới còn nhỏ đã được mở rộng tầm mắt, trải nghiệm cảm giác giàu có của tư bản. Trong lòng cô không phục, chỉ là không có tư cách để tranh luận.

Bọn họ được nhân viên đưa đến khu vực quan sát, bên cạnh chính là một tấm kính lớn, những con cá gần trong gang tấc.

Món khai vị là gan ngỗng kiểu Pháp và bánh mì. Tùng Vũ ăn một miếng, cảm thấy không ngon, thậm chí còn vội uống một ngụm nước dứa to để đỡ tanh.

Cô quay mặt đi, nhìn những con vật qua tấm kính đang bơi lội dưới làn nước biển trong xanh một lúc, chúng nó bơi qua bơi lại, rất đẹp và yên tĩnh làm cô nhất thời không nghe thấy Nam Tuyết ngồi cùng bàn đang nói cái gì.

A Liệt bây giờ đã khá hơn chút nào chưa? Cơm chiều cậu ăn cái gì?

Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện suy nghĩ như vậy.

"Tùng Vũ, đừng chỉ mải ngắm cá, ăn đi! Nếm thử trứng cá muối này đi, mùi vị rất ngon." Bà Nam nói.

Tùng Vũ nhìn những viên trứng cá đen tuyền, cảm giác không có hứng ăn uống.

Cô nhìn Nam Tuyết thuần thục dùng chiếc thìa trắng múc một thìa trứng cá muối, không trực tiếp ăn luôn mà đặt trước miệng, sau đó cắn một miếng nhỏ.

Cô đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, đứng dậy khỏi ghế nói: "Ngại quá, chú Nam, cô Nam, cháu... cháu muốn đi về trước. Mọi người cứ từ từ ăn."

"Làm sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?" Nam Tích Dân hỏi.

"Không phải. Cháu không yên tâm về Nam Liệt, cháu ăn cùng cậu ấy trong phòng là được." Lời này của cô có tám phần là thật, còn hai phần cô không thể nói rõ, đại khái là cảm thấy mình không hợp với nhà hàng này.

"Nếu không ta bảo phục vụ đem đồ tráng miệng lên trước, đồ ngọt tạo hình rùa biển nhất định cháu sẽ thích." Nam Tích Dân ôn nhu nói, thuận tay gọi người phục vụ tới.

"Cháu có thể mang tráng miệng về cho A Liệt không?" Cô nhìn con rùa nhỏ kia, quả thực rất đáng yêu.

Nam Tích Dân bảo phục vụ muốn mang món tráng miệng đi, sau khi được cho phép, ông nói với Tùng Vũ: "Cháu cho nó xem là được, mấy ngày nay cũng không thể để thằng bé ăn linh tinh. Đúng rồi, đồ ăn ta gọi cho nó đều là món thanh đạm. Cháu muốn ăn cái gì để ta gọi thêm cho, một lát nữa sẽ đưa đến."

"Cháu không đói, cũng không kén ăn. Cảm ơn chú Nam, cháu đi đây!" Cô cẩn thận cầm lấy món tráng miệng rời khỏi nhà hàng.