Nhìn những linh hồn kỳ lạ kia, tôi đột nhiên rất đồng tình với Tĩnh Trần bị vây ở chính giữa, nhưng hình như cậu ta cũng không có cảm giác gì, ngay cả đôi chân vốn run rẩy lúc ở tầng dưới cũng không run nữa, trên mặt toàn là vẻ đờ đẫn.

Trường Sinh giữ chặt tôi, dùng sức lắc đầu với tôi, ý bảo tôi đừng nên ra tay nhanh như vậy, mục tiêu của chúng tôi còn chưa xuất hiện.

Tôi nặng nề nghe trái tim đang đập từng nhịp từng nhịp trong lồ ng ngực, nín thở chờ Tĩnh Trần ra tay tự sát.

Đám thi thể này mặt đeo **, vươn tay về phía Tĩnh Trần, mà linh hồn lại vẫn xoay chuyển quanh hắn.

Tôi không nghe được đám linh hồn đang lẩm bẩm cái gì, nhưng từ biểu cảm của Tĩnh Trần cũng có thể thấy được, tiếng nói kia có tác dụng trấn an tương đối lớn với hắn.

Dần dần, sắc mặt Tĩnh Trần nặng nề đi về phía bể formalin sau tấm vải, mà những thi thể kia đi phía trước từ từ dẫn dắt hắn, giống như linh mục dẫn dắt một tín đồ hành hương.

Không nhịn được tiến lên hai bước, Trường Sinh vẫn giữ chặt tôi, lực tay mạnh hơn vài phần.

Tôi vừa quay đầu lại nhìn cậu thì nghe thấy một tiếng “tùm”, Tĩnh Trần đã nhảy xuống bể formalin.

Lần này ngay cả Trường Sinh cũng không biết sẽ thế này, sững sờ định buông tay tôi ra, nhưng vẻ mặt đột nhiên tức giận, tay thì vẫn kéo chặt lấy tôi.

Đau đến mức tôi hít sâu mấy hơi, quay đầu nhìn thì thấy hắc tuyến trên người Trường Sinh bay ra, lập tức quấn chặt lấy hai chúng tôi.

Tôi nhìn lại, tất cả hắc tuyến mà Trường Sinh Dẫn Hồn ra, những thứ trong phòng mẫu vật đều không nhìn thấy.

Tôi muốn hỏi Trường Sinh bị sao vậy, lòng bàn tay bị Trường Sinh nắm đột nhiên có gì đó khởi động, sau đó hai mắt đau nhức, trong đầu xuất hiện vô số hình ảnh.

Trong một căn phòng ánh đèn trắng toát, có hai người cầm dao phẫu thuật sáng bóng, lạnh mặt cẩn thận dùng dao nhỏ, không lâu sau, một người móc tim, thận và gan phổi ra, bỏ vào trong túi màng mỏng, mà sau lưng bọn họ có mấy linh hồn sắc mặt tối đen đang nhìn họ.

Đầu lại đau, hình ảnh chuyển đến một nơi toàn màu xanh lá, một cô gái quần áo xộc xệch, cố gắng hét to nhưng người đàn ông trên người cô run rẩy hai cái rồi lật người cô lại, dao mổ sáng bóng nhanh chóng cắt đứt cổ cô, sau đó đầu tôi đau nhói, và trong phòng mẫu vật có thêm tiêu bản của một cô gái trẻ được ngâm trong formalin.

Hình ảnh lại chuyển, đứa bé năm sáu tháng tuổi bị dẫn lưu(*) ra ngoài, còn chưa thành hình, vừa rời khỏi cơ thể mẹ đã bị người ta bỏ thẳng vào trong bình formalin nhỏ, đưa đến phòng mẫu vật.

(*) dẫn lưu trong ngoại khoa, được xem là một quá trình nhằm chuyển các chất dịch như mủ ra khỏi cơ thể.

…..

Từng hình ảnh hiện lên trong đầu, đầu tôi giống như bị cái gì đó làm cho nổ tung, có vô số sự phẫn nộ.

Lại cảm thấy rất nhiều nước mắt nước mũi ứa ra,, làm tôi sặc đến mức ho khan hai cái, trong lòng đột nhiên loé lên tia lửa giận, xuyên qua tim, đau như cắt, chỉ muốn đem tất cả mọi người ngâm trong formalin giống như trong bức tranh kia, để mọi người cùng xem thế nào.

Vừa có suy nghĩ này, đầu tôi lại đau nhức mãnh liệt, tôi còn chưa kịp suy nghĩ, miệng lại phát ra ngôn ngữ kỳ quái mà quen thuộc.

Hai mắt đỏ lên, tôi giương mắt nhìn thẳng khuôn mặt thật thà của Trường Sinh, vung tay lên, những hắc tuyến Dẫn Hồn của cậu lập tức lui về trong cơ thể cậu.

“Trương Dương!” Trường Sinh mở bừng mắt, trong miệng niệm Miêu ngữ cổ quái.

Hai mắt tôi đỏ bừng, nhấc chân đi về phía bể formalin lớn.



Đi vào trong, nhưng chú ngữ của Trường Sinh vừa niệm xong, lòng bàn tay tôi nóng bỏng đau đớn, sau đó giống như có thứ gì đó từ lòng bàn tay chạy thẳng đến trái tim, mang theo sự mát mẻ.

Đầu óc đột nhiên tỉnh táo, tôi vội quay đầu nhìn Trường Sinh, lại nghe thấy tiếng sủi bọt khí.

Nhìn vào trong bể formalin thì thấy bụng Tĩnh Trần phồng lên, nhưng trên mặt cậu ta không thấy chút biểu cảm đau đớn nào, mang theo nụ cười mĩ mãn như những thi thể kia.

Lòng tôi gấp gáp, cái gì cũng không nghĩ, muốn nhảy thẳng vài kéo Tĩnh Trần ra.

Nhưng chân vừa bước ra, thân thể đột nhiên lạnh lẽo, ánh đèn vốn ảm đạm thoáng chốc càng thêm ảm đạm, xung quanh trở nên âm u hơn rất nhiều.

Quay đầu lại nhìn, ngay cả Trường Sinh vốn cách tôi vài bước chân đã không thấy bóng dáng.

Những thi thể kia cũng không thấy đâu nữa, tôi đang định mở miệng gọi Trường Sinh thì một ánh đèn chói mắt loé lên, tôi lập tức cảm thấy thân thể đau đớn, vô số dao phẫu thuật từ bốn phương tám hướng cắt về phía tôi.

Mã phía sau mỗi dao phẫu thuật kia đều có một khuôn mặt lạnh như băng và đôi mắt lạnh lẽo, tôi cuống quít đánh giá trái phải trên

dưới mình, nhưng không thấy một vết thương nào, mà loại đau đớn này lại chân thật đến thế.

Lại một dao xẹt qua, tôi hít mạnh một hơi, há miệng cắn rách đầu lưỡi, trong miệng niệm Thanh Tâm chú, hai tay kết một cái Định Hồn ấn, hai mắt mở bừng.

Lại có ánh sáng trắng chợt loé, những con dao kia không thấy đâu nữa, có rất nhiều người thỉnh thoảng đi qua tôi, trong đó có một người trông khá quen thỉnh thoảng lại chỉ vào tôi rồi giải thích gì đó cho học sinh bên cạnh, nhưng sau khi học sinh kia quay người đi, trên mặt hắn lập tức đổi sang ánh mắt thưởng thức một món đồ thủ công mỹ nghệ do chính tay mình làm ra.

Loại Mê Hồn thuật chồng chéo nhau này tôi chưa từng gặp qua, trong lòng chỉ có sự bối rối, tôi biết vị trí bây giờ của tôi trong Mê Thuật này là một cái mẫu vật.

Khi hình ảnh chuyển sang một phòng học, hai tay tôi lập tức kết một cái Chưởng Tâm Lôi, chân đạp mạnh, trong lòng niệm Phược Linh chú, sau đó hai tay chuyển biến, lập tức kết ấn dẫn Phược Linh trận.

Khổn Tiên thằng đã sớm được đặt ở xung quanh phòng mẫu vật lập tức bay vào bên trong, tôi lập tức dẫn động lá bùa trên Khổn Tiên thằng.

Lúc này thân thể vừa chuyển thì thấy Trường Sinh đang lạnh lùng nhìn tôi, lòng bàn tay đã vươn ra hai cái đầu rắn đen nhánh!

“Trường Sinh!” Tôi vừa há miệng, đột nhiên phát hiện giọng nói khàn khàn mang theo mê hoặc, vội cắn chặt miệng mình.

Đột nhiên Trường Sinh giương hai tay lên, hai cái đầu rắn bay tới, kết hợp với Khổn Tiên thằng trói tôi lại.

Lòng tôi bối rối, toàn thân đau đớn, trong lòng biết không ổn, thứ kia không biết đã lên người tôi từ lúc nào.

Hai mắt đau đớn, nhìn thấy Trường Sinh gật gật đầu.

Trường Sinh đột nhiên mở miệng đọc một chuỗi chú ngữ cổ xưa, sau đó toàn thân tôi bay ra vô số hắc tuyến, dãn thẳng đến người cậu.

Nhìn những sợi hắc tuyến kia, tôi bỗng nhớ tới cảm giác mất mạng năm đó khi ở trong căn nhà gỗ của nhà Trường Sinh.

Nhưng kỳ lạ là lần này hắc tuyến tung bay, tôi lại chỉ cảm thấy trong cơ thể ấm áp, lòng bàn tay có thứ nóng bỏng chảy ra, sau đó thân thể lại đau đớn, một bóng người đen kịt từ trong cơ thể tôi bị hắc tuyến kéo ra ngoài.

“Trương Dương!” Trường Sinh thấy bóng người vừa xuất hiện, hét lớn về phía tôi.



Tôi cuống quít lấy hai tay dẫn, những Khổn Tiên thằng kia nhanh như chớp trói bóng người kia lại.

“Đi!” Tôi nhanh chóng dẫn lá bùa dán lên bóng người kia, còn Trường Sinh mở hai tay ra, hai cái đầu rắn đen trực tiếp hoá thành cả con Hắc Xà, nháy mắt quấn lấy bóng người kia.

Lúc này tôi mới phát hiện, đầu rắn trong cơ thể Trường Sinh có một con rắn, trong lòng cả kinh, càng hận lão Miêu đến nghiến răng.

“Xì!” Hai đầu Hắc Xà đột nhiên rít lưỡi rắn một cách nặng nề, phun vào bóng người kia một làn khói trắng.

“Ha ha!” Bóng người kia ngửa đầu cười to.

Tôi nhìn nó chằm chằm, không nhìn ra người nọ là nam hay nữ, nhưng khuôn mặt lại giống y như khuôn mặt trắng bên ngoài toà nhà thí nghiệm, mang theo nụ cười quỷ dị hơn.

“Xì! Xì!” Khuôn mặt quái dị kia cũng rít như Hắc Xà, lạnh lùng nhìn chúng tôi.

Tôi cố gắng nhìn, lại phát hiện bóng người này không có chút âm khí nào, ở giữa thực thể và linh hồn.

“Ục ục!” Mấy tiếng sủi bọt lại vang lên, tôi cả kinh, hai tay kết ấn, nắm chặt Khổn Tiên thằng.

Quay đầu nhìn, cảm giác Tĩnh Trần sắp tan trong bể formalin, tôi vội hô to với Trường Sinh.

Trường Sinh hiểu ý, gật đầu quát to một tiếng, đột nhiên Tĩnh Trần trong bể formalin bị thứ gì nâng lên, hai người giấy bên dưới há cái miệng đỏ tanh, cười to với Trường Sinh.

Thấy Tĩnh Trần tạm thời thoát khỏi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, không dám lơ là chút nào, tập trung tinh thần gia cố Phược Linh trận.

Hắc Xà há to miệng hút hắc khí nồng đậm từ bóng người kia ra, bốn con mắt rắn vốn đã đỏ lập tức toả ra hung quang chói mắt.

Bóng người mặt trắng quỷ dị kia lập tức lộ ra biểu cảm hoảng sợ, vặn vẹo thân thể nhưng lại bị Khổn Tiên thằng trói chặt, động tác hơi mạnh là đụng phải bùa chú trên Khổn Tiên thằng.

Chỉ chốc lát sau, hắc khí trên bóng người nọ đã vơi đi rất nhiều, nhạt tới mức dưới ánh đèn ảm đạm gần như biến mất.

“A! A!” Bóng người kia há miệng cười với chúng tôi, khuôn mặt quỷ dị nháy mắt phình to lên gấp mấy lần.

“Trương Dương, cẩn thận!” Trường Sinh xông mạnh lên phía trước kéo tôi ra, mở rộng hai tay, mấy người giấy xông thẳng tới chỗ bóng người nọ.

“Đi!” Trong lòng tôi rung lên chuông báo động, nhất định là thứ này biết không thể địch lại, muốn hấp thụ những linh hồn kia để bổ sung cho mình.

Vội vàng dẫn thẳng Định Hồn phù về phía những linh hồn kia.

Nhưng Định Hồn phù vừa mới bay đến trán những linh hồn kia, những thi thể vốn yên tĩnh vây quanh bể formalin bỗng nhảy dựng lên, xoay thi thể lao thẳng tới chỗ tôi và Trường Sinh.

Tôi và Trường Sinh nhất thời không chú ý, bị đụng ra thật xa, tôi cuống quít vươn tay muốn bắt lấy cái gì đó, chỉ cảm thấy lòng bàn tay trơn nhẵn mềm mại, ruột của người anh em bị mổ phanh ngực được tôi rút thẳng ra từ trong lồ ng ngực.

Ghê tởm tới mức tôi vội vàng hất tay ra, Trường Sinh lại bận rộn biến ra hai người giấy giữ chúng tôi lại, nhưng đã quá muộn, toàn bộ những linh hồn kia đã dung nhập vào trong cơ thể.

Tôi cố gắng chùi sạch tay lên quần áo của Trường Sinh, ghê tởm đến mức nổi da gà, nhưng bóng người kia lúc này lại chậm rãi ngưng tụ, khuôn mặt kia càng trắng bệch trong suốt, da đầu thì phát triển bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.