Tôi đưa mắt nhìn cả người lão Miêu bị Địa Long nuốt chửng hoàn toàn, lúc này tôi cũng bất chấp có bẩn hay không, trong miệng niệm chú Đại Lực Kim Cương, nhào về phía trước chộp lấy chiếc giày da rách nát tàn tạ kia của lão Miêu.

“Trường Sinh!” Dường như sức lực của Địa Long kia chỉ tăng chứ không giảm, tay tôi cũng bị nuốt xuống một chút theo chân của lão Miêu.

Tôi lại tiếp tục niệm chú Động Định Thanh, ổn định cơ thể, quay đầu lại nhìn La Trường Sinh, nhưng trong chớp mắt quay đầu lại, tôi phát hiện Trường Sinh vốn nên đứng đó đã biến mất chẳng thấy đâu.

Lòng tôi chợt lạnh đi, Trường Sinh là chủ lực của phe tôi bây giờ đấy.

Từ sau khi mắt không còn nhìn thấy nữa, sư phụ cũng dừng việc rèn luyện tôi lại, ngoại trừ những bài học cần thiết khiến tôi lười ứng phó ra, ông ấy cũng không còn vội vã dạy tôi như trước đây.

Tôi thầm suy đoán trong lòng, có khi nào Trường Sinh cũng bị Địa Long kia hút vào rồi hay không.

Lúc đang nghĩ ngợi, tôi cảm thấy tay mình mềm nhũn, quay đầu nhìn lại, tôi phát hiện cả cánh tay mình đều đã nằm trong cái miệng sắc bén của Địa Long, chất nhầy của nó đang chảy lên người tôi dọc theo cánh tay.

Buồn nôn thì khỏi phải nói rồi, tôi vội buông bàn tay kéo lão Miêu ra, dù sao lão cũng đã rơi vào đó rồi, nếu như tôi có thể giải quyết được con Địa Long này, vậy kéo lão ra ngoài sẽ là chuyện nhỏ, nếu như không giải quyết được, e rằng tôi sẽ phải vào đó đoàn tụ với lão mất?

“Cháy!” Tôi bỗng rút tay lại, thừa dịp Địa Long đang há miệng, tôi ném vào đó một tấm Dẫn Lôi Phù.

Lôi quang từ trên trời giáng xuống, đánh vào người con Địa Long mềm như bông vải kia, khiến nó chảy ra một ít chất nhầy vàng vàng.

“Ục! Ục!” Đột nhiên, Địa Long kia uốn éo thân thể, cơ thể bao quanh toàn bộ không gian mở chật vật vặn vẹo.

Tôi thấy có lẽ mình có hi vọng, tôi không dám dùng Dẫn Lôi Thiên Cương Phù ẩn chứa uy lực quá lớn này, nhưng tôi cũng có thể khiến nó nổ tung từng chút một.

Nhưng con Địa Long kia chịu khổ một lần, uốn mạnh thân thể, dùng cái miệng sắc bén đập mạnh xuống khiến tôi ngã xuống đất.

Đây chính là một con giun lớn mềm mà không có sức, dưới hành động chúi xuống kia những thứ nhớp nháp đó lại dính thêm vào mặt tôi, lòng tôi hận không thể đứng dậy thét lên vài tiếng.

Nhưng nếu như bây giờ há miệng ra, tôi e rằng mình sẽ nuốt phải chất nhầy trên người con Địa Long kia mất, tôi phẫn hận tưởng tượng, tôi dồn sức khiến hai tay mình trở thành móng vuốt, dùng Đại Lực Kim Cương Quyết cào về phía người con Địa Long kia.

Tôi chỉ véo được một ít thịt, hai tay dùng lực một cái, vậy mà lại kéo xuống được một mảng thịt dây lưng thật lớn.

Thấy có thể lên, tôi lại tiếp tục làm mấy việc cùng lúc, ví dụ như phát điên xé rách da thịt trên đầu con Địa Long kia, con Địa Long kia bị đau, đang không ngừng uốn éo cơ thể, thân thể mềm như bông vải kia chuyển một cái, tôi vội quay đầu theo, sợ lỡ như cái thứ động vật thân mềm không có đầu óc này đè vào mũi tôi, lâu một chút tôi không bị đè chết thì cũng bị ngạt chết.

Vừa tránh được sự uốn éo của con Địa Long, tôi trông thấy hai cái lỗ lớn mình vừa cào rách lúc nãy, trong đầu tôi chợt loé lên một tia sáng, cố sức móc ra các tấm Dẫn Lôi Phù và Thần Hoả Phù từ trong túi, ném hai tấm phù đó vào trong cái lỗ lớn đang chảy ra chất nhầy màu vàng đó rồi nhanh chóng niệm chú ngữ.

Quả nhiên hốt thuốc đúng bệnh vẫn là đúng đắn, làn da của con Địa Long kia bị tôi cào tổn thương, lôi quang đánh xuống một cái, vết thương lập tức bị đánh cháy sém, lại có thêm Thần Hoả Phù làm tăng thêm độ nóng, chỉ chốc lát toàn bộ da thịt ở cái lỗ kia đã cháy sém, phát ra một mùi hôi thối quái gở.

Tôi thấy mình có hi vọng, muốn ném thêm mấy tờ Dẫn Lôi Phù vào trong vết thương của Địa Long kia, nhưng vừa mới ném lá bùa ra liền phát hiện phần giữa con Địa Long kia chợt hở ra một cái túi cực lớn.

Lòng tôi thầm nói không ổn rồi, tôi vội ra sức đẩy cơ thể của Địa Long, ì ạch lết lưng về phía sau.



Tôi vừa lết người ra khỏi người Địa Long, cái túi lớn kia nổ tung trong đấy, hai con rắn đen lớn đang thè lưỡi từ bên trong duỗi ra ngoài.

Tôi vừa nhìn thấy con rắn nọ cũng biết thứ đó vươn ra từ trong lòng bàn tay của Trường Sinh, lòng tôi cũng thả lỏng, vội móc tất cả lá bùa trong người ra, bất chấp đánh về phía người con Địa Long kia.

“Mau! Dùng lá bùa ở giữa!” Trường Sinh chợt hét lớn một tiếng với tôi rồi thả người bay ra từ trong thân Địa Long, hai tay vừa dùng lực, hai con rắn đen lập tức liền biến mất trong lòng bàn tay cậu.

Tôi vội ném hai lá bùa vào miệng vết thương vừa mới rách ra, cũng thuận tay ném balo trên lưng cho Trường Sinh.

Trường Sinh vừa tiếp được balo, lập tức móc ra mấy người giấy từ trong ngực, lòng bàn tay dâng lên một luồng khí đen, người giấy kia lập tức biến lớn bằng người thật, nhận lấy lá bùa từ trong tay Trường Sinh trực tiếp nhảy vào trong cái lỗ lớn được Trường Sinh đánh ra.

Cuối cùng, con Địa Long kia ngoại trừ lăn lộn dưới đất ra thì chẳng còn động tác nào khác nữa, cơ thể mập mạp của nó lăn tứ tung, thay vào đó đã lăn phẳng những bụi cây xung quanh khoảng đất trống.

“Ầm! Ầm!” Trong cơ thể Địa Long phát ra vài tiếng vang lớn, lão Miêu toàn thân đầy chất nhầy đang phì phèo điếu thuốc lá cũng đang tí tách nhỏ xuống chất nhầy, hùng hổ bước ra.

Tôi thấy thành viên đã đến đông đủ, miệng thầm niệm chú ngữ kích hoạt lá bùa mà Trường Sinh cho người giấy mang vào.

“Ầm! Ầm!”

Khoảng mười tờ Dẫn Lôi Phù nổ vào lúc đó, lại có người giấy khẽ động ở bên trong, Địa Long bị đánh như một đống bùn nhão, nằm bất động dưới đất.

Thỉnh thoảng, vẫn có những từng viên bùn màu xám kèm mùi hôi thối rơi xuống từ trên bầu trời, tôi vội vàng kéo vải đỏ che trời kia ra để che cho mình, bằng không tôi thật sự sẽ ói mất.

“Meo!” Mèo trắng kêu to một tiếng, nó nhào về phía tôi, trèo lên vai tôi để tránh đống chất nhầy hôi thối ở khắp nơi kia.

Nhìn động tác đương nhiên của nó, tôi cũng say rồi.

Đợi tiếng sấm dừng lại, cơ thể gãy thành mấy khúc của con Địa Long kia vẫn đang ngọ nguậy dưới mặt đất, có điều nó chẳng thể nào liền lại với nhau nữa rồi.

“Đứa phá hoại nhà cô!” Lão Miêu lắc đầu, nhìn tôi nói: “Trường Sinh đãy bày Dắt Hồn Dẫn ở bên trong, tôi cũng cho Kim Tàm Cổ ăn Địa Long này từ bên trong, không bao lâu nữa, Địa Long này sẽ bị Kim Tàm Cổ nuốt chửng, bản mệnh của lão già tôi đây sẽ mạnh thêm được vài phần, cô làm thành thế này để làm chi?”

Bàn tay thu tấm vải đỏ che trời của tôi khựng lại, lòng thầm tổn thương một chút, lúc nãy tôi vẫn còn tự vui mừng vì chiêu tuyệt sát cuối cùng vẫn là vì lá bùa của mình? Không ngờ lại do Trường Sinh và lão Miêu thầm ra tay.

Lòng tôi vô cùng không vui, trừng lão Miêu một cái rồi nói: “Tôi cũng có lòng tốt muốn cứu ông thôi! Ông cũng bị nuốt rồi, còn phải chờ ông biến thành vũng bùn mới kéo ông ra hay sao!”

Thấy lão Miêu còn muốn nói gì đó, tôi mặc kệ lão, sải bước lớn đi về phía Trường Sinh đang đứng giữa Địa Long.

Nhưng đi được một đoạn, tôi chợt phát hiện có gì đó là lạ.

Sau khi Địa Long kia bị nổ thành vài đoạn, toàn bộ dịch thể màu xám đậm trong thân thể đều chảy ra, khiến cho cả mảnh đất trống tràn ngập sự hôi thối, những con độc trùng kia lại chẳng thèm đuổi theo chúng tôi nữa, toàn bộ đều ngâm mình trong những mảng bùn tanh tưởi kia.

Nhưng ở những chỗ gần phần giữa của Địa Long có đoạn vẫn nhô lên thật cao như cũ, giống như thứ bên trong cũng không phải là **.



Chẳng lẽ lại có gì đó?

Có gì đó loé lên trong đầu tôi, tôi vội gọi Trường Sinh đến xem một chút.

Trường Sinh vốn đang đang điều khiến người giấy đối phó đám rễ cây kia và độc trùng, thấy tôi gọi, cậu cho rằng có chuyện gì, bèn nhanh chân chạy tới.

“Anh xem, trong này là thứ gì?” Tôi chỉ vào cái nơi hở ra kia, cẩn thận nói.

Sắc mặt Trường Sinh cũng trầm xuống, vội vàng kéo tôi về sau một cái, cũng tiện tay hóa ra hai người giấy, khí đen quấn quanh lòng bàn tay khiến người giấy chui vào theo tiếng gọi.

Đoạn đó hơi dài, người giấy kia chui vào trong, đẩy ra không ít chất nhầy màu xám, tôi trông thấy cũng thương thay cho người giấy trắng trẻo tươi đẹp kia.

Nhưng sau khi người giấy kia vào đó một hồi lâu, cuối cùng vẫn không có động tĩnh gì cả, giống như cứ thế biến mất trong đó vậy.

Mặt Trường Sinh lập tức trầm xuống, cậu nhìn tôi một cái, đánh cho tôi một ánh mắt cẩn thận, lập tức lại móc ra hai người giấy, lúc này cậu cho mỗi người giấy đi vào một bên, hai mắt gắt gao nhìn bọn chúng chui vào trong thân thể của Địa Long.

Nhưng kia người giấy kia cũng giống như người giấy trước đó, vừa đi vào đã hoàn toàn không có động tĩnh gì cả.

Lúc này, ánh mắt của Trường Sinh cũng trầm xuống, còn muốn tiếp tục hoá ra người giấy, tôi vội kéo cậu lại, chỉ vào thân thể Địa Long kia rồi bảo: “Người giấy vừa đi vào lúc nãy cao như người bình thường, khiến phần này của Địa Long đều nhô lên, nhưng hai đầu này lại dính vào nhau, chắc chắn đã bị chất nhầy của Địa Long này hoà tan rồi.”

“Không thể nào! Người giấy này được hoá thành từ thịt và xương người chết, sẽ không thể nào bị những thứ này hoà tan đâu.” Mặt Trường Sinh tràn đầy tự tin, thoáng nhìn sang tôi, quẹt chất nhầy trên mặt một cái, cởi balo đưa cho tôi, muốn tự mình vào đó.

“Hai đứa nhóc các người non như vậy sao? Không thấy mấy thứ kia đang nổi lên à?” Đột nhiên, lão Miêu đứng sau tôi, dùng tẩu thuốc gõ mạnh tôi một cái rồi bảo.

Tôi vội chỉ vào đoạn thân thể kia của Địa Long, dẩu môi một cái, ra hiệu cho lão nhìn.

Lão Miêu chỉ liếc một cái đã vội kéo Trường Sinh lại, nói: “Tên nhóc con đây không muốn sống nữa hay sao! Địa Long này đã lớn như vậy, con cho rằng không có nguyên nhân khác à!”

Tôi nghe thấy cũng khẽ gật đầu, lão Miêu dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn hai bọn tôi một cái: “Hai đứa không thể vào được cũng không biết xé rách từ bên ngoài hay sao! Địa Long này chỉ ngắn có một đoạn như thế, gọi vài người giấy kéo ra từng chút một là biết ngay bên trong có bảo bối gì rồi mà!”

Nói rồi liền rít mạnh một hơi thuốc lá, lấy ra một bó người giấy lớn thổi một cái, những người giấy kia vừa rơi xuống đất, người này kéo bên này, người kia kéo bên kia, quả thật từng chút từng chút kéo đoạn thân thể kia của Địa Long thành một lỗ hổng lớn.

Trong lòng tôi thầm mắng mình đần, lại bị lão Miêu xem thường rồi, bản tính hám tiền của lão này quả thật không hề thay đổi!

Thừa dịp thứ đó vẫn còn chưa được kéo ra, tôi vội rút ra thêm vài lá bùa, nhìn về phía sau lại phát hiện sau khi những con độc trùng kia rơi vào chất nhầy chảy ra từ cơ thể của Địa Long thì không có động tĩnh gì nữa, trái lại con Kim Tàm Cổ này lại được hời, nó nuốt chửng từng ngụm một những con độc trùng còn hơi động một chút, nhưng cái thứ ăn nhiều năm vẫn không lớn này vẫn giống hệt như cây gậy trúc, dáng vẻ còn không mượt mà bằng Âm Long nữa!

Còn rễ cây liễu thì càng kỳ quái hơn, tất cả rễ cây đều c ắm vào chất nhầy, cũng có vô số rễ cây liễu cắ m vào trong cơ thể vẫn còn đang động đậy của Địa Long.

Tôi nghĩ, chắc Địa Long này cũng là một loại phân bón màu mỡ, trước kia lúc nó còn sống, những rễ liễu này không có cách nào ra tay, bây giờ nó chẳng còn uy phong ngày xưa nữa, những rễ liễu này cũng chẳng khách sáo nữa.

Tôi nghĩ thật buồn cười, đầu tôi chợt đau nhức, trong đầu có một âm thanh dường như truyền đến từ một nơi xa xôi.