Tôi vừa nghe nói những người chủ xe đều có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác có một đôi tay chạm vào, đầu tiên không nói tới chuyện xuất hiện giữa ban ngày ban mặt, chỉ nói tới chuyện này chứng minh thứ đó hoàn toàn không e ngại gì, thế thì ghê gớm lắm!

Thấy sắc mặt của sư phụ cũng trầm xuống, ngày sư thúc vô lương đi nhầm hướng, tôi đoán có lẽ sư phụ cũng nghe tới chuyện xảy ra tai nạn.

Sư thúc cứ khuyên can mãi, cuối cùng lấy điều kiện hứa hẹn sẽ không bao giờ tự làm việc nữa, sư phụ mới chịu đồng ý.

Trong lòng tôi nghe cũng thở dài nhẹ nhõm, nói thật, tôi vẫn rất tò mò, mỗi lần chỉ cần nhìn về phía học viện Hoài Hóa, lồng ngực tôi sẽ khó chịu, như có thứ gì đó cấp thiết muốn xông ra.

Nếu đã đồng ý, vậy phải tìm hiểu tư liệu của những người gây tai nạn và cả nạn nhân.

Có tên quan to Viên Uy khai thông trước, lúc chúng tôi đến cục cảnh sát ở nội thành được đãi ngộ như lãnh đạo cao cấp, người tiếp đãi chúng tôi chính là cục trưởng của bọn họ, họ Cao.

Cục trưởng Cao vừa thấy sư phụ đến, tay cứ run rẩy kéo tay sư phụ không buông.

Tôi nhìn dáng vẻ của ông ta thì hiểu ngay, vụ án này gây áp lực ông ta không nhỏ.

Ngồi hàn huyên một lúc, cục trưởng Cao bèn đi vào chủ đề chính.

Ông ta cũng đã làm đủ cách, trực tiếp gọi người phụ trách vụ án là đội trưởng Triển đến đây.

Chuyện này nói theo hướng đơn giản, chính là tần suất xảy ra tai nạn xe khá cao, chỉ cần xếp học viện Hoài Hóa vào đoạn đường dễ xảy ra tai nạn là được.

Nhưng nói theo hướng phức tạp, thì những vụ tai nạn này đều là không phanh được trong phút chốc, cùng với bàn tay bẻ họ sang hướng khác trong lời chủ xe phải giải thích thế nào?

Điều tôi không thể lý giải là, vụ án có liên quan tới chuyện thần quái thì bộ công an phải cố gắng áp chế chứ, sẽ không lập hồ sơ, nhưng vụ án của học viện Hoài Hóa sao lại lạ như vậy, còn đặc biệt tìm đến nhờ chúng tôi giải quyết?

Người chết tổng cộng đã là năm người, ngoại trừ người đầu tiên là nam, còn lại đều là nữ, hơn nữa đều là học sinh của học viện Hoài Hóa, tạm thời không phát hiện giữa họ có liên quan gì với nhau.

Chuyện này kỳ quái thật, tôi buồn bực vươn tay ra, lần lượt lật qua vài trang hồ sơ của người bỏ mạng, trong lòng không tránh khỏi có chút thương tâm, toàn là người bảnh trai xinh gái, sao lại chết sớm như vậy chứ.

Hơn nữa những người này cũng không phải là người bản địa Hoài Hóa, cho nên mới không về nhà đón Tết, theo lý thì người ở lại trường phải rất ít mới đúng.

Cục trưởng Cao cũng nhấn mạnh vấn đề này, cho biết nhà trường có lưu hồ sơ lý do những người này ở lại trường, không phải là do cách nhà quá xa mà là phải ở lại trường học bù, hoặc là ở lại Hoài Hóa làm thêm.

Tôi nhất thời cũng không phát giác ra có gì không ổn, sau này mới biết được, bình thường trong kỳ nghỉ dài hạn trường học sẽ khóa cửa ký túc xá.

Tôi nghe đại đội trưởng Triển phân tích từ đầu tới cuối nhiều lần, ngoài việc có liên quan đến học sinh trong trường, những thứ khác nhìn từ góc độ ngoài cúng là điều bất trắc.

“Vậy thì cứ xử lý như việc bất trắc đi?” Sư thúc rút lấy hồ sơ trong tay tôi, ném mạnh lên bàn: “Mấy việc này chúng tôi cũng không thể xem ra được nguyên nhân đâu, phá án là sở trường của các người!”

Tôi cũng gật đầu, ngoài những việc đôi tay như lời bọn họ nói, còn lại cũng vốn chỉ mấy vụ tai nạn xe cộ này xảy ra cùng một địa điểm thôi sao!

Nhưng cục trưởng Cao đưa mắt ra hiệu cho đội trưởng Triển, ánh mắt né tránh, châm thuốc nói: “Các ngươi gặp người thì sẽ hiểu được!”

Tôi sửng sốt, lẽ nào còn có manh mối khác?

Chỉ chốc lát, đội trưởng Triển đẩy cửa, ngoắc tay với người ở sau: “Đã nói là không có gì rồi, mẹ nó mày vào nhanh lên!”



Tôi bị vẻ tức giận của đội trưởng Triển dọa sợ, tên này vừa nãy còn đang nhã nhặn nói chuyện với chúng tôi, sao giờ lại giận dữ tới vậy.

Đội trưởng Triển hét ra sau mà vẫn không có động tĩnh, đứng ở cửa đưa tay ra kéo một người vào đây.

Tôi vừa thấy người đó là choáng váng, đã hoàn toàn không còn nhận ra hình dạng ban đầu, ba ngọn lửa sinh mệnh sắp dập tắt, sắc mặt tái xám, vẻ mặt sợ hãi rụt rè, trong miệng cứ lẩm bẩm cái gì đó.

“Ngồi!” Đội trưởng Triển nhấn người kia xuống sofa, nói: “Đây là tài xế gây tai nạn gần đây nhất.”

“Sao lại thành như vậy rồi?” Tôi khá tò mò với việc này, vội mở miệng hỏi.

Có thể thấy rõ sắc mặt của cục trưởng Cao và đội trưởng Triển đều đen lại, ngón tay cục trưởng Cao kẹp lại khiến tàn thuốc dài trên điếu thuốc rớt xuống mặt đất.

“Nói thẳng!” Có lẽ là để tỏ rõ khí thế, sư thúc cũng hét lớn theo.

Tiếng rít đó dọa cho Trường Sinh đang ngồi cạnh vội kéo tay tôi, nhích lại gần tôi.

Tôi quay đầu sang nhìn, hai mắt cậu đang lóe lên nhìn chằm chằm vào ống quần của người kia, lại kéo tay của tôi chỉ trỏ.

Tôi tập trung nhìn chợt phát hiện trong ống quần của người như đang có thứ gì đó đang chậm rãi nhúc nhích, cứ như có con sâu đang bò trong đó đang chốc chốc đâm cái thân béo mập của nó lên.

“Kéo ống quần của ông ta lên!” Tôi nắm chặt tay của Trường Sinh, nhìn đội trưởng Triển .

Đội trưởng Triển đang châm thuốc, vừa nghe thấy tôi nói vậy ngọn lửa trong chiếc bật lửa mất khống chế làm đốt cháy cả cây thuốc, ông ta vứt thuốc lá vào trong cái gạt tàn, giương mắt nhìn tôi nói: “Nhóc chính là Trương Dương?”

“Tôi là Trương Dương!” Tôi buồn bực gật đầu, không hiểu có liên quan gì đến việc tôi tên gì không.

“Dương Dương nhà tôi bảo anh nhanh lên đó! Còn không mau bắt tay vào làm!” Sư thúc vội cười cười lấy lòng tôi, lớn tiếng quát.

Cục trưởng Cao xua tay, ý bảo đội trưởng Triển làm theo đi.

Tôi thấy dường như bọn họ đã sớm biết được điều gì, chỉ là không muốn nói cho chúng tôi biết, trong lòng càng thấy khó hiểu, phía dưới ống quần rốt cuộc là cái gì.

Đội trưởng Triển vẫn không vui, nhưng cấp trên ra lệnh, chỉ đành khó chịu đi tới, cẩn thận vén ống quần của chủ xe lên.

Vừa lộ mắt cá chân ra, tôi đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.

Toàn bộ chân người này đã không thể gọi là chân được nữa rồi, nửa cơ thể con sâu màu trắng béo mập đã chuyển lên đùi, cơ thể còn đang lúc nhúc di chuyển có tiết tấu.

“Ơ?” Trường Sinh chợt nhỏ giọng nói, cơ thể bất giác lên trước nói: “Có phải mỗi đêm đều gặp ác mộng, còn nói những lời kì lạ không?”

“Sao cậu biết?” Đội trưởng Triển thả ống quần của người kia xuống, kinh ngạc nói.

Tim tôi bỗng nảy lên, nhìn những thứ có âm khí trên thế giới này, không ai vượt mặt được tôi, bởi vì tôi vốn dĩ sinh ra từ người chết, trời sinh đã mang theo âm khí.

Nhưng vừa nãy Trường Sinh còn phát hiện ra trước cả tôi, từ những chuyện gần đây, xem ra thiên phú của tên nhóc này dường như còn vượt xa tượng tưởng của bọn tôi.

Tôi đang nhìn Trường Sinh bằng ánh mắt mong đợi, thấy cậu cắn chặt môi, nhìn đội trưởng Triển nói: “Đưa chín quả trứng gà ta cho tôi, tôi có thể chữa khỏi cho ông ta.”

Đội trưởng Triển sửng sốt, nhìn nhìn cục trưởng Cao, hai mắt lại liếc liếc nhìn sư thúc và sư phụ tôi.



Tôi thấy người này không sảng khoái chút nào, hơn nữa rõ ràng là không tin vào hai đứa nhóc như tôi và Trường Sinh, tôi trừng mắt ông ta: “Còn không mau đi!”

Đội trưởng Triển bất lực lên tiếng đáp lại, mở cửa gọi một tiếng thì đã có người chạy tới, nhìn sư phụ đang chẳng nói câu nào, cười hì hì nói: “Thầy Hắc thấy thế nào về việc này?”

Tên này cứ làm lòng tôi trần xuống, không tin chúng tôi thì cứ việc nói thẳng đi! Còn hỏi sư phụ thấy thế nào, theo những gì tôi hiểu biết về sư phụ, chỉ cần không xảy ra mạng người, sư phụ sẽ không phát biểu quan điểm đâu.

Quả nhiên sư phụ chỉ xua tay, trầm giọng nói: “Về phương diện này Dương Dương có thiên phú hơn tôi, Trường Sinh lại là cao thủ về Miêu Cổ, có hai người chúng nó ở đây, nói thế nào thì là thế đó.”

Thấy chưa! Tôi vui vẻ toét miệng nhếch mày với đội trưởng Triển, tôi thực sự không thích tính cách trông mặt mà bắt hình dong của ông ta chút nào.

Đội trưởng Triển vấp trúng cây đinh, lập tức không nói chuyện nữa, ngồi xuống không hé răng nữa.

Lúc này trứng gà cũng đã được đưa tới, lấy tở căng tin của cục cảnh sát.

Trường Sinh nhận lấy, nhờ sư thúc nâng chân của người kia đặt lên trên bàn trà.

Nhưng khi vừa mới nắm vào chân của tài xế, đột nhiên ông ta hét lên cứ như con sâu bị đốt vậy, chấn động tới mức làm nước trong ly bắt đầu xuất hiện sóng gợn.

Tôi vội lấy Định Hồn phù ra dán lên trán của ông ta, giọng ông ta không dọa được chúng tôi, nhưng mà dọa sợ hàng xóm láng giềng bên ngoài là không hay đâu.

Định Hồn phù vẫn có tác dụng nhất định đối với người bình thường và linh thể, tuy nói gần đây tôi vấp váp khá nhiều, nhưng những thứ đó toàn là những thứ cấp bậc ghê gớm.

Thấy Trường Sinh cầm quả trứng định tiến lên trước, tôi giúp cậu kéo ống quần của tài xế kia lên.

Chân ông ta đã trở nên trong suốt, bên trong giống như có con tằm sắp két kén, lộ ra ánh sáng màu vàng.

Chỉ thấy Trường Sinh cầm quả trứng vào lòng bàn tay vừa nãy bị tôi làm chảy máu rồi nắm chặt lại, miệng không biết đang lảm nhảm niệm cái gì, sau đó xoa trứng gà lên chân của tài xế, miệng niệm chú ngữ tiếng Miêu mà tôi nghe không hiểu.

Tay Trường Sinh ra sức, gân xanh trên mu bàn tay gồ lên, chỉ chốc lát tôi đã phát hiện bàn tay của Trường Sinh lại bắt đầu rỉ máu. Tôi muốn đến kéo tay cậu, nhưng lại thấy ánh sáng tối đen trong mắt cậu đang nhấp nháy thấy rõ.

Trường Sinh thế này thật xa lạ với tôi, Trường Sinh trong trí nhớ tôi là cậu bé thật thà bóc kẹo đút cho mẹ cậu ăn trước, mà không phải cao thủ cổ thuật với ánh mắt nóng hừng hực của bây giờ.

Bản thân Trường Sinh dường như không phát hiện tay mình đã rướm máu, chú ngữ trong miệng càng lúc càng nhanh, tôi chăm chú nhìn những sợi hắc khí mảnh nhỏ từ bên ngoài vỏ trứng từng chút thấm vào bên trong trứng gà.

Dù bên ngoài trứng vẫn là lớp vỏ trắng, nhưng bên trong đã bị hắc khí lấp đầy.

Trường Sinh đổi qua một quả trứng khác, đến lúc dùng hết chín quả, tôi mới phát hiện chân của người tài xế kia đã không còn cảm giác trong suốt nữa, nhìn qua chỉ là bàn chân sưng hơn bình thường chút, giống như bị bệnh phù thũng thôi.

“Xong chưa?” Nhìn khuôn mặt nhỏ xíu vốn đã đen lúc này lại còn không có huyết sắc của Trường Sinh, tôi thấy hơi thương, cũng cùng là đứa trẻ không cha không mẹ mà.

Tôi rút khăn tay ra đưa cho cậu, hỏi chuyện gì thế.

Trường Sinh cẩn thận nhận lấy khăn tay, nắm chặt vào trong lòng bàn tay, nghiêng đầu cắn môi cả ngày vẫn không nói câu nào.

Làm tôi buồn rầu muốn điên, thầm nghĩ bà nội cậu còn nói cậu thích tôi đó, thế mà hỏi một câu cũng không thèm trả lời, thích cái kiểu gì nữa!

Sư thúc ở bên đã đưa trứng gà cho sư phụ xem rồi, sờ mó cả buổi cũng không phát hiện ra cái gì, vươn tay qua bàn trà gõ vào đầu Trường Sinh, bảo cậu mau nói.