Tôi nhìn bà La, khi tên của Nguỵ Yến được thốt ra từ miệng bà ta là tôi đã hiểu, toàn bộ những chuyện chúng tôi không có lời giải đều được giải đáp từ chỗ bà ta.

Tại sao tất cả mọi chuyện đều xoay quanh sông Âm, tại sao chúng tôi lại phải đến địa phủ, tại sao sau khi chúng tôi đến nơi này thì mọi chuyện lại không hề giống như trong truyền thuyết. 

Tại sao Nguỵ Yến được chọn làm quỷ sai thực tập, tại sao cô ấy có bảo vật trấn phủ của địa phủ là Tụ Âm châu, hơn nữa trùng hợp đó lại là chìa khoá để mở ra quan tài đá, còn cô ấy lại đột nhiên phát điên ở trên đỉnh Côn Luân.

Tại sao Vương Uyển Nhu chưa bao giờ gặp người sắp xếp cho chị ấy làm quỷ sai nhưng lại rất tin tưởng người đó?

Vương Uyển Nhu…?

Nghĩ đến Vương Uyển Nhu, bỗng nhiên tôi cảm thấy đây không phải là chuyện mà mấy người chúng tôi có thể kiểm soát được. Chị ấy làm quỷ sai từ thời Đường, đã làm quỷ sai gần ngàn năm rồi nhưng từng ấy năm không biết là chị ấy không để tâm hay không biết bắt đầu từ đâu, mà vẫn một mực không biết người đã chọn chị làm quỷ sai là ai.

Ngay cả khi người đó sắp xếp cho Nguỵ Yến đến chỗ chị ấy học thì chị vẫn không rõ người đó rốt cuộc là ai, trông như thế nào!

Nếu đúng như La bà bà nói…

Vậy lúc chị ấy còn sống…

“Sao rồi? Còn có chỗ nào không hiểu nữa không?” La bà bà đột nhiên khoát tay về phía sau, cười ha hả với tôi nói: “Cái đuôi của mày đã mọc lại rồi, tao tin mày đã nhìn ra rất nhiều chuyện, lẽ nào trên đời này mày không có gì lưu luyến hay sao? Trên thế gian này chỉ có duy nhất một người như mày, ngay cả em trai sinh đôi của mày cũng không giống được? Tao sẽ giải thích mọi chuyện cho mày hiểu, kẻo mày phải chết không rõ ràng, mày có thấy tao rất khai sáng không?”

Tôi sững sờ nhìn người với khuôn mặt lạnh lùng bước ra từ chỗ tối sau khi bà ta khoát tay, trong tay cô ta cầm một hạt châu phát ra ánh sáng trắng nhạt, đang ngơ ngẩn bước về phía chúng tôi.

“Nguỵ Yến, cô lại làm trò điên khùng gì đó? Vương Uyển Nhu đâu rồi?” Vừa thấy Nguỵ Yến xuất hiện, cô nàng mập đã vội vàng định kéo cô ta.

Trên đỉnh Côn Luân, Nguỵ Yến đã để lại cho chúng tôi một ấn tượng rất sâu sắc, cô nàng mập còn bị hành cho suýt chết giữa đường, vậy nên khi thấy Nguỵ Yến như thế này cô ấy liền vô cùng lo lắng.

Nghĩ lại trên núi Côn Luân cô ấy không ngừng chảy máu, cuối cùng còn suýt nữa bị Nguỵ Yến xử lý, nếu không phải tuyết nữ có chức năng dịch chuyển tức thời thì có lẽ cô nàng mập không chết tại chỗ, cũng phải nằm trên giường nửa năm. 

Tôi nhìn vẻ mặt đắc ý của bà La, thật sự nghĩ mãi mà không hiểu, một người sống gần ngàn năm như bà ta, vì sao lại phải làm nhiều chuyện đến vậy? Người sống lâu đến thế, không phải là nên giống như lão thần tiên, sống thờ ơ, lạnh lùng hay sao? Tại sao lại không quản gian khổ làm nhiều chuyện đến vậy?

“Vương Uyển Nhu là do bà chọn làm quỷ sai đúng không?” Trường Sinh chậm rãi đứng trước tôi và sư phụ, cậu ấy nhìn La bà bà nói: “Bà có thể biến Nguỵ Yến thành quỷ sai, như vậy địa phủ này cũng hoàn toàn nằm trong tay bà ư?”

“Ồ! Địa phủ…” La bà bà hoàn toàn ngó lơ Trường Sinh, bà ta chỉ nhìn tôi nói: “Bây giờ Trương Dương còn chưa rõ địa phủ là chuyện như thế nào sao?”

Những ký hiệu đó thoảng qua trong tâm trí tôi, Vương Uyển Nhu đã nói từ trên xuống dưới tất cả các quỷ sai đều làm việc theo đơn tuyến, quỷ sai thực tập Nguỵ Yến này, từ trước tới giờ hoàn toàn là dư thừa…

Qua đó có thể thấy thể chế của địa phủ không khác gì buôn lậu ma tuý, đều là hoạt động đơn tuyến.

Có nghĩa là, tất cả các quỷ sai chỉ có một người trực tuyến, đó chính là bà La!

Mà toàn bộ linh thể từ sông Âm xuống Hoàng Tuyền đạo, muốn như thế nào đều do La bà bà quyết định, bà ta muốn thế nào là phải thế đó, như vậy thì chuyện ai sống ai chết có giống như địa phủ trong truyền thuyết, phải câu hồn hay không?

“Hiểu chưa?” La bà bà đưa tay sờ khuôn mặt của Nguỵ Yến rồi nhìn Trường Sinh nói: “Thật ra cô ta cũng coi như là em gái của mày, chẳng qua mày hoàn hảo hơn chút, mà tao không có nhiều sức lực để chế tạo ra thứ tốt hơn nên đành phải tận dụng toàn bộ chúng mày!”

Nhìn thấy tấm lưng rộng lớn của Trường Sinh đang run lên bần bật, tôi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của Trường Sinh rồi cắn đầu lưỡi chẻ đôi của mình, nói: “Bà đã sống bao lâu rồi? Mục đích chế tạo ra Nguỵ Yến và Trường Sinh là gì?”

“Một ngàn ba trăm năm tư năm!” La bà bà hất cái cằm khô quắt lên, nhìn tôi đầy đắc ý nói: “Vậy nên, trên đời này không có chuyện gì là tao không biết, nếu tao muốn thì bây giờ không có gì tao không làm được. Còn tác dụng của hai người kia là gì, đợi lát nữa tao nói cho mày biết nhé?”

“Vậy bây giờ bà định làm gì?” Tôi thật sự không hiểu nổi La bà bà muốn gì, căng thẳng quát hỏi bà ta.

Nếu muốn tiền, với bản lĩnh của bà ta muốn bao nhiêu chẳng được? Tại sao phải ẩn mình làm ra bao nhiêu chuyện đến vậy?

Nếu là vì quyền, bà ta sống hơn một ngàn ba trăm năm trước đến giờ, có trong tay địa phủ, quản lý thế giới khác nơi mọi người đến sau khi chết, còn có quyền lực gì mà bà ta chưa chiếm được nữa?

Không phải vì những thứ đó, vậy thì bà ta vì cái gì?

Chẳng lẽ giống như sư phụ và những người khác nói, bà ta tham muốn thuật pháp?

Thật ra tôi không đồng ý với đáp án ham muốn thuật pháp, La bà bà có thể sai khiến cả địa phủ, có gì bà ta không nắm giữ được nữa?

Bà ta còn thèm muốn điều gì?

“Thứ bà ta muốn chính là tuổi thọ!” Sư phụ lại từ từ ngồi xuống, túm lấy tay tôi nói: “Con cho rằng bà ta sống một ngàn ba trăm năm mươi tư năm qua là mạng của bà ta hết sao? Tất cả đều là do vay mượn của người khác, bà ta có thể sống tới ngày nay là do hại chết vô số người đó!”

“Với cấu tạo cơ thể của con người, tuổi thọ có thể lên tới hơn một trăm bảy mươi năm, cho dù có thành công học pháp cũng chỉ có thể trốn khỏi thiên cơ của nhân gian như Bành Tổ, sống đến tầm tám trăm tuổi thôi.” Cái cằm khô quắt của La bà bà ngay lập tức hạ xuống, bà ta vô cùng tức giận nhìn tôi nói: “Khi tao sống đến một trăm tuổi, đã bị quỷ sai câu hồn một lần, nếu không nhờ thuật pháp cao siêu tránh thoát được thiên cơ, thì tao chắc chắn không trốn khỏi linh giới, cũng chỉ có thể tiêu tán tại đó giống như những linh thể khác! Tao cũng không thể ở địa phủ năm trăm năm, càng không thể thay đổi hết quỷ sai rồi có được phương pháp kéo dài tuổi thọ được!”

“Nhưng cho dù có trong tay cả địa phủ, tao phát hiện tao vẫn sẽ chết. Không phải vì điều gì khác, chỉ là đây là giả thiết của nhân gian, là giả thiết của hai thượng cổ đại thần Nữ Oa và Phục Hy dành cho sản vật mà họ tạo ra. Tao vẫn sẽ chết, vẫn sẽ giống như những người thường khác từ sông Âm tiến vào địa phủ, sau đó vào những linh phòng này, rồi đến linh giới để biến mất!” La bà bà dường như tức đến phát điên lên nhìn chằm chằm vào tôi nói.

Chạy thoát khỏi linh giới? Hơn nữa tuổi thọ của con người không phải do địa phủ kiểm soát?

Trong đầu tôi chợt loé lên, nhìn bộ dáng tức giận của bà La, tôi âm thầm nhẩm tính thời gian.

Nếu tính từ lúc Vương Uyển Nhu làm quỷ sai, vậy thì thời điểm La bà bà thoát khỏi linh giới đến địa phủ chính là thời Đường?

Như vậy chuyện mấy trăm năm trước Sư Ích từ địa phủ đến đây dạy Điền Đại Thu nuôi cổ thần là như thế nào?

“Phương pháp kéo dài tuổi thọ của bà chính là nuôi cổ thần? Sau đó biến mình sống trong thời gian dài giống như Nguyên Thần Tịch sao?” Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện của chị em nhà họ Sư, đành phải ngơ ngác nhìn bà La, không biết phải nói gì.

“Nhóc Dương!” Sư phụ kéo mạnh tôi về phía sau, trầm giọng quát: “Con đừng nghe bà ta nói nhảm nữa, mau chóng rời khỏi đây đi!”

“Ông cho rằng các người còn có thể rời khỏi chỗ này sao?” La bà bà cười khúc khích vẫy tay với sư phụ, lắc lư cái đầu gần như trọc lóc nói: “Năm năm qua, ông thật sự nghĩ rằng có thể vây khốn được tôi ư?”

“Tôi sẽ dùng chính bản thân để vây khốn bà, đồng thời vây khốn chính mình!” Sư phụ có vẻ vô cùng mệt mỏi, từ từ buông tay tôi ra, nói: “Nhóc Dương, sư phụ có lỗi với con!”

“Ông hiểu là tốt rồi, sau đó cứ nghe tôi nói xong mấy chuyện này, sau khi kết thúc, tôi tuyệt đối sẽ không làm việc ảnh hưởng tới nhân gian các người!” La bà bà nhìn sư phụ với đôi mắt đục ngầu, đắc ý nhìn ông rồi nói tiếp: “Chuyện nuôi cổ thần không có tý liên quan trực tiếp nào, nhưng nếu Trường Sinh có thể mượn tuổi thọ của ông được, vậy tôi có thể lấy được toàn bộ tuổi thọ mà Trường Sinh mượn của ông!”

“Tại sao?” Cả người Trường Sinh kéo căng như dây đàn sắp đứt, cậu nhìn chằm chằm vào La bà bà nói.

“Tất cả ngồi xuống!” La bà bà kéo Nguỵ Yến ngồi xuống như kéo cháu gái của mình, cười với tôi nói: “Các người có phải là không biết rõ Trường Sinh lắm đúng không?”

“Biết cái gì?” Tôi nhìn tấm lưng đang căng thẳng trước mặt, quen biết người này hơn mười năm, nhưng không biết rõ là như thế nào đây?

“Còn không hiểu à?” La bà bà đột nhiên xông tới, mười ngón tay giống như vuốt sắt vồ về phía Trường Sinh.

“!” Tôi vội vàng vung đuôi, hai tay kết pháp ấn về phía bà La.

Không ngờ La bà bà đột nhiên lại ra tay, càng bực mình hơn là Trường Sinh vậy mà cứ đứng im không động đậy gì.

Tôi quất đuôi vào người bà La, nhưng cái đuôi lại chạm thẳng mặt đất giống như đụng phải ảo ảnh vậy.

Tôi thẫn thờ nhìn cái đuôi to như thùng phi trên mặt đất, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì La bà bà vừa cười to vừa đưa tay về phía bụng của Trường Sinh.

“Trường Sinh!” Tôi không kịp ra tay, chỉ đành phải hét ngược lại phía sau.

“Để tôi!” Cô nàng mập cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, cô vung vết máu trong tay, mạnh mẽ đem A Hồng đang không dám ló mặt ra, ném thẳng về phía bà La.

“Bà La!” Sư phụ cũng trầm giọng quát lên, đưa hai tay ra, chỉ thấy một ánh sáng trắng bay thẳng về phía bà La.

“Tránh ra!” Nhưng ánh sáng trắng của sư phụ mới chợt loé lên thì Nguỵ Yến đột nhiên bước lên một bước, đưa viên Tụ Âm châu trong tay ra về phía trước, hít ánh sáng trắng vào.

Mà bên A Hồng, nó còn chưa kịp đến gần La bà bà thì từ trên người của nó đã phát ra tiếng tách tách, lớp vỏ cứng mà ngay cả búa cũng không đập vỡ nổi của A Hồng cứ thế nổ “bùm” một cái rồi vỡ tan.

“A Hồng!” Cô nàng mập đau khổ la lên, cô đưa tay đón lấy cục thịt mềm nhũn không còn lớp vỏ kia, trừng đôi mắt đỏ như sắp chảy máu nhìn La bà bà đang thọc tay vào bụng Trường Sinh.

Không biết phải hình dung cảm giác này như thế nào nữa, nhìn đôi bàn tay khô héo của La bà bà chọc vào phần bụng mềm mại của Trường Sinh, nhưng cậu lại giống như người bị mất trí, cúi đầu trầm tư, vô cùng trịnh trọng nhìn bà ta thọc tay vào.