Chỉ thấy máu Lư Khánh chảy xuống, những người trong phòng bất giác hít một ngụm khí lạnh, cổ họng phát ra tiếng ừng ực nuốt nước miếng, ánh sáng xanh trong mắt đám người đó đồng loạt sáng rực lên hệt như đèn giao thông.

“Sao hả? Mấy người ngồi cả đống ở đây hút thuốc là vì không tìm thấy xác của ông chủ Lư đó à?” Sư thúc cười lạnh, giơ tay dùng sức nặn miệng vết thương trên bàn tay Lư Khánh, máu chảy lộp bộp xuống sàn nhà, ánh mắt bọn họ cũng nhìn theo hướng máu chảy.

Nhìn ánh sáng xanh trong mắt những người đó càng thêm rõ ràng, nhưng vẫn không hiện mặt con quỷ mặt xanh nanh vàng lên giống Chu Tiêu, tôi không nghĩ ra có chỗ nào không đúng.

Lúc này mắt Lư Khánh toàn là vẻ đau đớn, có thể sắc mặt cũng xanh mét, nhưng là một mảnh xám ngắt, nước miếng thòm thèm chảy đầy mặt, anh tôi bỗng vùng ra khỏi sư thúc, cầm tay mình đưa tới bên miệng.

“Vụt!” Tôi nhanh chóng kết ấn lên trán Lư Khánh, giữ thần thức của anh ta lại, nếu không thì anh ta sẽ bị dục vọng của con quỷ đó khống chứ, không chừng sẽ lại bổ nhào vào người tôi.

Quả nhiên ánh mắt Lư Khánh lập tức tỉnh táo, nhìn tôi một cách khùng bố, sau đó lại nhìn ánh mắt những người họ hàng đang nhìn mình. Anh tôi ra sức vẫy tay mình như thể đó là thứ gì, thế là vẫy tới mức cơ thể nghiêng ngả ngã xuống đất.

Tôi định gọi Chu Tiêu tới giúp anh ta băng bó vết thương, nhưng lại nghĩ tên này biết đâu cũng không đáng tin cậy đâu, cuối cùng vẫn là tự mình ra tay băng bó mu bàn tay lại cho Lư Khánh.

Để tránh cho bọn họ lại nhào vào người ta, tôi lại hòa nước bùa gồm Định Hồn phù với Thanh Tâm phù, có điều là những người này cũng không may mắn được một người mỗi thứ hai lá bùa như Chu Tiêu, tôi chỉ nỡ để hai người một lá thôi.

Tôi tính thử một chút thì trong phòng tổng cộng là sáu người, sáu tấm bùa, một tấm thu hai mươi vạn, tổng cộng thu một trăm hai mươi vạn là được, dẫu sao người ta cũng là người bị hại mà phải không? Tôi làm ăn vẫn lương tâm lắm, bán người ta hai ngàn, bán cho người nhà họ Lư người hai mươi vạn, cũng không thể coi là đắt đúng không?

Sau khi uống nước bùa vào, sắc mặt những người đó hơi bình thường lại chút, không còn loáng thoáng xanh mét nữa.

“Có chuyện gì?” Sư thúc thu Khổn Tiên thằng quấn trên người bà Lư lại, chất vấn.

Những người này ban đầu còn định giấu giếm chuyện này, nhưng chắc là chính bọn họ cũng phát hiện không ổn, lúc này lại bị chúng tôi vạch trần, thế là người nào người nấy ậm ừ, ấp úng không lên tiếng.

Nói!” Mắt thấy những người này còn đang cẩn thận đưa mắt nhìn nhau, tôi chỉ cần nghĩ tới chuyện vết thương mới bị liếm trên tay là lại phát cáu, hét lên.

Thấy mọi người cùng nhìn Lư Khánh, anh ta chỉ đành phải mím môi, vẻ mặt như đưa đám nói: “Chúng tôi thật sự không biết chuyện gì, đêm bố tôi mất là tôi với bác cả gác đêm, sau nửa đêm đổi thành chú tư với cậu cả. Nhưng lúc tôi ngủ, chắc vì quá mệt mỏi, nên tôi cảm giác có người đứng ở mép giường đút thứ gì đó cho tôi ăn, thứ đó rất ngon, nhưng lại không thể tả được nó có mùi vị gì, như kiểu vị thơm ngon ngọt ngào thấm đẫm tận lưỡi.”

Dường như nghĩ đến vị ngon đó, Lư Khánh bất giác chép miệng, mắt lóe lên vẻ thòm thèm nhớ lại, ánh sáng xanh trong lại bắt đầu âm ỷ hiện lên, lưỡi thỉnh thoảng còn thè ra liếm quanh miệng.

Được lắm!

Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, quả nhiên những người khác cũng mặt mày thòm thèm, ánh sáng xanh trong mắt cũng lại bắt đầu hiện ra.

“Nói tiếp!” Tôi thầm niệm chân ngôn trong lòng, hét lớn một tiếng.

Ánh sáng xanh trong mắt Lư Khánh ẩn đi, vội nói tiếp: “Khi tôi tỉnh lại thì trong miệng còn mùi vị đó nữa. Cho rằng mình nằm mơ, lại nghe thấy thi thể bố tôi không thấy đâu nữa, cũng không còn thời gian để nghĩ chuyện đó. Nhưng tối hôm sau lại mơ giấc mộng đó, hơn nữa mơ cả đêm là cũng ăn cả đêm.”

“Đó không phải là mơ!” Bà Lư tái mét mặt mình lớn tiếng quát, căm hận nói: “Tôi biết là do lão già chết bầm đó, ban đầu ông ta ở nhà uống máu, chúng tôi khóa ông ta lại, thế nên ông ta chết rồi lại đến tìm chúng tôi báo thù! Ông ta muốn trả thù chúng tôi!”



Nhìn dáng vẻ hung dữ điên cùng của bà Lư, tôi thật sự lo là cho dù ông chủ Lư có trở về cũng bị bà ta dọa cho cút đi luôn mất.

“Chị dâu?” Lúc này Chu Tiêu yếu ớt nhìn bà Lư, cẩn thận nói: “Chị nói anh Lư uống máu ở nhà sao?”

“Chuyện này…” Mặt mày Lư Khánh tái nhợt, trừng mắt với mẹ mình, chỉ phải bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, có một ngày cha tôi về nhà, ầm ĩ đòi ăn gà, còn nói là muốn giết sống, kết quả lúc mua gà về giết, ông ấy cầm bát máu gà uống một hớp lại chỗ rồi lại nôn ra. Còn lên cơn ném vỡ hết toàn bộ bát. Sau đó ông ấy mua một cái tủ lạnh để ở trong phòng, để máu người lấy ở bệnh viện vào trong đó.”

Tôi trợn mắt khinh thường, ông chủ Lư đó đúng là sợ tới ngốc luôn rồi, tới mình còn biết mình chỉ hút màu người mà còn không đi tìm người xua linh chữa tận gốc, trốn trong nhà thì có ích gì!

“Còn có gì khác không?” Tôi liếc nhìn những người khác, phát hiện vẻ mặt họ khó hiểu và sợ sệt, tôi bất đắc dĩ nói: “Mấy người buổi tối cũng đều ăn thứ kia rồi à?”

Mấy người trong phòng đều gật đầu, phụ nữ thì phần lớn đều phải về nhà lo cho con cái, buổi tối chỉ có đàn ông ở lại giúp đỡ. Cho nên những người ở lại ngủ đều sẽ bị đút cho ăn thứ gì đó, nhưng lại không biết là thứ gì, rất là kỳ dị!

Tôi thầm niệm mấy lần Thanh Tâm chú, lại tập trung nhìn bọn họ, nhưng lại phát hiện trừ sắc mặt với quần mắt xanh mét ra, thì quả thật không có gương mặt quỷ xanh nanh vàng giống Chu Tiêu.

Người nhà họ Lư cũng chẳng có chút khí phách nào, mặt mày ưu sầu, đầu tiên là nhỏ giọng bảo sư phụ giúp bọn họ xem thử, nhưng sau khi bị tôi trừng mắt thì lại bắt đầu gào lên thầy Hắc ơi cứu mạng.

Tôi thầm khó chịu trong lòng, chuyện này càng làm càng to ra.

May mà thời gian lúc này cũng không tính là muộn, sư phụ vẽ Ẩn Thân phù lên người mấy người đó, sau đó tôi lại vẩy chút nước lá liễu còn chừa lại, như vậy sẽ không bị những thứ âm khí nặng cảm ứng được nữa.

Bà Lư bởi vì là phụ nữ, nên để lại sau cùng, thấy sư phụ đều đã vẽ xong bùa cho mấy người, cũng cười giả lả nhích qua để sư phụ tôi vẽ bùa cho bà ta.

“Vụt!” Hai tay sư phụ tôi nhẹ nhàng chạm về phía bà ta, bà Lư trực tiếp té xuống đất.

“Thầy Hắc, thầy thế này là?” Lư Khánh kéo mẹ mình lên, khó hiểu nhìn sư phụ tôi.

Tôi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cảm thấy lo cho chỉ số thông minh của những người này, nhìn không ra đây rõ ràng là dụ rắn ra khỏi hang sao. Hai tay che trán bất lực nói: “Bỏ bà ấy về lại phòng, chúng ta đứng bên cạnh xem!”

Tầng cao nhất của nhà họ Lư gần ba trăm mét vuông, là căn phòng sang trọng do ông chủ Lưu tự mình lắp đặt, lúc này bà Lư đang nằm ở trong đó.

Mà cả đám chín người chúng tôi đang đứng ở một bên nhìn cửa phòng, tôi cũng tò mò rốt cuộc thi thể của ông chủ Lư đi đâu.

Dưới lầu vẫn luôn truyền tới tiếng hát hò làm phép của đạo sĩ, tôi nghe mà buồn cười, trong quan tài trống không, thế mà những người này hát An Hồn khúc còn hăng hái như vậy.

Nhưng đợi mãi cho đến nửa đêm, nhưng vẫn không thấy có thứ gì tới. Tôi nhìn bà Lư đang ngủ đến là ngon lành ở trong phòng hâm mộ muốn chết luôn á.

Nghe tiếng An Hồn khúc từ rất xa ở bên ngoài truyền tới, không biết thế nào mà hai cặp mắt tôi không mở nổi nữa, cứ ra sức đóng lại, cảm giác cứ như lâu lắm chưa được ngủ vậy.



“Bé Dương! Bé Dương…”

Không biết từ lúc nào, tôi vốn đang thiêm thiếp, cảm giác có người đưa cái gì đến bên miệng tôi, còn thân thiết gọi cả tên tôi.

Nhận lấy đồ ăn gần như là bản năng của tất cả loài động vật, tôi theo thói quen há miệng ra, một thứ gì đó có hương vị ngọt ngào ấm nóng trực tiếp chảy vào trong miệng tôi, mùi vị đó trơn mà đậm đà, trong miệng toàn là hương vị ngọt ngào.

“Khè! Khè!”

Tôi đang há miệng định nuốt hương vị đó xuống thì lại cảm thấy trên mặt có tiếng gì khè khè liếm láp, có thứ gì đó lạnh lẽo không ngừng quất lên mặt tôi.

Sâu trong lòng tôi thừa biết thứ này là Âm Lông, tôi vẫy tay quát lên: “Đừng quậy… khụ! khụ!”

Thứ trong miệng lập tức bị sặc trào ra cùng với nước mắt, những thứ đó trực tiếp chảy ra khỏi miệng tôi, tôi đang hối hận vì đã lãng phí món ngon như vậy thì đầu óc chợt thức tỉnh, hai mắt mở bừng ra.

“Phì! Phì!” Tôi vội ra sức phun thứ tỏng miệng ra, chỉ thấy có thứ gì đó màu nâu đen trộn với nước miếng bị phun ra ngoài.

“Khè! Khè!” Âm Long ngẩng đầu rắn nó lên, lè lưỡi lượn quanh cổ tôi.

Quan sát bốn phía, bà Lư đang ngủ ngon lành ở bên trong không sai, nhưng những người khác lại ngủ hơn cả chết, đến cả sư thúc cũng vừa ngủ vừa chép miệng ngon lành.

Nhưng không thấy sư phụ đâu!

“Bốp!” tôi tát một cái lên mặt sư thúc, quát to: “Mau dậy đi!”

“Cởi vớ đen của cô ra thôi mà, có cần đánh tôi vậy không!” Sư thúc chợt hét lên một tiếng rồi mở mắt ra

Quỷ mê gái!

Trong lòng tôi khinh bỉ sư thúc không thôi, tôi chỉ bốn phía, kéo ông ấy đi ra ngoài tìm sư phụ đi.

Cái mũi của Âm Long tiện dùng nhất, tôi ném mạnh nó xuống đất, tên này cũng không làm kiêu, nhanh chóng uốn éo cái thây đã mập lên không ít của nó trườn xuống dưới.

“Rắn! Rắn kìa!” Đạo sĩ gác trong lán gác ở bên ngoài linh đường hét toáng cả lên, nắm cồng chiêng trong tay lên đập Âm Lông.

Vảy rắn trên người nó dựng đứng lên, lắc cái mình xít lên một tiếng, trực tiếp phớt lờ tên tiểu đạo sĩ bị dọa sợ tới nỗi tái mét mặt mày, phóng vèo qua đầu anh ta rồi trườn về phía linh đường.

Tôi và sư thúc gạt tên tiểu đạo sĩ đang há hốc mồm sang một bên, rồi nhanh chóng đi theo.

Chỉ thấy sắc mặt sư phụ nặng nề đứng ở bên cạnh quan tài, Âm Long lúc này đang ngoan ngoãn một cách hiếm khi ở trên tay ông, chỉ là nó vẫn chưa thu lại vảy rắn ở phía sau lưng, thân rắn cũng cong lên, sẵn sàng phóng lên bất cứ lúc nào.