Fan CP của Giang Thứ và Thẩm Phất mừng như ăn tết: [Aaaaa Thẩm Phất hơi bị thiên vị D nhá! Thú vị đây!]
[Dù bị mọi người chỉ trích cũng muốn che chở anh! Em Thẩm mãi đỉnh!]
Nhưng một đám người khác lại giữ ý kiến trái chiều: [Đừng kết luận vội, sao lại cảm thấy giữa Thẩm Phất và Cố Chi Đảo mới mờ ám á.

Tình ý của ảnh hậu đối với ảnh đế rất rõ ràng đúng không, nhưng cũng suy nghĩ cho toàn cục, chia đều hình phạt cho hai khách mời nam.

Trước đó Thẩm Phất luôn quân tử phòng thân, không để ai moi ra lỗi, sao lần này rõ ràng thế?]
[Liệu có đụng chạm gì với Cố Chi Đảo không? Có đại thần nào biết tin hành lang trong giới không?]
Có một cao thủ diễn đàn tên "Không Ai Biết Ship Bằng Tôi" phân tích: [Hai người một thuộc giới phim ảnh một thuộc giới âm nhạc, thù oán ở đâu ra? Chắc là có cảm tình đấy, thời học sinh chúng ta ai mà chẳng có cảm tình với người nào đó, sẽ thường xuyên cue người đó gây chú ý với đối phương? Mọi người không phát hiện à, sau khi Cố Chi Đảo tham gia show, Thẩm Phất đã cue anh ấy rất nhiều lần.]
Câu này vừa dứt, khán giả nhận ra đúng là vậy thật, trước kia Thẩm Phất đều đoạn tình tuyệt ái, lách khỏi các khách mời nam.
Nhưng nam năm vừa online, một buổi chiều ngắn ngủi như vậy, số lần cô và anh ấy chung khung hình, thế mà nhiều hơn so với tổng cộng của những khách mời nam còn lại trừ Giang Thứ ra trong một kỳ.
Fan CP Giang Thứ Thẩm Phất vốn đang hào hứng, bận bịu thay ảnh đại diện thành dép mặt trời cho super topic, thiếu điều la lên "Bọn tôi mới là hot CP".
Thấy cao thủ diễn đàn "Không Ai Biết Ship Bằng Tôi" phân tích như thế, tuy chẳng đồng ý với lời của cậu ta, nhưng đáy lòng vẫn như bị tạt một chậu nước lạnh, ít nhiều cũng có hơi mất mát.
Bên này.
Nhân viên công tác vội vàng ôm khăn lông, đi lau cho ba khách mời nam bị ướt.
Chử Vi đứng sau cửa kính nhìn mọi người làm việc.
Ban nãy cậu ta vẫn còn lúng túng bởi vòng này lại là mình bị sót lại, bây giờ thấy ba người kia nhếch nhác không thôi, bỗng vui mừng vì mình không tham gia!
Giả sử tham gia, nằm ở phe của Thẩm Phất thì Thẩm Phất muốn xối cậu ta, nằm ở phe của Tả Mân thì không chừng Tả Mân cũng muốn xối cậu ta!
Cố Chi Đảo nhìn Thẩm Phất bằng vẻ bất đắc dĩ, nhận lấy khăn do nhân viên đưa tới, khoác một cái lên người, cầm cái còn lại, đi đến góc lán tránh nắng để lau tóc.
Thảo nào Ân Tố Tố trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký nói không nên chọc đàn bà.
Đàn bà sinh hận vì yêu đáng sợ biết bao nhiêu, hiện tại anh ấy coi như được chứng kiến.
Ôn Tranh Hàn cũng đang ngồi đó dùng khăn lau nước trên mặt.
Anh ta không ngờ Tả Mân lại dứt khoát bảo nhân viên xối mình, lúc nước đổ xuống còn chưa nhắm mắt.
Thế nên, mặc dù anh ta chỉ bị ba thùng nước, nhưng so với Hướng Lăng Vân sớm đã đề phòng tránh né thì anh ta vẫn thảm hại hơn.
Khi Cố Chi Đảo bước qua, Ôn Tranh Hàn ngẩng đầu lên.
Hai tên ướt như chuột lột đối mắt nhau.
Cố Chi Đảo cảm thấy mình và anh ta dốc bồ thương kẻ ăn đong.
Ôn Tranh Hàn thì cảm thấy mình và người này một kẻ trên trời một kẻ dưới đất, lính mới bị Thẩm Phất ghét khủng khiếp như vậy, xem ra đang là loại dưới đáy của chuỗi thức ăn.
Do tình cảnh khách mời nam ướt người quá kích thích, tổ sản xuất chưa quay mấy người bị ướt nhiều đã dời ống kính.

Cố Thanh Sương cũng trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu sau mới kịp phản ứng, hấp tấp cầm khăn lông qua lau nước trên người giúp Cố Chi Đảo.
"Thẩm Phất hận anh lắm đó." Cô ấy nói nhỏ.
Trước khi anh ấy lên show, dù Chử Vi theo đuổi Thẩm Phất quyết liệt, Thẩm Phất cũng chẳng ác đến vậy.
Bàn tay lau tóc của Cố Chi Đảo khựng lại, nhìn Thẩm Phất ở xa xa không thèm ngó tới mình một cái, nở nụ cười ảm đạm.
Chử Vi lấy máy sấy tóc, tới đưa cho Cố Chi Đảo làm ấm: "Anh Cố, nếu lau không khô, hay là về phòng thay đồ khác đi?"
Vốn dĩ cậu ta khá lo lắng khách mời mới sẽ gây ra biến đổi thế cục, giờ nhìn Thẩm Phất đối xử với Cố Chi Đảo như vậy, cậu ta yên tâm rồi.
Xem ra kẻ thù số một vẫn là Giang Thứ.
Dẫu máy quay phim không nhắm thẳng vào mấy khách mời nam ướt người, nhưng Chử Vi cầm máy sấy tóc đi về hướng ai, khán giả vẫn có thể phân biệt được.
[Ui chao, em trai Chử Vi ơi, em tinh ý chút đi.]
[Cười ói, mỗi lần ai bị Chử Vi gọi là anh, cuối cùng đều sẽ biến thành đối thủ của cậu ta, khó lòng phòng bị.]
...
Sau khi trò chơi nhỏ kết thúc, đạo diễn vội vã chạy về.
Vừa gặp tổ kế hoạch và tổ sản xuất cậu ấy đã thở hổn hển: "Tôi ra ngoài gọi điện thoại thôi mà các người bày trò gì rồi, bị fan chửi trên mạng mới đáng sợ hay đắc tội phía đầu tư mới đáng sợ?!"
Chuyện nhét nam năm vào sớm cũng chưa được cậu ấy đồng ý.
Tổ trưởng tổ kế hoạch mơ hồ: "Liên quan gì phía đầu tư? Bên đầu tư họ Vương mà?"
Đạo diễn: "..." Không thể nói cho tổ sản xuất và kế hoạch về chuyện nhà họ Giang và phía đầu tư có quan hệ, đến lúc đó một đám như ong vỡ tổ chạy đi nịnh hót, cậu ấy còn chỗ đâu mà lấy lòng?
Đạo diễn nỗ lực bình tĩnh, hỏi: "Mới vừa rồi xối nước ai?"
"Ba lần đều là anh Cố Chi Đảo." Một nhân viên lúng túng đáp.
...!Có phải đạo diễn cũng cảm thấy quá khó xử không?
Đạo diễn vui vẻ: "Ờ, vậy không sao."
Nhóm nhân viên tổ sản xuất: "..."
Chuyển nguy thành an.
Đạo diễn tiếp tục cuốc điện thoại của mình.
Khách mời nam thấy lau không khô, bèn quay về phòng thay quần áo.
Giữa sự hỗn loạn, sắc mặt Tả Mân bất ổn, kéo Cố Thanh Sương đến phòng mình.
Thời điểm vừa mới lên show mọi người đều để ý thể diện, sẽ không dễ vào phòng trò chuyện riêng, sợ bị khán giả phát hiện manh mối.
Nhưng giờ đây thể diện đã bay tứ tung từ lâu, nào có để ý nhiều?
"Em bảo anh của em sẽ giúp chúng ta mà?"
Khi nãy Cố Chi Đảo ở trong đội Thẩm Phất, rõ ràng không gây ra bất kỳ tác dụng quấy rối nào.
Cố Thanh Sương chột dạ vô đối, nhìn xuống mũi chân mình: "Vừa rồi có mặt mọi người, ống kính truyền hình thiếu điều đập lên người bọn mình luôn, anh ấy đâu thể cố tình quấy nhiễu Thẩm Phất, làm Thẩm Phất thua ngay trước nhiều người thế ạ? Khán giả ghét nhất đồng đội heo, lỡ lúc đó anh em bị chửi tới thảm thương thì ai chịu trách nhiệm? Chị Mân chịu à?"
Hiện tại Tả Mân chỉ hận mình tin nhầm Cố Thanh Sương.
Dùng tình bạn giữa cấp cao công ty chị ta và tổ trưởng tổ kế hoạch, biết sớm đã bố trí một nam năm đáng trông cậy hơn.
Nhưng giờ này hối hận thì đã muộn.
Không thể đánh mất Cố Thanh Sương đồng minh duy nhất này.
Tả Mân ngồi lên giường, cố gắng lấy bình tĩnh.
Một trò chơi nhỏ mà thôi, thua tiếp dưới tay Thẩm Phất giờ không còn là vấn đề.
Nhớ kỹ lại vòng vừa rồi, chị ta chợt cảm nhận được điểm bất thường nào đó: "Nhưng Thẩm Phất nhìn ra anh của em là do chúng ta mời tới đối phó với cô ta rồi đúng không? Chứ nếu không tại sao cô ta đòi xối nước lên người anh của em ba lần lận?"
Cố Thanh Sương: "..."
"Hồi trước tưởng Thẩm Phất không tranh giành đấy, xem ra cô ta tâm cơ gớm nhỉ, vừa đánh vừa xoa luôn, tụi mình chưa kịp xuất chiêu đã đảo khách thành chủ trước bắt đầu ghim anh của em rồi.

Quả là đối thủ đáng gờm."
Cố Thanh Sương: "..."
Chị à, đoán khá lắm, nhưng đừng đoán nữa.
...
Khách mời nam về phòng thay đồ, khách mời nữ vào phòng trò chuyện riêng.
Còn khách mời nữ tên Hứa Điều Điều thì thay quần áo thể thao ra ngoài phát livestream buổi tối dắt corgi đi dạo.
Phòng khách chỉ còn hai người Giang Thứ và Thẩm Phất.
Ê-kíp đưa bữa ăn khuya tới.
Giang Thứ ngồi trước quầy bar nghịch ly thủy tinh, âm thầm liếc nhìn Thẩm Phất ngồi trên ghế chân cao ở bên kia quầy bar đang mở hộp đồ ăn, tuy gương mặt nỗ lực giả vờ điềm nhiên gió thoảng mây trôi, nhưng vẫn không khắc chế nổi khóe môi cong cong.
Thẩm Phất không xối nước anh.
Thẩm Phất không xối nước anh!
So với mấy bạn trai cũ thì không biết.
Nhưng ít ra so với Cố Chi Đảo, anh đã thắng đậm.
"Nhìn cái gì?" Thẩm Phất lườm anh.
Giang Thứ thu tầm mắt về: "Nhìn linh tinh."
Thẩm Phất: "Nhìn linh tinh mà quay đầu về phía em?"
Giang Thứ thẹn quá hóa giận: "Vận động gân cổ, okay?"
[Thái tử gia cứ vậy sẽ mất vợ thật đấy, okay?]
Im lặng chốc lát.
"Muốn ra ngoài đạp xe không?" Tầm mắt Giang Thứ thoáng thấy quảng cáo lễ cưới xanh của một nam một nữ lái xe đạp quanh đảo trên ti vi, thình lình đặt câu hỏi.

(*)Chú thích: lễ cưới xanh là một lối cưới mới hiện đại, lễ cưới xanh tiết kiệm hơn, bảo vệ môi trường hơn kiểu lễ cưới phô trương lãng phí trước kia.
"Đêm hôm sắp lên giường ngủ rồi, còn ra ngoài đạp xe?"
Thẩm Phất lười để ý anh, tiếp tục ăn khuya.
Lại lặng yên chốc lát.
Điều Giang Thứ thật sự muốn hỏi không phải những thứ này.
Nhưng càng chân chính muốn hỏi, càng không hỏi được.
Bởi rằng khó lòng mở miệng.
Anh ngồi yên tại chỗ một hồi như đứng trên đống lửa.
Ngay lúc khán giả tưởng hai người sắp biến thành định dạng jpg, anh bỗng ngồi thẳng dậy, đeo kính râm lên, lẩm bẩm "Sao cái ghế này lắc lư hoài" rồi đứng phắt lên, dời sang phải hai vị trí, lạnh lùng tựa cơn gió mà ngồi vào chỗ chỉ cách Thẩm Phất một cái ghế.
[Há há há cứu bé, lắc lư ở đâu cơ?!]
Thẩm Phất lại nhìn anh: "?"
Giang Thứ lạnh lùng nhìn thẳng, chẳng thèm liếc mắt qua Thẩm Phất, làm bộ như buột miệng hỏi: "Sao nãy không xối nước anh?"
Cuối cùng cũng hỏi ra.
Anh đã sẵn sàng bị giội nước rồi, kết quả không có chậu nào đổ xuống.
Cảm giác này như thể cứ ngỡ mình phải đi mãi trên con đường tối om, đột nhiên một người ném ngọn đèn chờ đợi đã lâu cho mình.
Thẩm Phất dừng đũa.
Còn có thể tại sao.
Giữa mười người và anh đứng ở hai đầu vách đá, cô sẽ chọn anh.
Ngược lại, Thẩm Phất không bao giờ nghi ngờ rằng nếu đổi thành Giang Thứ ở tình huống này, Giang Thứ cũng sẽ không chọn mình.
Trừ chuyện khó xử thích thầm hay không thích thầm năm xưa, bọn họ từng là bạn, từng là người nhà.
Nhưng bây giờ anh hỏi câu này là ý gì?
Rõ ràng năm năm trước đã biết tấm lòng mình, giờ lại giả vờ không biết?
Thẩm Phất càng ngày càng không hiểu nổi suy nghĩ của Giang Thứ.
Năm năm trước lúc ăn lẩu anh sẽ đặt hải sản trước mặt cô, bất kể đi đâu cũng dẫn cô theo, phát hiện cô bị bắt nạt ở trường sẽ lập tức điên tiết lên dạy dỗ lại họ —— luôn làm những việc khiến người ta hiểu lầm.
Nếu không phải tại anh cứ phát tín hiệu sai lệch cho người ta, hôm mình say rượu đó cũng đâu to gan đến nỗi mất hết lý trí mà cưỡng hôn anh?
Khi xưa là vậy, bây giờ cũng vậy, thậm chí quá quắt hơn lúc ấy.
Nóng lòng nhốt mình lại.
Những ai không biết, đứng ở góc nhìn thượng đế, có lẽ còn nghĩ rằng anh thích cô.
Nhưng nếu thật sự có thứ cảm xúc vượt hơn tình thân, vậy tại sao ngày mình rời nhà họ Giang, anh không giữ mình lại?
Thẩm Phất như chiếc thuyền lá trong đống bùn, bị sự ngang ngược của Giang Thứ quấy nhiễu thành một vòng xoáy, chỉ cảm thấy đầu óc rối ren.
Muốn tìm hiểu đáp án, nhưng lại không dám tìm.
Chỗ hệ thống có máy đo lường độ hảo cảm tình yêu.
Trước đó quyết định độ hảo cảm của mấy đối tượng nhiệm vụ với cô có đạt tiêu chuẩn hay không, đều là dùng máy này để đo, đạt tới 100 thì xem như nhiệm vụ thành công.
Hôm qua quay về công ty, trông thấy video biên tập về cô và bốn khách mời nam được chia sẻ điên cuồng trên mạng, hệ thống đã hỏi Thẩm Phất có muốn đo Giang Thứ hay không.
Nhưng Thẩm Phất rất lưỡng lự.
Nếu đo thật, thì đồng nghĩa coi anh thành mục tiêu tấn công thứ tư.
Mấy năm nay Thẩm Phất luôn diễn trước mặt người khác.
Bất luận là trong phim ảnh, hay là trên thực tế.
Cô hy vọng mình có thể gặt hái được tình cảm thuần túy không hề dính dáng gì đến nhiệm vụ tấn công.
Cô chưa từng làm sai cái gì cả.
Tại sao từ mười lăm tuổi đến giờ, thể nào cô cũng bị túm đầu ra hứng xui xẻo vậy?
Huống chi, những ngày qua cô luôn nhớ tới lần đầu gặp cái người đối diện này vào năm mười lăm tuổi, cô khóc ở trên cầu, xe nhà anh lượn một vòng, cuối cùng đậu trước mặt cô.
Hỏi có phải cô đi lạc không, có muốn hộ tống cô đến điểm đó không.
Ánh mắt của thiếu niên sắc bén, kiêu kỳ, tràn trề sinh lực, nhưng sáng trong.
Cô chẳng muốn dùng cái máy đo tình cảm lạnh lẽo kia đối với Giang Thứ.
Thấy Thẩm Phất im lặng quá lâu, Giang Thứ khó tránh hồi hộp.
Lần này không bận tâm đến thể diện nữa, anh mất kiên nhẫn xoay qua nhìn cô chằm chằm, tầm mắt rơi lên hàng mi cụp của cô, bởi vì ánh đèn chiếu vào mà nơi đó có chút bóng mờ.
Tim anh đập thình thịch, có lẽ người khác không biết, nhưng chính bản thân anh biết, màng nhĩ của mình sắp vỡ rồi.
Và rồi nghe thấy Thẩm Phất mở miệng: "Còn lý do nào nữa, anh yếu quá."
Giang Thứ: "..."
Thẩm Phất cuốn mì lên, cắn đứt, thong thả ăn xong, mới nói: "Anh cứ xem như em tốt bụng, sợ anh cảm cúm đi."
Giang Thứ: "..."
Nói anh yếu á?! Ai nhịn cho nổi.
Giang Thứ xù lông, xụ gương mặt đẹp trai đứng bật dậy, tháo kính râm xuống đập lên bàn.
Thẩm Phất: "?"
Gì đó, muốn đánh lộn hả?
Một giây kế tiếp Giang Thứ ấm ức nằm sấp xuống hít đất một cách bực bội.
"Yếu à?" Giang Thứ nhanh chóng hít đất bằng tư thế tiêu chuẩn nhất, ngẩng đầu giận dỗi nói với Thẩm Phất: "Em gọi đây là yếu? Ba anh Cố Chi Đảo nhà em cũng không đánh lại anh đâu!"
Thẩm Phất: "..."
Anh Cố Chi Đảo nhà em là cái gì?

Thẩm Phất nổi vạch đen đầy đầu, mũi chân mang dép đạp đạp anh: "Anh dậy mau đi, đang livestream đấy."
Bình luận: [Éc éc éc kệ tụi em, tụi em có thể giả chết.]
"Không dậy nổi." Giang Thứ vừa hít vừa nói, càng nghĩ càng dỗi, cô chọn xối nước Cố Chi Đảo là vì nguyên nhân này ư?
Không được.
Bằng không đánh một trận đi.
Nắm đấm cứng lắm, muốn đánh người lắm.
Anh bò dậy khỏi thảm, phẫn nộ đi rửa tay, cởi áo khoác cất bước về phía phòng ngủ.
"..." Thẩm Phất vội vàng kêu anh: "Giang Thứ, chẳng phải muốn ra ngoài dạo đêm à? Đi nhé, đi đạp xe?"
"Bây giờ?"
Thẩm Phất: "Ngay bây giờ."
Giang Thứ chợt tỉnh táo lại, thậm chí hơi xấu hổ.
"Ò...!Được thôi." Anh đỏ mặt, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Ngoài cổng biệt thự có hệ thống chia sẻ xe đạp, mỗi người một chiếc, thấy Thẩm Phất chọn chiếc màu trắng, Giang Thứ nhìn cô một cái, chọn theo chiếc màu đen.
(*)Chú thích: hệ thống chia sẻ xe đạp là một dịch vụ trong đó xe đạp được cung cấp để sử dụng chung cho các cá nhân trong thời gian ngắn với một mức giá hoặc miễn phí.
[Đen trắng sánh đôi? Ét ô ét, tâm tư của thái tử gia rõ ràng vãi.]
Vì chưa tới giờ kết thúc livestream, tổ sản xuất cũng gấp rút sắp xếp người đi theo.
Giang Thứ chạy sau Thẩm Phất, áo sơ-mi bị gió đêm thổi phồng lên, do vóc dáng cao lớn, đôi chân quá dài, xe đạp thông thường bị anh ngồi lên trông như đồ chơi.
Thường ngày anh luôn đeo kính râm, che đi sống mũi thẳng cùng cặp mắt sâu tuyệt đẹp, lại luôn mặc màu đen, khiến người ta cảm thấy hờ hững tự phụ.
Lúc này anh mặc sơ-mi trắng, tóc mái hơi ẩm, ban nãy ở vòng trò chơi bị văng nước chưa khô, được gió đêm thổi lất phất, để lộ vầng trán anh tuấn, điểm thêm vài phần hơi thở thiếu niên.
Thẩm Phất không khỏi ngoái đầu nhìn anh.
Đáng ghét, tại sao lại nhìn anh?
Gần đây Thẩm Phất hơi biến hóa thì phải?
Số lần nhìn anh nhiều hơn trước đó cộng lại.
Rõ ràng trên người anh chẳng thay đổi gì, vẫn bảnh như ngày nào.
Giang Thứ cũng không biết có phải mình ảo tưởng hay không, nhịp tim của anh lại tự ý nhanh hơn, dù không đeo kính râm, vẫn đánh bạo tăng tốc đôi chút, sóng vai với Thẩm Phất rồi mới chậm rãi giảm tốc.
"Hồi trước em đạp xe không vững, bây giờ lái tốt thế." Giang Thứ bỗng cất tiếng, nghe không ra giọng điệu.
Trong màn đêm, Thẩm Phất nghiêng đầu nhìn, không phân biệt nổi sắc mặt anh.
Thẩm Phất nói: "Từng học được trong đoàn phim.

Lúc quay phim ngủ ở nhà khách gần đó, nhà khách cách đường cái một quãng nên xe MPV không vào được, em với trợ lý sẽ xuống xe, đạp xe vào."
"Lạ giường mà? Sao không về nhà ngủ?"
Đề tài nhảy quá nhanh, thoáng chốc Thẩm Phất chưa phản ứng kịp, nói: "Nếu về nhà thì xa lắm, làm phiền tài xế."
Thảo nào chờ đến nửa đêm vẫn không thấy cô trở về.
Ngữ điệu của Giang Thứ pha lẫn chút tủi thân: "Có xa lắm đâu, mười ba cây số thôi mà, ban đêm lái qua đường vành đai ba chạy nhanh chút chỉ tốn mười lăm phút là tới.

Anh có thể ——"
Lời còn chưa dứt, Thẩm Phất sửng sốt.
Khán giả cũng sửng sốt.
Thấy Thẩm Phất ngơ ngác, chính Giang Thứ cũng thừ người ra.
Anh để lộ cái gì ư?
Thẩm Phất thắng xe đạp, đứng vững rồi nhìn anh: "Khoan, sao anh biết nhà em cách chỗ đoàn phim hay quay chỉ mười mấy cây?"
Giang Thứ như bị bắt quả tang ngay tại chỗ, căng thẳng đến mức đầu óc vang ong ong.
Vừa mất tập trung, cả người lẫn xe đều ngã vào lùm cỏ.

Bởi dáng vóc cao ráo nên đã tạo ra cái lỗ to hình người trên lùm cỏ.
Thẩm Phất: "..."
[Aaaaaaaa cỏ.]
(*)Chú thích: "cỏ" (cǎo) trong tiếng Trung có phát âm giống với từ "đệt" (cào).
Tổ sản xuất chỉ cảm thấy lại sắp lên tít, bèn mau chóng tắt ống kính máy quay.