“Con có chắc là sẽ sống với ta không? Ta đang hỏi con rằng liệu con có tự tin sẽ không hối tiếc khi chọn ta làm chủ nhân của con hay không. ”

Chú rồng con đang rũ đầu xuống, ngay lập tức ngẩng đầu lên để xác nhận xem mình đã hiểu đúng lời nói đó chưa. Đôi mắt đỏ đậm nháy liên tục, không thể tin được những gì Park Noah vừa đưa ra.

“Ta không có tự tin.” Park Noah lầm bầm, giọng cô yếu ớt. Cô cắn mạnh môi dưới.

Con rồng rầm rì một tiếng.

“Ta thực sự không tự tin mình có thể làm được. Hơn thế nữa ta biết chính xác điều gì sẽ xảy đến với mình khi ở cùng con. Ta có thể sẽ hối tiếc. Và ta không thể đảm bảo con cũng sẽ không hối hận ”.

Rồng con nghiêng đầu, vặn vẹo hai chân trước như đã hiểu ý. Trước đây, đứa trẻ luôn nói muốn sống cùng cô, nhưng khi thực sự được trao cơ hội, thằng bé lại thấy bức rứt.

Với Park Noah cũng vậy. Nhưng vào lúc này, chỉ có một điều cô chắc chắn. Hít một hơi thật sâu, cô ấy thốt lên, “Nhưng ta vẫn có thể chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình.”

Mong muốn một cuộc sống bình yên, chưa bao giờ Park Noah đưa ra quyết định bốc đồng như vậy. Nhưng, dù lời nói của cô ấy có vẻ liều lĩnh đến đâu, cô ấy đã nói nó với tất cả sự chân thành.

“Ta sẽ không đỗ lỗi cho con vì bất kì điều gì và ta sẽ không bỏ rơi con giữa chừng. Đó là sự lựa chọn của ta. Ta chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của mình. Đó là, nếu con muốn ”. Cô ấy nói tiếp.

Đôi mắt đỏ đậm hơi mở to, con ngươi dài rung động. Park Noah đưa một tay về phía con rồng con, quyết tâm kìm nén những sự lưỡng lự đang hét chói tai trong đầu. Không lâu sau đó, cô đã nói ra quyết định dũng cảm và táo bạo nhất mà cô từng có thể thực hiện.

“Hãy ghi dấu ấn lên ta.”

Đối diện cô, miệng con rồng vẫn mở lớn, để lộ những chiếc răng sắc nhọn nhỏ xíu của nó. Không biết sao mà, từ biểu hiện của đứa trẻ Park Noah liên tưởng đến việc bản thân ở vào vị trí của thằng bé, khiến môi cô ấy cong lên.

Thật là điên rồ. Mày sẽ chết vì làm việc quá sức trong cuộc đời này. Nhưng lời nói “chịu trách nhiệm” là thật. Tôi, Park Noah, sẽ không bao giờ phản bội lời nói của chính mình rằng tôi sẽ làm điều đó.

Con rồng lần lượt nhìn vào khuôn mặt của Park Noah và bàn tay đang dang ra của cô ấy.

“Cơ hội chỉ có lúc này. Nếu bây giờ con không nắm tay ta, không biết lúc nào lòng ta lại đảo lộn ”. Cô ấy vẫy tay.

“Uh…” Tuy nhiên, con rồng con vẫn đứng đơ ra, không thể hiểu được tất cả những gì đang xảy ra vào lúc này.

“Con có định nắm lấy nó hay không?”

Cuối cùng, con rồng đã tiến một bước về phía trước bằng đôi chân nhỏ bé của mình mặc dù nghi ngờ liệu Park Noah có đang nghiêm túc hay không. Khoảng cách giữa sinh vật mạnh mẽ nhất từng tồn tại và phù thủy bị người đời khinh thường, những người có số phận được cho là cách nhau hai cực, ngày càng gần.

Khi đến chỗ cô, con rồng dùng miệng gõ vào tay Park Noah. Cô nắm lấy bàn chân đen với những móng vuốt đầy đặn của con rồng và vẫy nó lên xuống hai lần. Park Noah mỉm cười nhìn con rồng cho dù nó không biết ý nghĩa của việc bắt tay.

Chẳng mấy chốc, đôi mắt đỏ đậm của con rồng phát sáng. Cuối cùng, nước mắt tuôn ra như sông từ đôi mắt của Noah và ôm con rồng con vào lòng cô ấy.

Ghi dấu ấn không phải là một quá trình phức tạp. Park Noah đã đọc trong cốt truyện ban đầu cảnh Lenia đặt cho đứa trẻ này một cái tên, và đứa trẻ chấp nhận cái tên đó, và hai sinh vật đã cộng hưởng một cách hoàn hảo.

Do đó, điều cần thiết nhất trong quá trình này là cái tên – một cái tên gắn kết con rồng với chủ nhân của nó. Nhân vật nữ chính đặt tên cho con rồng đen là “đêm tăm tối nhất”, miêu tả màu sắc của nó giống với bầu trời đêm đen.

Tuy nhiên, Park Noah không muốn đặt tên giống vậy cho đứa trẻ. Bên cạnh đó, thật tệ khi đặt một cái tên u ám như vậy cho người cộng hưởng với cô, cô trầm ngâm.

Chẳng phải có câu nói rằng cuộc đời của con người ta đi theo tên của mình sao?

Park Noah tin rằng nếu cô ấy ghi dấu ấn với con rồng thay vì nhân vật nữ chính và đặt cho nó một cái tên mang ý nghĩa hy vọng hơn, câu chuyện của cô ấy có thể sẽ không kết thúc khủng khiếp như ban đầu. Nhưng, đó cũng chỉ là mơ tưởng thôi.

Con rồng đã biến đổi trở lại hình dạng con người. Đứa trẻ ngồi quỳ trước mặt cô, ngước nhìn chủ nhân với đôi mắt rạng rỡ. Park Noah lầm bầm một cái tên lướt qua tâm trí cô, vuốt mái tóc xoăn của cậu nhóc.

“Mu…”

Sau một vài lần phát âm cái tên trong đầu, cô ấy đã đưa ra quyết định.

“Muell, điều này sẽ tốt đấy.”

Đó là sự kết hợp của một vài từ cổ mà cô biết với những ý nghĩa sáng sủa nhất: “eheleu” có nghĩa là màu xanh lam và “myui” có hàm ý là làn nước trong vắt.

Park Noah đã phát âm liên tục một vài lần. Khuôn mặt của đứa trẻ rạng rỡ khi cô ấy gật đầu.

“Con có thích nó không?”

“Có ạ!” Sự phấn khích trào ra từ giọng nói của đứa trẻ. “Muell…”

Ngay khi đứa trẻ lẩm bẩm tên của mình, thứ gì đó rung động trong cơ thể Park Noah.

“Muell.” Đứa trẻ lại thốt lên cái tên đó lần nữa. Đột nhiên, không khí thay đổi. Có một ảo ảnh như thể gió đang thổi. Có gì đó bắt đầu xoay quanh Park Noah và đứa trẻ. Muell nắm lấy tay chủ nhân của mình. Ngay sau đó, một cơn gió mạnh thổi quét qua căn phòng.

“….!”

Đỏ, xanh dương, vàng, xanh lá cây, vàng, đen. Vô số luồng ánh sáng bắt đầu quét xung quanh theo cơn bão dữ dội. Park Noah cố gắng mở mắt, vẫn ngồi yên tại chỗ và nhìn xuống đứa trẻ đang nắm tay cô.

“Mu, chuyện gì đang xảy ra…”

“Việc ghi dấu đã được thực hiện.”

Sau đó, Park Noah mới nhận ra rằng tất cả những màu sắc rực rỡ tỏa sáng trong phòng đều là ma thuật của con rồng này. Đột nhiên, cổ tay cô bắt đầu ngứa ran. Cô đưa mắt nhìn lướt qua cổ tay và thấy một họa tiết hình học đang được chạm khắc.

“….!”

Được viết trong cuốn tiểu thuyết là quá trình tạo dấu ấn: khi Lenia ghi dấu ấn với con rồng, một dấu ấn, tương tự như Park Noah, được khắc trên cổ tay cô, tượng trưng cho quyền sở hữu con rồng.

Park Noah cảm thấy một nguồn năng lượng cuồng bạo nơi cổ tay. Cô nhìn lên xung quanh và nhìn thấy cảnh tượng ngoạn mục của dòng mana quay nhanh, mạnh mẽ bao bọc lấy họ.

“Kể từ bây giờ, Noah là chủ nhân thực sự của con.” Đứa trẻ tuyên bố, phát âm một cách thật rõ ràng.