Chu Cầm nhìn chằm chằm cô suốt một phút, đi từ trước ra sau người cô, sau đó lại đi từ phía sau lên trước, dường như muốn thu hết tất cả các chi tiết trên cơ thể cô vào mắt.
Có chút ngạc nhiên toát ra trong mắt anh.
Hạ Tang hãy còn đang nghĩ ngợi về những gì Chu Cầm vừa nói, cô phản bác: “Em không có nói là muốn gả cho anh nha.”
“Anh nghe thấy vậy.”
“Anh nghe nhầm rồi, không phải em, là cô gái bên cạnh em kêu lung tung đấy.”
Chu Cầm cười mà như không, nói rõ ràng từng chữ: “Anh chắc chắn, đó là em.”
Hạ Tang đỏ bừng mặt, chuyện đã rồi chẳng còn quan tâm nữa: “Là em đó thì sao, hứ.”
“Chính miệng em nói muốn gả cho anh, em còn trách móc anh nữa hả?”
“Chẳng phải hai chúng ta chấm dứt rồi sao.”
Chu Cầm dựa lưng vào bức tường toàn hình vẽ bậy, vươn tay xoa xoa tóc mái của cô, bất lực nói: “Chấm dứt, là em nói.”
“Anh cũng đồng ý rồi mà.”
“Anh không hề đồng ý.” Chu Cầm cất giọng nói.

“Sao anh có thể đồng ý được?”
Trái tim của Hạ Tang như được bao phủ bởi một lớp bồ công anh, vừa nhột nhột lại sầu não.
“Em cứ tưởng….

anh đồng ý rồi.” Cô đè giọng xuống rất thấp.

“Em khó chịu suốt mấy ngày nay.”
“Chẳng phải anh nói bừa thôi sao.” Chu Cầm đứng gần Hạ Tang hơn, nhẹ nhàng khoác tay lên vai cô, cười nói: “Dù gì đi chăng nữa, là chính miệng em nói muốn gả cho anh.”
“Cái này gọi là bị cuốn theo bầu không khí.” Hạ Tang vẫn cố giải thích: “Tất cả mọi người đều hoan hô reo hò, anh có biết fan theo đuổi thần tượng như thế nào không? Chẳng lẽ có một anh trai kia nói muốn gả cho anh là người ta gả cho anh thiệt hả?”

“Nhưng em không phải fan, anh cũng chẳng phải thần tượng.”
“Vừa rồi có nhiều cô gái cổ vũ cho anh như vậy, thật ra cũng gần giống rồi.”
“Không giống chút nào cả.” Chu Cầm nói từng câu từng chữ một cách vô cùng nghiêm túc.

“Em không phải fan của anh, anh cũng không phải thần tượng.

Em là người trong lòng của anh, đương nhiên là anh sẽ để ý, anh chỉ nghe được mỗi giọng nói của em thôi.”
Nghe được những lời này, Hạ Tang hoàn toàn bùng nổ, mặt đỏ bừng, đẩy cánh tay đang khoác trên vai mình của Chu Cầm ra, xấu hổ nói: “Này nha, anh nói cái gì đó.”
Cô xoay người định bỏ chạy, Chu Cầm lại không chịu buông tha mà đuổi theo cô: “Đừng đi mà, nói chuyện một lát đi.”
Bọn họ không thường xuyên gặp mặt, lần trước vì cãi vã mà đến tin nhắn cũng không gửi cho nhau.
Chu Cầm không biết suy nghĩ của Hạ Tang như thế nào, nhưng anh… thật sự nhớ cô.
Hạ Tang dừng bước, hỏi: “Anh nói gì cơ?”
Chu Cầm giật giật góc áo Hạ Tang, mu bàn tay vô tình chạm vào phần da thịt nơi bụng đang lộ ra ngoài của cô: “Mặc loại quần áo này đẹp thì đẹp thật, nhưng dễ bị lạnh.”
Hạ Tang nhìn chiếc áo thể thao mỏng manh trên người anh, cánh tay đầy cơ bắp cũng lộ ra bên ngoài: “Anh mặc cũng có nhiều đâu.”
“Lát nữa anh còn phải lên sân đấu, em đâu có lên.”
“Ai bảo em không lên? Em cũng đến đây để thi đấu đấy nhé.” Hạ Tang nói.

“Vừa rồi anh không nhìn thấy sao, em cũng đang nhảy.”
“Anh thấy.” Chu Cầm cười nói.

“Đội bóng nào mà coi tiền như rác đi mời em thế, nhảy xấu chết đi được.”
“Sao anh có thể nói em nhảy xấu hả!”
“Sao anh không thể nói?”

“Người khác có thể nói vậy, anh thì không.” Hạ Tang trừng mắt liếc anh một cái.

“Không phải em là….

Người gì đó của anh sao?”
Ý cười trong mắt anh càng đậm hơn, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên trán cô, đẩy cô nghiêng ngả: “Người trong lòng của anh không thích nghe lời nói thật à?”
Hạ Tang đẩy tay anh ra: “Người trong lòng bảo cô ấy thích được nghe người ta dỗ ngọt hơn.”
Chu Cầm ngẫm nghĩ một hồi rồi nghiêm túc nói: “Vậy em thật sự là… đẹp như tiên trên trời.”
“….”
Hạ Tang muốn bật cười nhưng lại cố gắng tỏ ra nghiêm túc, giả vờ tức giận liếc mắt nhìn anh: “Em mới học chưa đầy hai tuần lễ, nhảy được như vậy, đội trưởng nói đã rất ổn rồi.”
“Học hai tuần mà nhảy như vậy sao?” Chu Cầm bật cười.

“Anh còn nhảy tốt hơn em.”
“Điêu toác mỏ.”
“Không tin à?” Chu Cầm bước đến chỗ các cô gái đang tập nhảy, đứng vào vị trí trống mà Hạ Tang vừa đứng lúc nãy, rất nhanh liền bắt được nhịp, nhảy một điệu jazz dance.
“A Đằng, anh….”
Hạ Tang bụm miệng, kinh ngạc nhìn thiếu niên đang nhảy một cách phóng khoáng và không hề cố kỵ điều gì kia.
Trong điệu jazz dance này có rất nhiều động tác mà các cô gái phải hất tóc lắc eo, hơn nữa còn phải dùng tay vuốt ve cơ thể của mình, mềm mại và gợi cảm đều đủ cả.
Chu Cầm cảm nhạc vô cùng tốt, nhún nhảy theo tiết tấu và nhịp điệu, mỗi một động tác của anh đều cực kỳ chính xác, cộng với khí chất nổi bật và ánh mắt sắc bén của anh, vậy mà lại có cảm giác hơn hẳn Hứa Thiến nhảy đầu ở đằng trước!
Anh đã mang đến cảm giác mạnh mẽ cho điệu jazz dance vốn gợi cảm và mềm mại này.

Giơ tay, khom lưng, đứng dậy rồi nhún nhảy gót chân… có thể nói mỗi một động tác đều vô cùng tinh tế và hoàn hảo, chỉ trong vài phút đã thu hút được sự chú ý của mọi người xung quanh.

“Quao!”
“Đẹp dữ!”
“Tôi cười chết mất, đây là hàng hiếm gì vậy!”
Tất cả mọi người vây xung quanh đội cổ vũ, hò hét ầm ĩ không ngừng, thậm chí cướp mất spotlight trên sân bóng rổ nữa.
Ban đầu Hứa Thiên đứng ở vị trí Center [1] còn chưa phản ứng kịp, mãi đến khi cô ấy nhận thấy đèn xung quanh mình sáng lên.

Cô ngạc nhiên quay đầu lại, trông thấy trong nhóm mình có thêm một thiếu niên anh tuấn, nhảy còn tốt hơn cô ấy một chút.
[1] Center của 1 nhóm được xem là vị trí quan trọng nhất thường do 1 hoặc cũng có thể là 2 thành viên đảm nhận.

Họ là người thường xuyên đứng giữa, đóng vai trò định hình hình ảnh cho cả nhóm, là người đầu tiên mà khán giả sẽ nhìn thấy khi bước lên sân khấu.
“???”
Khóe miệng Hứa Thiến giật giật, ánh mắt bắt gặp Hạ Tang cũng đang ngơ người.
Chu Cầm hoàn thành điệu nhảy một cách dễ dàng, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, anh thản nhiên cởi mũ xuống, giơ nó lên.
“Đẹp đẹp!”
“Anh Cầm nhảy thêm bài nữa đi!”
Chu Cầm không quan tâm đến những tiếng cổ vũ của bọn họ.

Anh đi đến trước mặt Hạ Tang, nhảy lâu như vậy mà hô hấp của anh không hề rối loạn một chút nào: “Phục chưa?”
“Anh….

Anh thật sự biết nhảy?”
“Không biết.” Chu Cầm nói một cách nhản nhiên.

“Vừa rồi nhìn em tập mấy lần nên biết nhảy thôi.”
“….”
“Khoác lác!” Hạ Tang cố vặn lại.
Cô cảm nhận được một lần nữa nỗi sợ hãi khi bị một người mới soán vị trí số 1.


Hạ Tang lắc đầu, không thể đối mặt với sự xuất sắc của anh.
“Điều này không thể nào là sự thật được!”
Chu Cầm nhún vai, như thể không thèm để ý cô có tin hay không, anh chỉ nói: “Nhảy tốt hay không thì liên quan gì, vui thôi là được.

Em nhìn cô ấy đi, nhảy không đẹp nhưng vẫn đứng ở vị trí Center, có ngại ngùng gì đâu.”
Anh chỉ tay về phía Hứa Thiến.
Hứa Thiến: “….”
Miệng Hạ Tang giật giật, cô bảo: “Cậu ấy là đội trưởng của đội cổ vũ trường tụi em đấy.”
“Cũng bình thường.”
Hứa Thiến nghẹn lời nhìn bọn họ: “Chu Cầm, cậu có biết lịch sự hay không đấy! Cậu nhảy tốt thì thôi đi, cũng đừng có coi thường người khác chứ.”
Hạ Tang mím môi cười nhẹ, một lúm đồng tiền không được rõ lắm hiên lên nơi khóe miệng cô.
“Xin lỗi đội trưởng, đã làm phiền cậu tập luyện rồi.” Chu Cầm giơ tay lên với cô ấy.

“Hạ Tang đã khiến cậu tốn nhiều tâm sức rồi.”
Hứa Thiến khoanh tay, bĩu môi nói: “Cần cậu nói đấy hả.”
Chu Cầm cúi đầu nói với Hạ Tang: “Anh sắp phải vào sân rồi.”
“Ừ.” Hạ Tang gật đầu.

“Anh cố lên nhé.”
“Được rồi, vừa nãy anh chọc em thôi, em nhảy tốt lắm.”
Anh nhẹ nhàng để lại câu này rồi xoay người bước vào sân bóng rổ.
Bóng lưng tự nhiên phóng khoáng, thu hút biết bao sự chú ý của các cô gái xung quanh, ánh mắt bọn họ dán dính lấy anh.
 
------oOo------