Khi Hà Diệp về nhà tắm rửa thì Lục Tân cũng mang bộ suit màu trắng ngà đi giặt trước, sau khi giặt xong thì lại bỏ vào máy để làm khô.

Trong lúc chờ đợi, anh gỡ tất cả bóng bay trong phòng ngủ xuống rồi xì hết hơi trong bóng ra và bỏ vào hộp đựng đồ, sau này tuy không dùng đến nữa nhưng dẫu sao cũng là kỷ niệm của hai người.

Những cánh hồng vương vãi khắp nơi được quét gọn vào thùng rác, chỉ còn lại một con gấu hoa hồng nhỏ nằm trên bàn.

Lục Tân lấy điện thoại ra, trong đó có bức ảnh Hà Diệp đang ngắm nhìn con gấu hoa hồng mà anh chụp lại được.

Đây là bạn gái của anh, Hà Diệp năm mười tám tuổi.

Hoa hồng sẽ héo tàn nhưng Lục Tân tin rằng, mỗi một năm sau này, anh sẽ đều chụp ảnh Hà Diệp với những bông hồng mới.

Giữa anh và cô, chắc chắn sẽ là một chuyện tình vĩnh cửu.

Ngày hôm sau, Hà Diệp đến siêu thị phụ ba một tay. Hôm nay cũng là ngày cuối cùng siêu thị làm việc, sáng mai hai ba con sẽ về quê đón tết và chuẩn bị cho đám cưới của Hà Dũng và Ngô Lị.

Hơn mười giờ sáng, trước cửa siêu thị có hai người bước vào.

Hà Diệp đang đứng trước quầy thu ngân ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ lại là Lục Tân và Châu Hướng Minh.

Nhớ lại ký ức chiều hôm qua khiến Hà Diệp khó có thể tỏ ra tự nhiên được, cô lặng lẽ trừng mắt nhìn Lục Tân rồi tiếp tục nhìn màn hình máy tính.

Chu Hướng Minh đến gần rồi cợt nhả gõ vào quầy: “Bạn Hà Diệp, sao cậu lại bất lịch sự thế chứ? Thấy bạn cũ mà cũng không chào hỏi được một câu.”

Hà Diệp bị giọng điệu của cậu ấy làm bật cười.

Hà Dũng đi ra từ sau một kệ hàng, thấy có hai người trẻ tuổi đứng đây bèn cười nói: “Hai cháu đến đây mua đồ à?”

Chu Hướng Minh đáp: “Vâng ạ, hôm qua bọn cháu gặp nhau thì có nghe Hà Diệp bảo ngày mai siêu thị đóng cửa rồi.”

Hà Dũng khó nén được niềm vui: “Ừ đúng rồi, chú cũng muốn về nhà ăn tết lắm rồi.”

Chu Hướng Minh đi lấy hai chai nước uống, Lục Tân cầm một hộp sữa bò nguyên chất.

Lúc quay lại quầy thu ngân lần nữa, Chu Hướng Minh trêu Hà Dũng mấy câu: “Chú à, Hà Diệp nói là chú sắp kết hôn đúng không ạ?”

Hà Diệp: “…”

Cô mới chỉ nói chuyện này với Lục Tân thôi mà, đâu có nói với Chu Hướng Minh chứ.

Hà Dũng cười tủm tỉm: “Phải, đầu tháng ba tổ chức cỗ bàn. Hà Diệp nhớ gọi Tiểu Tình, hai đứa cũng phải đến chung vui đấy nhé?”

Trong mắt Hà Dũng, toàn bộ bạn cấp ba mà thường xuyên tan học với con gái ông, bất kể là nam hay nữ thì đều là bạn thân của con gái!

Chu Hướng Minh tỏ ra dè dặt: “Có kỳ quá không ạ?”

Hà Dũng: “Có gì đâu mà kỳ, Tiểu Diệp xấu hổ chứ nếu là chú thì đã mời các cháu từ lâu rồi.”

Chu Hướng Minh thở dài thườn thượt: “Cũng vì Hà Diệp không coi bọn cháu là bạn tốt nên chúng cháu mới ngại đến đó chú.”

Hà Diệp: “…”

Hà Dũng bật cười ha hả: “Chắc Tiểu Diệp sợ các cháu thấy bất tiện thôi, dù sao cũng là mở cỗ bàn chúc rượu tại gia dưới quê nên không thể thoải mái, thuận tiện như trên thành phố được.”

Chu Hướng Minh vội đáp ngay: “Bất tiện gì đâu ạ, ngày mừng của chú bọn cháu nhất định phải đến chứ ạ.”

Hà Dũng vui vẻ: “Được rồi, quyết định thế nhé, còn địa chỉ thì các cháu cứ hỏi Tiểu Diệp là được.”

Chu Hướng Minh hài lòng dẫn Lục Tân rời khỏi siêu thị, còn Lục Tân thì từ đầu tới cuối đều không nói lời nào, dường như chỉ đi cùng Chu Hướng Minh tới hôn lễ mà thôi.

Giữa trưa Hà Diệp về nhà nấu cơm, cô vừa rẽ vào cổng phía Đông đã thấy bạn trai đạp xe đi tới.


Hà Diệp đứng phía xa trừng mắt nhìn anh.

Lục Tân nghiêm túc nói với cô: “Chu Hướng Minh nhất quyết đòi đi, anh chỉ đệm theo thôi.”

Hà Diệp ngồi thẳng lên ghế sau, vừa đặt mông xuống cô bèn vòng tay qua eo bạn trai rồi dùng ngón tay cấu mạnh vào đó.

Lục Tân đau tới mức uốn éo khiến chiếc xe đạp đi thành vòng chữ “S”, anh không thể không giải thích: “Anh đến chúc mừng ngày vui của chú Hà mà, có phải vì em đâu.”

Hà Diệp buông tay ra rồi khẽ nói: “Không cần anh chúc mừng.”

Lục Tân: “Đấy là bố mẹ vợ tương lai của anh, anh muốn chứng kiến khoảnh khắc vui kết liền cành của hai bọn họ.”

Hà Diệp: “… Cũng chưa chắc đâu.”

Lục Tân đi chậm lại rồi quay đầu nhìn cô: “Có cần anh nhắc lại hôm qua em đã làm chuyện gì không?”

Sắc mặt Hà Diệp đỏ lên, rõ ràng là chuyện cả hai cùng làm, sao anh nói cứ như là cô đơn phương chủ động vậy?

Lục Tân: “Anh là kiểu người đàn ông truyền thống, nếu em đã làm chuyện như thế thì phải chịu trách nhiệm với anh.”

Hà Diệp: “…”

Cô lại tiếp tục nhéo eo anh.

Lục Tân hít một hơi thật mạnh: “Có cấu véo thế nào cũng vô ích thôi, em mà định chơi xong rồi bỏ thì anh sẽ đến tìm chú Hà để tố cáo.”

Hà Diệp: “Anh đừng nói nữa!”

Lục Tân yên lặng đạp xe.

Đến tòa nhà thứ bảy, anh khăng khăng muốn theo bạn gái đi lên.

Gần đây Ngô Lị không ở đây, bên phía nhà cô ấy cũng phải chuẩn bị cho hôn lễ nên phải tiệc rượu xong xuôi mới chuyển tới.

Đây là lần đầu tiên Lục Tân đến nhà bạn gái trong kỳ nghỉ đông năm nay, anh nhìn thoáng qua xung quanh nhưng cũng không thấy có quá nhiều đồ đạc của Ngô Lị.

Hà Diệp kệ anh, cô vào phòng bếp rồi đeo tạp dề.

Lục Tân tới gần cô và ngăn lại: “Em muốn ăn gì? Để anh làm cho, em nghỉ đi.”

Hà Diệp lắc đầu: “Em không mệt.”

Công việc ở siêu thị hôm nay rất nhẹ nhàng.

Lục Tân mở tủ lạnh ra rồi nghiên cứu không chớp mắt: “Đến chiều sẽ mệt đấy.”

Hà Diệp: “… Anh mơ đi.”

Lục Tân nhìn qua: “Sang nhà anh đi, hôm nay nghỉ nên ba mẹ anh đều đi làm rồi.”

Hà Diệp đỏ mặt ra ngoài phòng bếp, quay lưng lại về phía anh rồi dựa vào tường: “Nhưng không thể ngày nào cũng…”

Lục Tân: “Mai em về nhà rồi mà, lấy đâu ra mà ngày nào cũng làm chứ? Nếu thế mà thật thì đúng là mơ rồi.”

Hà Diệp không nói gì nữa.

Lục Tân lấy rau và thịt từ trong tủ lạnh ra rồi bắt đầu trổ tài.

Hà Diệp ngồi bên ngoài phòng ăn nhìn bạn trai đang hối hả đi đi lại lại trong bếp thông qua một tấm cửa kính.

Anh rất cao, dáng người lại thẳng tắp, làm gì cũng rất đẹp.


Ngắm một lát thôi mà suy nghĩ không thuần khiết đã bay bổng khắp nơi rồi.

Hà Diệp vội ngăn lại mấy thứ trong đầu mình.

Cô và Lục Tân ăn xong xuôi mới mang cơm cho ba.

Đợi khi ba ăn xong, Hà Diệp cầm hộp cơm ra ngoài. Lục Tân vẫn đứng ở cửa Đông đợi cô rồi đưa cô về thẳng tòa nhà thứ mười.

Khóa cửa ngoài rồi lại khóa cả cửa phòng anh.

Gấu bông hoa hồng vẫn còn đó, bóng bay và bộ suit trắng ngà đã được dọn dẹp hết rồi.

Hà Diệp nhìn bộ suit màu xám đậm của bạn trai rồi hỏi chuyện tối qua: “Chú dì không phát hiện ra đấy chứ?”

Lục Tân: “Không đâu.”

Anh không thể nào để hai người rơi vào hoàn cảnh lúng túng như thế được.

Hà Diệp nghe vậy cũng yên tâm.

Lục Tân kéo kín rèm cửa lại rồi tới bên cô.

Hà Diệp bắt đầu luống cuống, cô lắp bắp: “Hôm nay không được lâu như bữa trước đâu nhé.”

Lục Tân: “Được rồi, chỉ một lần thôi.”

Trong đám cưới ở quê nhà Hà Diệp thì bên nhà chú rể sẽ phải mở cỗ vào buổi sáng, sau khi ăn xong chú rể sẽ dẫn theo phù rể tới nhà cô dâu để làm đón dâu rồi làm rất nhiều thủ tục khác. Đến giữa trưa, họ hàng hai bên đến khách sạn để ăn uống chúc rượu, đến tối thì trong nhà chú rể lại tổ chức thêm mâm cỗ nữa.

Hà Diệp không phải đi đón dâu cùng với ba.

Sau khi ăn xong, họ hàng và bạn bè đã rời đi hết, các đầu bếp nấu nướng tổ chức phải có trách nhiệm dọn dẹp bát đũa.

Có rất nhiều chuyện vụn vặt phải làm nên Hà Diệp và ông bà nội rất bận rộn.

Chín giờ hơn, có một chiếc xe công nghệ dừng trước cửa nhà họ Hà.

Hà Diệp đang quét sân lập tức ngẩng đầu.

Chu Tình là người đầu tiên xuống xe, sau đó là Chu Hướng Minh và Lục Tân.

Cả ba ăn mặc đơn giản như lúc đi học bình thường, ngược lại Hà Diệp đang mặc một chiếc váy màu đỏ, cả tóc cũng được tạo kiểu, trang điểm rất chỉn chu xinh đẹp.

Đối diện với đôi mắt đen nhánh hẹp dài của Lục Tân, nhiệt độ trên má Hà Diệp bỗng tăng vọt.

Chu Tình tấm tắc khen: “Ôi chao, cái váy này đẹp quá!”

Hà Diệp không nhìn mấy cậu con trai, cô chỉ giải thích với chị em tốt của mình: “Dì Ngô đưa cho tớ đấy.”

Ngoài chiếc váy ra thì Ngô Lị còn đưa cho cô một bộ trang sức bằng vàng. Tuy nhiên Hà Diệp không có lỗ tai nên hôm nay cô chỉ đeo một chiếc vòng tay và một sợi dây chuyền.

Chu Hướng Minh giật lấy cái chổi trong tay cô rồi lén chuyền cho Lục Tân, cậu ấy hăm hở nói chuyện với ông bà Hà: “Hà Diệp ăn mặc xinh đẹp như vậy cứ để bọn cháu dọn dẹp cho ạ!”

Bà cụ Hà cười híp mắt lấy lại cây chổi: “Nào lại phiền các cháu chứ!”

Chu Tình kéo tay Hà Diệp rồi nhiệt tình giới thiệu giúp cô: “Ông bà ơi, chúng cháu từng gặp ông bà rồi đó ạ. Đây là Lục Tân, sinh viên cực kỳ xuất sắc của lớp bọn cháu, cậu ấy hiện đang là sinh viên năm nhất của Đại học Thanh Hoa ạ. Còn đây là Chu Hướng Minh, học bình thường, hai cậu ấy và Hà Diệp ở cùng một khu chung cư nên cũng rất quen thân với chú Hà ạ.”

Chu Hướng Minh: “Tôi học bình thường hồi nào? Thi đỗ trường Trung học Phổ thông số 2 cũng là rất giỏi rồi đó, cậu mang tôi so sánh với Lục Tân và Hà Diệp thì mới không bằng thôi nhé.”

Bà cụ Hà vội hòa giải: “Ai cũng chăm chỉ học giỏi hết, Tiểu Diệp, cháu mau đưa các bạn vào ngồi một chút đi.”


Hà Diệp đành phải dẫn ba người vào phòng khách.

Cô tìm ba chiếc cốc giấy dùng một lần, đang lúc định đi lấy nước từ bình thì Lục Tân lại tới giành việc với cô.

Hà Diệp không dám nhìn anh quá lâu, cô ngồi xuống cạnh Chu Tình.

Chu Hướng Minh đi dạo quanh phòng khách một vòng rồi nói với Hà Diệp: “Không nhận ra đó nha, nhà cậu ở biệt thự to ghê vậy.”

Hà Diệp: “…Chỗ bọn tôi toàn ở kiểu nhà như này thôi, không giống kiểu biệt thự ở trên thành phố đâu.”

Chu Hướng Minh: “Thế cũng xịn lắm rồi, Lục Tân có thể đến ở rể được rồi.”

Lục Tân bưng ba cốc nước tới, nghe những lời này thì mỉm cười tỏ ra rất tán thành.

Hà Diệp trừng mắt nhìn hai người.

Chu Tình: “Có ảnh cưới của cô chú không? Cho bọn tớ xem thử với?”

Tất nhiên là có ảnh, album ở trên tầng nên Hà Diệp bèn lên lấy.

Lục Tân ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt dõi theo bóng dáng của bạn gái cho tới tận khi cô đi khuất lên tầng.

Chu Tình lén cười rồi nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu kiềm chế tí đi, cẩn thận bị ông bà nhận ra đấy.”

Chu Hướng Minh: “Vừa yêu đã tới quê nhà bạn gái rồi, chắc trong lòng phải đẹp như trời xanh ấy nhỉ?”

Lục Tân không thèm quan tâm hai bọn họ, anh thấy ông bà Hà đi vào bèn đứng dậy khỏi ghế.

Ông nội Hà xua tay: “Ngồi đi ngồi đi, đừng khách khí, giỏi quá, thi đậu được Thanh Hoa.”

Lục Tân: “Vốn dĩ điểm của Hà Diệp cũng đủ mà chắc bị điều chỉnh rồi nên không có thông báo ạ.”

Ông nội Hà hỏi: “Thế cũng kém chút rồi, cháu học ngành nào?”

Lục Tân bèn ngồi trò chuyện với ông cụ.

Lúc Hà Diệp đi xuống, anh chỉ nhìn liếc qua rồi lại tiếp tục tập trung nói chuyện với ông.

Ngồi chờ ở nhà họ Hà nửa tiếng, Hà Diệp dẫn ba người tới khách sạn ăn trưa.

Họ hàng bạn bè đang lục tục đến nên Hà Diệp không có thời gian tiếp đãi bọn họ nữa.

Chu Tình nhìn người chị em tốt đang nở nụ cười chào từng người một thì nhỏ giọng nói: “Đúng là làm khó cậu ấy rồi, số chữ cậu ấy nói hôm nay chắc bằng cả năm đi học ấy nhỉ.”

Chu Hướng Minh: “Đâu còn cách nào khác, chuyện này chỉ có thể tự cậu ấy làm được thôi, bọn mình cũng không thể giúp gì được.”

Hai người cùng nhau nhìn về phía Lục Tân.

Lục Tân không sợ loại tình huống đi xã giao này, tuy nhiên hôm nay anh dùng thân phân bạn bè tới nên không có tư cách đi cùng hỗ trợ cho Hà Diệp được.

Anh chỉ có thể im lặng quan sát, nhìn Hà Diệp cố gắng hết sức để giả vờ như có thể quyết mọi việc một cách dễ dàng.

Ăn xong bữa tiệc buổi trưa, ba người Lục Tân cũng phải rời đi.

Hà Diệp chỉ kịp chào một câu rồi lại bận bịu đi chỗ khác.

Mãi tới chín giờ tối, khách khứa đã rời đi hết thì nhà họ Hà mới trở về yên tĩnh.

Ông bà nội vất vả cả ngày nên cũng về phòng nghỉ ngơi từ sớm. Hai vợ chồng Hà Dũng cũng đóng cửa phòng, chưa động phòng ngay mà đầu tiên phải kiểm kê lại hôm nay thu được bao nhiêu tiền mừng.

Hà Diệp ở trong phòng mình, cô tắm rửa, thay đồ ngủ xong bắt đầu lướt điện thoại một lát.

Tổ trưởng: [Xong hết rồi à?]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Ừm.]

Tổ trưởng: [Anh đang ở con ngõ nhỏ trước nhà em.]

Hà Diệp ngay lập tức bật dậy và nhìn ra cửa sổ với vẻ khó tin.


Diệp Tử tròn trĩnh: [Muộn lắm rồi, anh tới từ lúc nào thế?]

Tổ trưởng: [Chắc là hơn tám giờ, anh đi dạo lung tung trên trấn một vòng, bây giờ em ra ngoài được không?]

Hà Diệp ngẫm nghĩ rồi đáp: [Đợi em năm phút nhé.]

Mấy ngày nay nhiệt độ hạ nhiều, bên ngoài chỉ tầm bảy đến tám độ.

Hà Diệp mặc áo khoác lông rồi rón rén bước xuống lầu, cô có chuẩn bị lý do nhưng tốt nhất không để ba biết là tốt nhất.

May mà không bị ba bắt gặp.

Mùa đông trời lạnh nên mọi người trong trấn ngủ khá sớm, nếu không ngủ cũng sẽ ở trong nhà xem tivi.

Hà Diệp ngó đầu ra xem thử, chắc chắn ngoài đường không có ai mới chậm rãi bước tới con ngõ nhỏ phía trước.

Bên ngoài còn có đèn đường, trong ngõ tối như mực không chút ánh sáng.

Hà Diệp nhìn thấy một cơ thể mạnh mẽ rắn rỏi.

Lục Tân nhấc cao điện thoại lên và dùng ánh sáng màn hình để chiếu sáng mặt anh.

Sau khi xác nhận đó là anh Hà Diệp mới tăng tốc bước tới.

Lục Tân ôm cô kề lên tường, dù có ai đi qua thì đã có cơ thể và cánh tay anh che khuất nên không lo có người nhận ra Hà Diệp.

Gió cũng bị anh cản lại, Hà Diệp bỗng có cảm giác ấm áp khi được bạn trai cẩn thận bảo vệ che chở.

“Xa như thế anh tới làm gì hả?”

Thích thì thích nhưng Hà Diệp vẫn nhỏ giọng trách anh.

Lục Tân: “Không nhịn được, nhớ em.”

Hà Diệp: “Không phải ban ngày gặp rồi sao?”

Lục Tân: “Đấy là bạn bè gặp nhau, bạn trai bạn gái phải như này.”

Hà Diệp: “… Chỉ được ôm một lúc thôi đấy, muộn quá sợ ba em phát hiện.”

Lục Tân: “Ừm, một lúc cũng đủ rồi.”

Hà Diệp còn nghĩ anh sẽ hôn cô hoặc táy máy tay chân, không ngờ anh chỉ ôm cô rồi cúi đầu nói.

“Trưa nay anh rất hâm mộ ba em.”

Hà Diệp: “…”

Lục Tân: “Đến khi tốt nghiệp đại học xong bọn mình cùng làm đám cưới nhé, được không?”

Ban đêm yên tĩnh, cái ôm ấm áp, câu hỏi như vậy rất dễ khiến người nghe bị mê hoặc.

Hà Diệp cố gắng giữ lý trí: “Em muốn học tiếp lên cao học.”

Lục Tân: “Vậy thì sau khi tốt nghiệp đăng ký kết hôn, học cao học xong rồi làm đám cưới.”

Hà Diệp: “… Còn lâu lắm, anh nghĩ sớm như vậy làm gì.”

Lục Tân: “Anh không chờ được.”

Hà Diệp: “Đến lúc đấy rồi hẵng nói tiếp, sợ là chẳng bao lâu nữa anh sẽ thích người khác mất rồi.”

Lục Tân miết nhẹ lên khóe môi cô: “Đừng nói như thế, có lẽ em không tin nhưng anh chỉ có thể yêu em thôi.”

Cô là một chiếc lá sen tự do.

Nhưng anh không như thế.

Tân là bến đò, một bến đò chẳng thể đi đâu được khi nó đã được xây dựng xong.

Anh đem lòng yêu mến chiếc lá sen đặc biệt nhất, dùng nguồn nước dẫn lối cô tới đây, anh muốn cô cùng anh bén rễ nảy mầm, vĩnh viễn không rời đi đâu nữa.