Khi còn cách Panamera vài mét, Lục Tân cởi áo gió ra rồi khoác lên khuỷu tay trái.

Một động tác rất đơn giản tuỳ ý nhưng vì dáng người anh quá đẹp nên Hà Diệp ở phía sau đột nhiên có chút liên tưởng nhìn anh như mang theo mùi điện ảnh.

Xe không khóa cửa, Lục Tân mở cửa sau ra, đặt áo gió ở sau ghế sau, anh đóng cửa lại rồi đi tới chỗ ghế lái.

Hà Diệp nhớ lại một đường chán ngắt suốt đêm qua, trước tiên cô cởi áo khoác đặt ở ghế sau rồi ngồi vào ghế phó lái.

Máy điều hòa đã được bật, phả ra luồng khí ấm áp.

Sau khi thiết lập điều hướng, Lục Tân nhìn thoáng qua Hà Diệp: "Tối nay cảm ơn em, nếu không Châu Hướng Minh sẽ không buông tha tôi nhanh như vậy."

Hà Diệp cười: "Tính tình cậu ấy không phải giận dai với ai đó đâu.”

Lục Tân: "Em hiểu cậu ấy nhỉ?"

Hà Diệp: "Là cậu ấy rất dễ đoán, giống như một đứa trẻ vậy."

Lục Tân: "Đối với một chàng trai trưởng thành hai mươi bốn tuổi thì có vẻ câu này không phải là một câu khen rồi.”

Hà Diệp: "..."

Chiếc xe khởi động rồi chậm rãi đi ra ngoài.

Khi Hà Diệp quay đầu lại, xe của Châu Hướng Minh đã ở phía sau, Chu Tình còn vẫy tay với cô, nhưng sau khi rời bãi đậu xe, hai chiếc xe đã đi về hai hướng khác nhau.

Cô lại ngồi thẳng dậy.

Trong xe rất yên tĩnh nhưng Hà Diệp lại có một cảm giác kỳ lạ.

Mặc dù bữa ăn này khiến cô muốn bốc hơi mấy lần, nhưng chủ đề mà cô cố gắng tránh né lại được đưa ra trước mặt Lục Tân lần nữa, kết giới khó xử bao quanh cô và Lục Tân dường như bị xuyên thủng từng lỗ một, bầu không khí mới tràn vào, cũng mang đến cảm giác mới mẻ như thể hai người có thể thật sự buông bỏ được quá khứ, chỉ tiếp tục ở lại với tư cách là bạn học cũ.

Trong chuyện này một phần lớn là nhờ công lao của Châu Hướng Minh và Chu Tình, chính sự hài hước và tiếng cười vui vẻ của bọn họ đã khiến Hà Diệp nhanh chóng thả lỏng ra sau khi vô cùng xấu hổ.

Tất cả hai bên đường đều là cửa hàng, Lục Tân đột nhiên đỗ xe ở ven đường.

Hà Diệp khó hiểu nhìn qua.

Lục Tân nhìn một quán trà sữa cách đó mười mét: "Mời em uống trà sữa, em thích vị gì?"

Đó là thương hiệu phổ biến, Hà Diệp nghĩ rồi nói: "Caramel đi."

Lục Tấn: "Được, chờ một chút."

Anh đẩy cửa xe ra rồi đi một vòng qua phía trước.


Hà Diệp không có chuyện gì làm nên ánh mắt vô thức dõi theo anh, nhìn anh ngừng bên cạnh quán trà sữa, nhìn thực đơn trên màn hình một lúc rồi gọi món với người phục vụ.

Trước mặt anh là ánh đèn rực rỡ trong tiệm, còn sau lưng anh là màn đêm dày đặc.

Anh có dáng người dong dỏng cao, nhưng không phải kiểu gầy gò ốm yếu mà bờ vai anh rộng cường tráng, áo sơ mi đen chỉ buông hờ ngang eo.

Điện thoại có tin nhắn mới.

Hà Diệp nhìn xuống.

Chu Tình: [Có sao nói vậy, năm đó cậu không ngủ với tên Lục Tân vừa có nhan sắc vừa có dáng người này, đúng là hối hận cả đời mà.]

Hà Diệp bị chị em tốt đánh đúng chỗ chột dạ, nhưng lại ỷ vào việc chị em không nhìn thấy mà dùng lời lẽ chính đáng để phê bình cô ấy: [Đừng mê trai như vậy nữa được không?]

Chu Tình: [Thật sự không muốn nối lại tình xưa một chút nào sao?]

Hà Diệp: [Không, tớ chịu xấu hổ đủ rồi.]

Chu Tình: [Nghĩ thoáng chút đi, người bình thường muốn xấu hổ này cũng không đạt được đâu. Lục Tân đang lái xe à? Có nói gì không?]

Hà Diệp lại nhìn ra ngoài xe thì thấy Lục Tân đang cầm một cốc trà sữa đi lại.

Cô gõ phím thật nhanh: [Không nói nữa, điện thoại sắp hết pin rồi, bây giờ khoan nói, chuyên tâm ở bên Châu Hướng Minh đi.]

Chu Tình gửi một biểu tượng cảm xúc "đuổi giết" lại, Hà Diệp mỉm cười, lúc Ngồi Tân ngồi vào thì cô cũng cất điện thoại đi.

"Anh không uống sao?"

Sau khi nhận lấy ly trà sữa, Hà Diệp có chút ngượng ngùng hỏi, vừa rồi cô còn tưởng Lục Tân muốn uống nên nhân tiện mua cho cô một cốc luôn.

Lục Tân nghiêng đầu kéo dây an toàn: "Lái xe nên không tiện."

“Cũng đúng.” Hà Diệp xé bao giấy rồi cắm ống hút vào trong trà sữa.

Cô thử nhấp một ngụm, ấm quá, lại nhấp một ngụm nữa, đột nhiên cô chú ý tới tay của Lục Tân nắm vô lăng nhưng không khởi động xe.

Môi cô còn đang ngậm lấy ống hút, Hà Diệp lặng lẽ nhìn vào mặt Lục Tân.

Lục Tân nhìn sang.

Hà Diệp ngại ngùng hút lên rồi ngừng lại, ngây người chờ anh nói.

Môi cô hồng hồng, trông rất mềm mại, màu sắc ẩm ướt trông như vừa được ai hôn vậy.


Đây là sự thật mà không ký ức sâu đậm nào có thể diễn tả hết được.

Lục Tân chỉ nhìn lướt qua, tốc độ nhanh đến mức Hà Diệp hoàn toàn không phát hiện ra.

Anh buông tay lái, có hơi miễn cưỡng nói: "Theo quan sát của tôi, hai ngày nay hình như em rất căng thẳng, có phải không quen đối phó với tình huống như vậy không?"

Hà Diệp giống như một học sinh tiểu học lấy hết can đảm đứng trên sân khấu đọc thơ, đột nhiên có người chỉ ra cô đọc sai một từ nên nhất thời lúng túng.

Cô cầm ly trà sữa, xấu hổ cụp mắt xuống.

Anh lại nhìn về phía cô, im lặng một lúc mới nói: "Xem ra từ đó đến giờ em vẫn không thay đổi chút nào."

Hà Diệp rầu rĩ, cô cũng muốn trở nên bình tĩnh như anh, nhưng đáng tiếc giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

“Thật ra tôi không hề quên như em nghĩ đâu.” Lục Tân nhìn ra ngoài cửa sổ, tốc độ nói trở nên chậm rãi giống như đang lựa lời: “Không phải nói về tình cảm, mà là lúc đó biểu hiện của tôi không giống người tốt gì cả. Thời gian qua, tôi sợ em nhìn thấy tôi thì sẽ nhớ đến những chuyện tiêu cực đó, vì vậy tôi thậm chí không dám duy trì mức độ xã giao mà bạn bè cũ nên có, vì sợ em hiểu lầm là… Tôi có ý định tiếp tục gây rối với em. "

Hà Diệp chỉ cảm thấy trong đầu mình nổ mạnh một tiếng, những ký ức cô cố tình lãng quên trong nhiều năm lại hiện lên trước mắt theo tiếng nổ này một cách rõ ràng.

Trong căn phòng tối om kéo rèm có giọng nói khàn dỗ cô cởi váy ra của Lục Tân, anh nhẹ nhàng bế cô đặt lên giường...

Vào buổi chiều hôm đó trong một khách sạn xa lạ ở một thành phố xa lạ, Hà Diệp, mới mười tám tuổi, thực sự sợ hãi nên cô mới tập tễnh bỏ chạy và chia tay với Lục Tân vì điều này.

Nhưng Hà Diệp chưa bao giờ phân loại Lục Tân là nhân vật phản diện.

Đặc biệt là ở trường đại học, sau khi nghe những người bạn cùng phòng có bạn trai phàn nàn về h@m muốn và sự háo hức gần gũi của bạn trai, Hà Diệp càng nhận ra rằng Lục Tân chỉ là quá khát khao việc đó mà thôi. Sau khi cô ôm chặt lấy anh và bày tỏ sự kháng cự của mình thì Lục Tân lựa chọn rời đi, và khi Hà Diệp một mình đứng bên vệ đường khóc lóc mong anh đưa cô về nhà, Lục Tân cũng đồng ý không chút do dự.

Nếu Lục Tân thực sự không tôn trọng cô ấy và chỉ muốn thỏa mãn một lúc thì anh hoàn toàn có thể bỏ qua sự phản đối của cô ấy và tiếp tục ép buộc cô. Nếu như anh không hề có ý định muốn bỏ cuộc giữa chừng thì anh sẽ cố gắng dỗ dành cô một lần nữa, thay vì đơn giản là đi cùng cô ấy trở lại thành phố An.

Cô không thể hoàn toàn cự tuyệt người này chỉ vì một lần phạm sai lầm của Lục Tân, dù sao thì anh cũng dành cho cô rất nhiều chuyện tốt.

"Không, tôi không nghĩ vậy."

Hà Diệp bóp ly trà sữa, cố gắng đè nén những hồi ức kia nóng bỏng dâng lên: "Nhất định là có ngượng ngùng, nhưng tôi tuyệt đối không hoài nghi nhân cách của anh."

"Thật sự sao?"

"Ừm."

"Vậy là tốt rồi, giống như Chu Tình đã từng nói rằng hãy bỏ qua những chuyện cũ, sau này chúng ta vẫn sẽ là bạn bè cũ, vẫn vui vẻ bình thường, không làm ảnh hưởng tới công việc."

Hà Diệp gật đầu: "Ừ, chính là như vậy."

Lục Tân mỉm cười và bắt đầu lái xe.


Hà Diệp bình tĩnh như trước, tiếp tục uống trà sữa.

Đại khái là mối quan hệ đã dần hòa hoãn hơn, so với tối hôm qua thì Lục Tân nói nhiều hơn một chút: "Châu Hướng Minh với Chu Tình, bọn họ bây giờ là quan hệ như thế nào?"

Chủ đề này khiến Hà Diệp cảm thấy rất thoải mái, cô cười nói: "Mặc dù họ không thừa nhận nhưng tôi cảm thấy bọn họ thực sự thích nhau đó. Anh và Châu Hướng Minh có quan hệ tốt như thế, lúc trước khi nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy không tiết lộ bất cứ điều gì sao?"

Lục Tân: "Vốn dĩ bọn tôi không hay nói những điều này, chúng tôi chỉ chơi trò chơi thôi."

Từ lâu, Hà Diệp đã luôn tò mò: "Anh thực sự có thể chơi trò chơi?" Hơn nữa, anh lại còn chơi cùng với Châu Hướng Minh khi mà cả hai đều đã đi làm.

Lục Tân nhìn sang phía cô: "Trông tôi không giống kiểu người đó à?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tớ Và Cậu Ấy Không Thân
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Mắc Xích Hôn Nhân: Vì Anh Là Chân Ái!
4. Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao
=====================================

Hà Diệp buộc phải thừa nhận rằng Lục Tân luôn để lại cho mọi người ấn tượng rằng anh là lạnh lùng và trưởng thành. Anh có thể đi leo núi và tập thể dục khi rảnh rỗi nhưng anh sẽ không bao giờ đam mê trò chơi điện tử.

Lục Tân nhẹ nhàng nhắc nhở: "Hình như tôi đã từng chơi cùng với ai đó trong sảnh trò chơi, cái trò quái vật xâm chiếm thành phố."

Hà Diệp: "..."

Cho dù anh có nói về nó thì anh cũng không cần phải lập tức lấy một ví dụ từ thời còn yêu đương với cô chứ?

Cô nhấp một ngụm trà sữa và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lục Tân: "Dựa vào những lời của Chu Tình thì hình như thời đại học em đã từng có vài mối tình nhỉ, hẳn là em có rất nhiều kinh nghiệm để đối phó với bạn trai cũ đúng không?"

Hà Diệp giống như bị mắc nghẹn: "Cô ấy nói rằng tôi đã trải qua vài mối tình khi nào?"

Lục Tân: "Mỗi ngày đều có nam sinh chạy tới mang bữa sáng cùng trà sữa cho em mà. Nhiều như vậy, nhất định sẽ có người mà em thích."

Khi Hà Diệp nghĩ về những trải nghiệm đó, cô chỉ cảm thấy đau đầu, cô không muốn nói thẳng với họ, cô sợ nhất là kiểu người hay nhờ cậy những nữ sinh khác giao hộ trà sữa và quà đến ký túc xá. Lúc đó, Hà Diệp chỉ muốn ném đi nhưng lại sợ người ta đòi bồi thường nên cô lại phải cất công đi xuống dưới lầu một chuyến để trả lại.

"Không hề gặp cho nên cũng không có hứng thú."

"Nói vậy thì mấy năm qua, em không có bất kì mối tình nào sao?"

"Ừm."

Lục Tân đột nhiên mỉm cười: "Vậy thì tôi đã thực sự rất vinh dự."

Hà Diệp: "..."

Xe dừng lại ở cổng đông của khu dân cư, Hà Diệp mới uống một nửa ly trà sữa.

Lục Tân đưa tay về phía cô: “Bên ngoài lạnh lắm, mặc áo khoác vào trước đi.”


Khác hẳn so với đêm qua, đây gọi là dịch vụ xã giao được bạn bè cũ cung cấp sau khi hai bên tháo gỡ mọi băn khoăn.

Hà Diệp cũng không hề khách sáo, cô đưa trà sữa cho anh, sau đó ngồi thẳng người mặc áo khoác vào.

Lục Tân nhìn về phía trước, đợi Hà Diệp kéo khóa xong thì lập tức trả lại trà sữa.

"Cảm ơn, vậy tôi đi đây."

"Ngày mai gặp lại."

Hà Diệp đứng ở ven đường, nhìn chiếc xe sang trọng màu đen vô cùng quen thuộc lái đi, cảnh tượng giống như tối hôm qua, điểm khác biệt duy nhất là tâm trạng của cô.

Đêm qua, cô thực sự cảm thấy hơi mất mát.

Không phải muốn nối lại quan hệ cũ mà là một người từng rất thân thiết bỗng dưng trở nên như chưa từng quen biết nhau thì những ký ức đó khi nhớ lại sẽ trở nên cực kì vô nghĩa.

Nhưng tại sao nó lại vô nghĩa?

Hà Diệp không biết Lục Tân nghĩ gì, dù sao cả cuộc đời này có lẽ cô cũng sẽ không bao giờ quên được nó. Vào năm cô mười tám tuổi, từng có một chàng trai rất đẹp trai, thích mặc sơ mi trắng, mỗi ngày anh sẽ đến đón cô đi, sau đó lại đưa cô về nhà.

Đêm nay, Hà Diệp đã có một giấc ngủ ngon, cực kì thoải mái.

Ngày hôm sau, cô đến công ty sớm, sau đó lên tầng bốn ăn sáng.

Nhà ăn rất lớn, đồ ăn sáng ở đây cực kì phong phú hơn cả căn tin ở trường đại học, Hà Diệp gọi một phần mì vằn thắn nhỏ, một cái bánh bao nhân đậu và một quả trứng trà.

Cô bưng khay, sau đó chọn môt vị trí trống. Trong lúc cô chuyên tâm bóc trứng trà thì đột nhiên có một người dừng lại ở góc bàn đối diện.

Hà Diệp bất ngờ nhìn lên.

Lục Tân hôm nay thay một chiếc áo sơ mi trắng, cởi một chiếc khuy, khí chất của anh cũng trở nên dễ chịu một chút theo sự thay đổi của chiếc khuy đó.

"Có tiện không? Bạn cùng lớp, Hà Diệp." Lục Tân cúi đầu nhìn cô và hỏi, dường như nếu Hà Diệp lắc đầu thì anh sẽ thay đổi trở về với bộ dạng nghiêm túc.

Hà Diệp bị cái câu "bạn cùng lớp Hà Diệp" của anh làm cho xấu hổ nên đương nhiên cô đã gật đầu.

Lục Tân ngồi xuống đối diện với cô.

Hà Diệp nhìn về phía khay thức ăn của anh sữa, trái cây và hai phần bánh sandwich.

"Mỗi ngày, anh đều tới căng tin ăn sáng sao?"

Hà Diệp tiếp tục bóc trứng trà rồi tùy tiện tìm một chủ đề.

Lục Tân: "Ừ."

Dừng một chút, anh nhìn về phía Hà Diệp: "Không lẽ sau này em sẽ không tới đây ăn nữa chỉ vì tôi cũng ăn ở đây đấy chứ?"

Hà Diệp: "..."

Nếu như sáng hôm qua cô gặp anh ở căn tin này thì có lẽ cô sẽ không đến đây nữa.