Cung Hàng là người quay trở lại sau cùng, trên tay anh ấy bưng hai hộp dâu tây lớn đã rửa sạch, đặt lên chiếc bàn trà màu trắng trong khu vực nghỉ ngơi: “Mọi người đều đến nếm thử đi, khá là ngọt đấy.”

Phùng Thu Vũ vốn dĩ đã ngồi sẵn trên ghế sô pha chớp chớp mắt nhìn về phía Hà Diệp.

Hà Diệp chỉ có thể bất lực trong lòng.

Từ khi đại học đến khi làm nghiên cứu sinh, bạn học nam theo đuổi cô gần như chưa khi nào không có. Tuy rằng dăm bảy loại phương thức theo đuổi khiến cô mệt mỏi ứng phó nhưng đồng thời cũng giúp cô tích lũy được kinh nghiệm dày dặn. Bởi thế cho nên khi Cung Hàng cố ý đặt một hộp dâu tây trước mặt của cô, đã thế lại còn liếc mắt nhìn đầy ẩn ý thì Hà Diệp đã ​​hiểu rõ ràng rằng Cung Hàng không hề có ý định che giấu.

Theo đuổi trực tiếp thì còn có thể dứt khoát từ chối chứ bây giờ Cung Hàng chỉ mời mọi người ăn dâu tây thôi, nếu như cô không ăn thì ngược lại mới thấy kỳ lạ.

Khi Phùng Thu Vũ đã bắt đầu ăn quả thứ hai, Hà Diệp cũng với tay ra cầm lấy một quả dâu tây.

Cô vừa bỏ quả dâu tây vào trong miệng thì qua khoé mắt thấy có một đôi chân dài từ khu vực làm việc đi tới.

Không cần phải ngước mắt lên nhìn cũng biết người đó là ai.

“Tổ trưởng, quả này to nhất, cho cậu này!” Trình Duệ vô cùng nịnh hót đưa cho Lục Tân một quả dâu tây to.

Lục Tân mỉm cười, nhận lấy quả dâu tây rồi nhìn về phía Cung Hàng, người đang đứng đối diện với Hà Diệp, một tay chống lên lưng ghế sô pha bên cạnh, bày ra dáng vẻ tương đối ngầu và bảnh bao và nói: “Cảm ơn.”

Cung Hàng:...

Lời này của tổ trưởng nói không có vấn đề gì nhưng tại sao ánh mắt của tổ trưởng lại khiến anh ấy có đôi chút chột dạ?

Xét về tuổi tác, Lục Tân là người trẻ thứ hai trong số mười người, mới hai mươi bốn tuổi, chỉ lớn hơn so với Hà Diệp một chút.

Nhưng xét về cảm giác mang đến cho người khác thì đến cả tổng giám đốc Từ, lãnh đạo cấp cao của toàn bộ trung tâm nghiên cứu và phát triển này cũng phải chịu thua Lục Tân.

Nam chính lạnh lùng trong phim truyền hình là diễn xuất mà ra còn Lục Tân là thực sự lạnh lùng. Tuy nhiên, các loại thành tích khác nhau của anh đã nâng đỡ cho thứ năng lượng vô hình mà anh phát ra một cách đáng chết, khiến cho người ta không thể không phục.



Năm giờ chiều, Trình Duệ đưa mắt nhìn nhóm ba người Hà Diệp đang vùi đầu làm việc ở phía đối diện sau đó chậm rãi quay đầu lại rồi hỏi bằng vẻ trịnh trọng: “Tổ trưởng, bữa cơm tối nay, mấy giờ thì chúng ta xuất phát?”

Có ai đó vì bật cười mà ho khụ khụ.

Trong hoàn cảnh ngành công nghiệp internet 996 tồn tại phổ biến, việc tổ vận hành và điều khiển bọn họ mỗi tối thường tan làm lúc bảy giờ đã khiến cho các tổ khác vừa rất hâm mộ lại vừa rất ghen tị.

Hai tay Lục Tân đang gõ bàn phím, hỏi: “Đặt nhà hàng nào thế?”

Trình Duệ: “Là cái quán ăn gia đình mà lần đầu tiên cậu mời chúng tôi đến ăn ấy, ăn ngon thì ngon thật nhưng mà lại hơi xa.”

Lại có người ho khan một tiếng, Trình Duệ hung dữ trừng mắt với người đó một cái.

Lục Tân: “Mười phút nữa xuất phát.”

Trình Duệ hú như khỉ rồi nhảy cẫng lên, giống như học sinh tiểu học vui vẻ khi đón năm mới: “Tuyển người mới thật tốt, sau này mỗi năm chúng ta đều tuyển một người đi!”

Phùng Thu Vũ: “Nằm mơ à, trừ phi cậu nghỉ việc nhé.”


Ăn miếng trả miếng xong, cô ấy cũng vừa cười vừa kết thúc công việc của ngày hôm nay.

Mười phút sau, Trình Duệ cùng với người mời cơm khách là tổ trưởng đi trước tiên, dẫn đầu nhóm người của tổ vận hành và điều khiển nghênh ngang đi xuyên qua hành lang, đi về phía thang máy.

Trong văn phòng truyền tới một tiếng rống oán giận: “Lục Tân, cậu không cần phải phách lối quá như thế đâu nhé!”

Phùng Thu Vũ vừa cười vừa thì thầm nói nhỏ với Hà Diệp: “Anh đại Phương của tổ thị giác đấy, một tên cuồng tăng ca, lúc nào cũng thấy không vừa mắt với tổ chúng ta.”

Hà Diệp bật cười.

Trình Duệ khoe khoang với Hà Diệp: “Đàn em, em nên mừng vì đã gặp được tổ trưởng của chúng ta đi, nếu đổi thành sếp khác nhé, chưa đến chín giờ thì đều không muốn tan làm.”

Hà Diệp nhìn Lục Tân, hóa ra sau khi đi làm anh lại có dáng vẻ như thế này.

Mười người cùng nhau vào thang máy.

Trình Duệ hỏi: “Có ai không đi xe không?”

Hà Diệp đứng bên trái vô thức nhìn sang phía bên phải.

Thế mà không có tiếng nào đáp lại.

Phùng Thu Vũ ngờ ngợ nhìn sang phía Hà Diệp.

Hà Diệp giải thích: “Tôi vẫn chưa thi bằng lái xe.”

Phùng Thu Vũ cười: “Dễ thôi, cô ngồi xe của chúng tôi là được rồi.”

Cung Hàng: “Nếu như không muốn làm bóng đèn thì cũng có thể ngồi xe của tôi.”

Phùng Thu Vũ: “Đừng có mà mơ.”

Hà Diệp thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên là cô bằng lòng đi cùng nữ đồng nghiệp duy nhất.

Giang Tự lái xe, Hà Diệp và Phùng Thu Vũ ngồi ở ghế sau.

Suốt dọc đường đi hai người đều trò chuyện khiến Giang Tự giống như một tài xế chuyên trách vậy.

Giờ cao điểm lúc tan tầm, cứ đi đi dừng dừng thế mà cũng mất một tiếng đồng hồ mới đi đến nơi. Hóa ra Trình Duệ nói nhà hàng xa là xa thật chứ cũng không phải nói thế để được tan làm sớm.

Mười người đã đặt một phòng riêng lớn.

Có nhiều người thì càng náo nhiệt. Hà Diệp ngồi giữa Trình Duệ và Phùng Thu Vũ, hơn nữa nguồn cơn gây căng thẳng là Lục Tân lại ngồi ở phía xa cùng dãy nên đối với Hà Diệp, bữa cơm này thực ra rất thư thái.

Tám giờ ba mươi, bữa ăn sắp kết thúc rồi, Phùng Thu Vũ hỏi Hà Diệp: “Bây giờ cô sống ở đâu?”

Hà Diệp nói ra tên khu chung cư.

Anh Cường nói: “Đan Quế Gia Viên à? Có phải là ở phía trước Vọng Triều Phủ không?”


Hà Diệp đã từng nghe ba nhắc đến Vọng Triều Phủ, là một khu chung cư cao cấp hướng ra sông ở phía sau Đan Quế Gia Viên, hình như mới bàn giao năm ngoái.

Trình Duệ nói: “Thế thì tiện rồi, có thể nhờ tổ trưởng đưa Hà Diệp về, chúng ta đều không tiện đường cho lắm. Hầy, không mua nổi nhà bên đó đâu!”

Hà Diệp: “...”

Vốn dĩ còn muốn xem xem có đồng nghiệp nào ở gần nhưng khi nghe thấy vậy, Hà Diệp vội vàng nói: “Không cần phiền phức thế đâu, tôi bắt taxi về cũng rất nhanh.”

Cung Hàng cười nói: “Nếu như đi xe của tổ trưởng có áp lực quá thì có thể đi xe tôi này, so với thời gian tôi về nhà thì cũng chỉ lái thêm hơn mười phút nữa thôi.”

Nhà mà Phùng Thu Vũ và Giang Tự thuê ở hướng hoàn toàn ngược lại. Quan tâm đ ến cảm xúc của Hà Diệp, cô ấy vừa định kéo Hà Diệp tiếp tục đi xe cùng với hai người bọn họ thì ở đầu thang máy bên kia có người nói: “Cứ đi xe của tôi đi.”

Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng kia chắc chắn là của Lục Tân.

Phùng Thu Vũ lập tức thúc giục Hà Diệp: “Nghe lời tổ trưởng đi, cô yên tâm, tổ trưởng của chúng ta chỉ là nhìn thì lạnh lùng thế thôi chứ con người cậu ấy tốt lắm, lúc có việc gấp sẽ còn chia sẻ giúp một số chuyện nữa đấy.”

Trình Duệ: “Đúng vậy, đều là người cùng một tổ mà, đàn em, cô đừng có khách sáo với tổ trưởng làm gì.”

Hà Diệp: “…”

Thực sự không phải là chuyện khách sáo mà chỉ là cô có nỗi khổ khó nói thôi. Thế nhưng cô cũng không có cách nào từ chối nữa.

Thang máy đã xuống đến bãi đậu xe ngầm.

Xe của Lục Tân, Cung Hàng và anh Cường đậu xe sát nhau.

Lúc mọi người sắp tách nhau ra, Lục Tân nhìn về phía Hà Diệp.

Phùng Thu Vũ vỗ vỗ lên vai Hà Diệp động viên: “Đi đi, tổ trưởng của chúng ta không ăn thịt người đâu.”

Những người khác đều cười.

Người đã từng suýt chút nữa thì thực sự bị Lục Tân ăn sạch - Hà Diệp: “…”

Lại thật trùng hợp khi là mới ăn xong một bữa no nê trong căn phòng ấm áp nên hai gò má của cô vốn dĩ đã đỏ ửng lên rồi.

Sau khi chào hỏi với mấy người đi về hướng khác lấy xe, Hà Diệp cắn răng cắn lợi đi phía sau Lục Tân.

Anh Cường và Lục Tân sánh vai đứng cạnh nhau, Cung Hàng đi cùng Hà Diệp với thái độ ôn hoà, cuối cùng cũng tìm được cơ hội bắt chuyện: “Cô là người ở thành phố An à?”

Hà Diệp: “Vâng.”

Cung Hàng: “Tôi là người thành phố Ninh nhưng mà sau này cũng định cư ở bên này rồi.”

Anh Cường ở phía trước gào lên: “Có xe, có nhà, có tiền tiết kiệm, chỉ còn thiếu một cô vợ thôi phải không?”


Cung Hàng cười: “Không phải là anh cũng thế à?”

Anh Cường: “Đương nhiên là không giống nhau rồi. Tôi vẫn chưa vội tìm vợ đâu. Còn có người thì đã vội đến mức xoè đuôi rồi.”

Cung Hàng ho khan một tiếng rồi cùng Hà Diệp nói sang chuyện khác.

Anh Cường đã lên xe trước.

Lại đi qua thêm vài chỗ đỗ xe nữa thì xe Lục Tân tới rồi. Đó là một chiếc xe Panamera màu đen.

Xung quanh có rất nhiều xe màu đen nhưng chiếc xe này của Lục Tân lại vô cùng mới, vô cùng sạch sẽ. Khi đèn xe bật lên, chiếc xe này cứ thế mà toát ra thứ năng lượng vô hình mạnh mẽ, uy phong giống như chủ nhân của nó vậy.

Cung Hàng liếc mắt nhìn xe của mình đậu chéo chéo ở phía đối diện, khóe miệng khẽ giật lên.

Xe của anh ấy cũng rất được nhưng giá thì lại thấp hơn chiếc xe của Lục Tân rất nhiều. Vấn đề là một người độc thân, không có hứng với việc hẹn hò, yêu đương như Lục Tân thì ăn mặc, lái xe cần gì phải làm đến mức thanh tao, khí khái như vậy chứ?

Lục Tân đi thẳng đến chỗ ghế lái, sau khi mở cửa xe, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía nữ đồng nghiệp sắp ngồi chung xe với mình.

Hà Diệp nhếch miệng cười, theo bản năng đi về phía hàng ghế sau. Vừa định chạm vào cửa xe thì chú ý đến vẻ kinh ngạc lộ ra trong mắt Cung Hàng, cô kịp thời phản ứng lại, không thể không đến ngồi vào ghế phó lái.

Ngồi trên xe của tổ trưởng lại còn để người ta một mình lái xe ở phía trước, coi người ta là tài xế hay sao?

Cô vào trong xe rồi mà Lục Tân vẫn đứng bên ngoài. Lúc Cung Hàng nhìn sang, anh và đối phương chằm chằm nhìn nhau thêm vài giây.

Sau đó, Lục Tân ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe lại rồi không thèm nhìn ngang nhìn dọc gì mà lái đi.

||||| Truyện đề cử: Tuyệt Thế Cường Long |||||

Cung Hàng sững người tại chỗ.

Nếu như nói buổi trưa lúc chia dâu tây, ánh mắt mà tổ trưởng nhìn anh ấy chỉ có nhiều thêm một chút ý tứ sâu xa mơ hồ thì trong ánh mắt vừa rồi của tổ trưởng lại có ý cảnh cáo hiển hiện vô cùng rõ ràng.

Không phải là muốn cạnh tranh với anh ấy mà là cảnh cáo trực tiếp.

Cung Hàng hiểu được ánh mắt đó nhưng anh ấy cũng nghĩ mãi mà không hiểu nổi, tại sao một người bình thường đều thể hiện ra vẻ lạnh lạnh, cấm dục là tổ trưởng lại đột nhiên bùng phát d*c vọng chiếm hữu mãnh liệt đối với Hà Diệp như vậy?

Hà Diệp rất ưa nhìn nhưng cũng không đến mức khiến Lục Tân yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, tình yêu lại còn sâu đậm đến mức coi là của mình luôn đúng không?

Cung Hàng nghĩ suốt đường về mà vẫn nghĩ mãi không ra.

Nhưng những cái đó không còn quan trọng nữa, làm người, việc quan trọng là phải tự mình biết mình, anh ấy không thể cạnh tranh với tổ trưởng được.



Mùa đông ở thành phố An, trời đêm như nước, dù không có gió cũng lạnh đến thấu xương.

Trong xe bật điều hòa nên Lục Tân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen cũng sẽ không cảm thấy lạnh.

Hà Diệp thì lại mặc áo lông vũ.

Cô thấy rất nóng. Bất kể là quần áo hay là sự kinh ngạc từ trong lòng tách ra đều khiến khắp người cô nóng bừng.

Cô cứng ngắc ngồi trên ghế phó lái, không dám nhìn sang bên phía Lục Tân dù chỉ một lần. Có lẽ là nên nói chút chuyện xã giao gì đó thế nhưng cô cũng chẳng có năng lực tốt đẹp kia.

Vào giờ phút này trong buổi tối hôm nay, coi như cô đã thực sự lĩnh giáo được cái gì gọi là đặt người ta lên ngọn lửa rồi.

Một bàn tay thon dài và trắng trẻo xuất hiện trong tầm nhìn, bật nhạc trong xe lên.


Những bài hát tiếng Anh dịu êm cuối cùng cũng xua tan đi phần nào bầu không khí ngượng ngùng, ngột ngạt đến nghẹt thở trong xe.

Chiếc điện thoại mà Hà Diệp bỏ trong túi xách đột nhiên vang lên.

Cô lấy điện thoại ra như bắt lấy cọng rơm cứu mạng.

Bàn tay kia lại tắt nhạc đi để tiện cho cô nói chuyện.

Hà Diệp khó khăn mở miệng: “Là Chu Tình.”

Người kia hờ hững ậm ừ một tiếng, không biết có phải là bởi hiểu rằng cô cần anh giữ im lặng hay không.

Hà Diệp dựa lưng vào ghế rồi bắt máy.

Giọng nói vui vẻ của Chu Tình lan truyền trong không gian chật hẹp: “Hello, cậu tan làm chưa thế?”

Hà Diệp: “Tan làm rồi, tớ đang về đây.”

“Cậu cảm thấy thế nào? Các đồng nghiệp có dễ sống không? Đều là một đám đại ca, chị đại IT, có lẽ là không cần phải xã giao quá nhiều đâu nhỉ?”

“Ừm, bầu không khí khá là tốt. Có một chị đồng nghiệp với đàn anh khoá trên ở đại học đều rất quan tâm đ ến tớ.”

“Thế thì tớ yên tâm rồi. He he, có mấy đồng nghiệp nam thế? Có anh chàng đẹp trai nào không?”

Hà Diệp cắn môi. Cô vốn luôn nghi ngờ rằng liệu có khi nào thông qua Châu Hướng Minh, Chu Tình đã biết là Lục Tân ở Lam Hải rồi hay không nhưng bây giờ nghe được giọng điệu chị em tốt này thì hiển nhiên cũng là cô ấy không biết rồi.

“Cũng, cũng được lắm. Cậu biết là tớ không để ý đến cái này mà.”

“Lúc trước không để ý thì cũng không sao nhưng bây giờ học xong rồi, cũng nên thử hẹn hò, yêu đương rồi. Cuộc tình giữa cậu và Lục Tân quá ngắn ngủi nên là không tính.”

Hà Diệp: “...”

Bây giờ mà nhảy xuống xe thì còn kịp không?

Cô ngó lơ giả vờ thay đổi chủ đề câu chuyện, sau đó chưa nói được mấy câu đã nhanh chóng cúp máy rồi.

Người ngồi ở ghế lái ngoài lái xe ra thì không làm bất cứ việc gì khác, từ đầu đến cuối đều không có bất cứ động tác dư thừa nào khác. Là người mà lại im lặng đến mức giống như một con rô-bốt đã nhận được lệnh “cấm nói” vậy.

Lòng bàn tay cầm điện thoại của Hà Diệp đã đổ mồ hôi.

“Xin lỗi.”

Người kia đột ngột lên tiếng khiến trái tim Hà Diệp bị doạ sợ đến nỗi run lên bần bật: “Gì cơ?”

Lục Tân nhìn con đường phía trước, ung dung thong thả nói: “Là bạn học cấp ba mà hôm nay hình như tôi không đặc biệt quan tâm đ ến em.”

Hà Diệp: “... Không cần đâu, tôi, vừa rồi tôi chỉ tiện miệng nói với Chu Tình một câu thế thôi, tôi không có ý để tâm đ ến cái này đâu.”

Lục Tân: “Ừm, em xuống ở cổng nào của khu chung cư vậy?”

Hà Diệp suy nghĩ một chút: “Cửa Đông đi, tiện đường hơn một chút.”

“Được.”

Tích chữ như vàng.