Lục Tân đi rất nhanh nhưng anh cũng không đi xa.

Châu Hướng Minh tận mắt nhìn thấy anh em tốt bị bỏ rơi, tâm trạng phức tạp mà đạp xe của anh em tốt đi, quẹo cua, đột nhiên thấy Lục Tân đang ở phía trước.

Anh đứng dưới một khóm trúc xanh cao hơn ba mét, cả người đều bị bóng tối bao phủ, nghiêng đầu nhìn về một hướng.

Châu Hướng Minh nghiêng đầu, nhìn theo tầm mắt của anh em tốt, nhìn thấy sân cầu lông bị quang cảnh thưa thớt của tiểu khu che lấp, cũng thấy Hà Diệp đang từ từ đi về phía tòa nhà thứ bảy.

Châu Hướng Minh thở dài.

Anh ấy chưa bao giờ yêu đương nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Tân cũng làm anh ấy cảm thấy chua xót theo.

Không ai ngoài anh ấy hiểu rõ Lục Tân thích Hà Diệp nhiều đến mức nào.

Anh ấy dừng lại bên cạnh Lục Tân, nhỏ giọng thăm dò: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lục Tân ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt dõi theo bóng người đằng xa, gò má và cổ căng ra thành một đường cong cố chấp và cô đơn.

Nhìn từ góc độ của Châu Hướng Minh, góc nghiêng của anh em tốt hoàn hảo đến mức không hề có một khuyết điểm, khí chất tổn thương vì tình này càng làm cho các cô gái phải đau lòng, đáng tiếc gặp phải loại chuyện như chia tay này, dù cho cái mặt đẹp trai cũng vô dụng, đáng bị bỏ rơi thì vẫn bị bỏ rơi.

“Thật sự không thể nào quay lại sao?”

Chờ bóng dáng của Hà Diệp biến mất, Châu Hướng Minh lại hỏi.

Cuối cùng Lục Tân cũng chịu nhìn anh ấy, dùng ánh mắt không có bất kỳ cảm xúc gì liếc anh ấy một cái.

Châu Hướng Minh nhận được câu trả lời từ trong ánh mắt lòng như tro tàn của anh, trong chốc lát cũng không biết nên nói gì cho phải.

Hỏi cũng hỏi rồi nhưng không hỏi được, an ủi cũng làm rồi nhưng nỗi đau thất tình là chuyện có thể dùng vài ba câu an ủi được sao? Nói bừa một vài lời chỉ có thể phản tác dụng mà thôi.

Anh ấy yên lặng đứng bên cạnh người anh em tốt của mình.

Lục Tân đột nhiên bật cười.

Châu Hướng Minh sởn gai ốc, vô cùng lo lắng cho trạng thái tinh thần của người anh em tốt: “Cậu, cậu cười cái gì vậy?”

Lục Tân không trả lời, một tay nắm lấy tay cầm bên trái của xe đạp, rũ mắt nói: “Trễ rồi, cậu về nhà trước đi.”

Châu Hướng Minh: “Tôi về nhà rồi cậu đi đâu? Không thì tôi đi mua mấy lon bia nhé, chúng ta tìm một nơi uống?”

Trên TV người ta đều diễn như vậy, những người thất tình thường thích mượn rượu giải sầu.

Lục Tân: “Tôi cũng về nhà.”

… 

Tòa nhà số mười, phòng 801.

Sắp đến mười giờ, Lục Kỷ Bình ngồi trên ghế sô pha, Lâm Vận gối đầu lên chân ông ấy, vừa xem TV vừa ăn đồ ăn vặt mà chồng đút.

Khi đến phần quảng cáo, bà ấy nhìn lên đồng hồ treo tường và phàn nàn với chồng mình: “Con trai anh sẽ không đi qua đêm luôn chứ?”

Lục Kỷ Bình: “Hẳn là không đâu?”

Lâm Vận: “Các sinh viên đại học đều sắp nhập học rồi, có lẽ là người trẻ tuổi yêu nhau thắm thiết thôi.”

Vừa dứt lời, âm thanh nhắc nhở khóa vân tay đã mở thành công truyền đến từ cửa trước.

Lâm Vận lập tức đổi tư thế ngồi dậy.

Hai vợ chồng đồng loạt nhìn chằm chằm vào cửa trước, lập tức thấy con trai hơn một mét tám bình tĩnh đi tới, mặt vô cảm thay dép lê, lại vô cảm đi về phòng, từ đầu đến cuối đều không hề nhìn ba mẹ mình đang ở trên sô pha một cái nào, so với cái người lúc sáng còn tinh thần phấn chấn ra ngoài như hai người khác nhau vậy.

Lâm Vận: “… Tình yêu cuồng nhiệt kết thúc rồi.”

Lục Kỷ Bình: “Hình như vậy, em đi hỏi thử xem?”

Lâm Vận cảm thấy tám phần là mình không hỏi được gì nhưng vẫn đi đến phòng con trai định thử, kết quả tay vừa đè lên chốt cửa thì phát hiện cửa bị khóa trái từ bên trong.

Bà ấy dùng giọng dịu dàng nhất có thể hỏi: “Tiểu Lục à, con không có sao chứ?”

Chồng là Lão Lục, còn con trai thì là Tiểu Lục.

“Con không sao, ngủ rồi.”

Lâm Vận “À” một tiếng rồi trở về phòng khách, nhìn Lục Kỷ Bình bằng ánh mắt lực bất tòng tâm.

Con cái lớn rồi, lúc xử lý một vài vấn đề đã không cần phụ huynh tham gia vào nữa.

Phòng ngủ.

Lục Tân vừa bước vào phòng thì lập tức nằm bò lên giường, cũng không thèm mở đèn.

Không biết đã nằm bao lâu, điện thoại di động đột nhiên vang lên một tiếng “đinh”.

Lục Tân lấy điện thoại trong túi ra, hờ hững nhìn, ánh mắt có thể giả vờ nhưng trong lòng lại biết anh đang mong đợi cái gì.

Trường Châu Hướng Minh: [Đừng quá đau lòng, có thể chia tay thì có thể quay lại, cãi nhau thành như vậy nhất định là cậu đã chọc giận Hà Diệp rồi, cố gắng một chút có thể vẫn còn cứu vãn được.]

Lục Tân ném điện thoại di động, lại vùi mặt lên giường.

Tức giận còn có thể đi dỗ dành, còn không thích thì phải làm sao?

Sắp đến thời gian nhập học rồi, cô ở phía Nam còn anh ở phía Bắc, cho dù muốn từ từ theo đuổi cô một lần nữa cũng không còn cơ hội.

Yêu xa thì chỉ có thể chạy tới Thượng Hải mỗi cuối tuần, nếu dùng loại cách này để theo đuổi, chỉ có thể tăng thêm gánh nặng tinh thần cho cô.

Không thích…

Lục Tân lại cười.

Cô không thích, anh còn đơn phương ôm và hôn cô, còn dụ dỗ cô đi khách sạn.

Anh nhặt điện thoại di động lên, mở album ra, bên trong đầy những hình ảnh du lịch hôm nay anh đã chụp cho cô.

Lần đầu tiên Hà Diệp buông xõa mái tóc dài trước mặt anh, Hà Diệp ngồi trong taxi tò mò quan sát cảnh vật bên ngoài cửa sổ, Hà Diệp mặc váy trông vô cùng xinh đẹp, Hà Diệp cười ngọt ngào đứng ở cửa bàn giao, Hà Diệp đang dùng bữa ngon lành trong nhà hàng thì bất ngờ phát hiện mình lén chụp cô nên ngạc nhiên, mở to hai mắt… Dưới tòa nhà dạy học, Hà Diệp dựa vào ngực anh, nụ cười không còn cứng ngắc nữa.

Rõ ràng là đã chơi rất vui vẻ, trong lúc mơ mơ màng màng lại bị anh kéo đi khách sạn.

Anh siết chặt điện thoại di động, lại buông tay ra, rồi lại kéo về trước mặt.

Anh nhắn tin cho cô: [Anh trả lại hình ảnh cho em, chúng ta đừng chia tay nữa, được không?]

Cô không trả lời, anh lại tiếp tục nhắn: [Thỉnh thoảng gọi điện cho anh là được rồi, không gặp nhau bốn năm cũng không sao.]

[Trước kia anh kông hiểu suy nghĩ của em, bây giờ anh đã hiểu rồi, anh sẽ không bao giờ tái phạm nữa.]

[ Hà Diệp, đừng vậy mà, đừng im lặng như vậy.]

Sau một hồi im lặng dài dằng dặc, lời khẩn cầu của anh cuối cùng cũng được đáp lại.

Diệp Tử tròn trĩnh: [Lục Tân, anh đừng như vậy, anh như vậy sẽ làm tôi cảm thấy áy náy, là lỗi của tôi vì đã hồ đồ mà đồng ý anh.]

Tổ trưởng: [Không cần áy náy, là anh không biết nắm chắc cơ hội, chúng ta thử lại một lần nữa, được không em?]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Xin lỗi, tôi muốn tập trung vào việc học tập.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Lục Tân, sắp nhập học rồi, anh nên chuẩn bị thật tốt, tôi đã quen với bộ dáng học hành xuất sắc của anh hơn.]

Tổ trưởng: [Em đồng ý cho anh thử lại một lần nữa đi, đợt thi tới anh sẽ tiếp tục đứng trước top 5.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Đừng vậy, thôi không nói chuyện nữa, tôi tắt máy đi ngủ đây.]

Lục Tân đợi vài phút, gọi điện thoại cho cô.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy.”

Anh lại nằm xuống.

Hơn năm giờ sáng, bầu trời đã hửng sáng.

Hơn sáu giờ, Lục Kỷ Bình, Lâm Vận lần lượt thức dậy, một người đi chuẩn bị cơm sáng, người còn lại thì đi tắm.

Sau khi làm điểm tâm xong, Lâm Vận tới gõ cửa phòng con trai: “Tiểu Lục, con dậy chưa? Ra tới ăn cơm đi?”

“Con không đói.”

Lâm Vận: “…”

Khuyên bảo cũng không có hiệu quả nên đành đi làm trước, Lâm Vận gửi cho Châu Hướng Minh một tin nhắn thoại: “Hướng Minh, cảm xúc của Tiểu Lục không ổn lắm, ngay cả điểm tâm cũng không chịu ăn, hai đứa có quan hệ tốt, con có rảnh thì qua ở cùng với thằng bé một lát nhé?”

Châu Hướng Minh: “Dì cứ yên tâm, cháu bảo đảm sẽ để cậu ấy ăn ba chén cơm lớn!”

Sau khi Châu Hướng Minh nhận nhiệm vụ lập tức tới nhà họ Lục.

Anh ấy không ngừng nhấn chuông cửa, không có ai trả lời, Châu Hướng Minh hỏi Lâm Vận mật khẩu, sau đó tự mình đi vào, rồi bị nhốt ở bên ngoài phòng ngủ của Lục Tân.

Châu Hướng Minh nhẹ nhàng dỗ dành hơn nửa ngày nhưng nói câu nào cũng như đá chìm xuống đáy biển.

Cuối cùng anh ấy cũng nổi điên, đạp mạnh vào cánh cửa một cái: “Cậu có chút tiền đồ được không vậy? Lúc đầu cậu vô cùng tự tin theo đuổi Hà Diệp như vậy, bị đả kích một lần cũng không dám theo đuổi lần thứ hai, cậu bi quan như vậy từ bao giờ?”

“Tối hôm qua Hà Diệp nhờ tôi đưa sợi dây chuyền cho cậu, tôi còn nghĩ cậu không thể nào dễ dàng từ bỏ như vậy nên mới không giúp, nếu cậu thật sự buông tay, vậy bây giờ tôi lập tức đi tìm cô ấy để lấy lại!”

Phép khích tướng vẫn không hề có hiệu quả, bên trong vẫn yên lặng như tờ.

Châu Hướng Minh cười nhạt: “Được, tôi cũng không tin rằng cậu thật sự có thể nhịn đói một ngày không ăn gì!”

Châu Hướng Minh bỏ người anh em lại, ngồi lên ghế sô pha xem phim điện ảnh.

Từ buổi sáng đến chạng vạng, Châu Hướng Minh nói đi nói lại ba lần những gì mình có thể nghĩ đến, Lục Tân cũng không chịu ra khỏi cửa.

Châu Hướng Minh đầu hàng, đành gọi video cho Hà Diệp.

Hà Diệp mới đi đưa cơm cho ba về, vừa kết nối video, trước tiên cô xác nhận thử xem bên cạnh Châu Hướng Minh có Lục Tân hay không.

Châu Hướng Minh đứng trước cửa phòng Lục Tân, cố ý vặn âm lượng đến đến mức to nhất: “Yên tâm đi, Lục Tân không ở đây đâu, cậu ấy còn đang nhốt mình trong phòng tự sa ngã đây, bữa sáng bữa trưa đều không ăn.”

Hà Diệp: “…”

Châu Hướng Minh: “Cậu ăn cơm chưa?”

Hà Diệp gật đầu.

Châu Hướng Minh muốn dụ cô nói chuyện: “Khi nào các cậu nhập học?”

Hà Diệp: “Ngày bảy tháng chín, à thì, không có việc gì thì tôi cúp đây.”

Châu Hướng Minh lập tức biến sắc, anh ấy nhanh chóng giảm âm lượng, đi đến phòng khách thương lượng với Hà Diệp: “Lục Tân cứ như vậy, chúng tôi đều không khuyên nhủ cậu ấy được, cậu giúp tôi khuyên cậu ấy một chút đi? Ngày mốt là cậu ấy phải đi Bắc Kinh báo cáo rồi, không thể bị trễ.”

Hà Diệp mím môi, cúp video.

Vài phút sau, cô gửi một tin nhắn cho Lục Tân: [Anh đang làm gì vậy?]

Phía trên khung chat thể hiện đối phương đang nhập tin nhắn, chỉ là qua thật lâu tin nhắn trả lời mới hiện ra.

Tổ trưởng: [Đọc sách.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Anh tự chăm sóc bản thân mình cho tốt, đừng để chú và dì lo lắng.]

Tổ trưởng: [Được.]

Nửa giờ sau, trường Châu Hướng Minh: [Cuối cùng cũng chịu ra rồi, cậu ấy vừa mở cửa đã phê bình tôi, kêu tôi sau này đừng quấy rầy cậu nữa.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Không có chuyện gì là tốt rồi.]

Trường Châu Hướng Minh: [Không có chuyện mới lạ, đến hồn cũng không còn nữa.]

Hà Diệp không biết nên nói gì.

Trường Châu Hướng Minh: [Hai người các cậu thật sự không thể nào quay lại sao?]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Đúng, không liên quan đến anh ấy, là do tôi chỉ muốn tập trung học đại học.]

Trường Châu Hướng Minh: [Không sao không sao, cho dù quan hệ hai người các cậu có như thế nào thì chúng ta vẫn là bạn tốt, sau này muốn liên lạc thì cứ liên lạc, cậu cũng đừng lạnh nhạt tôi đó!]

Hà Diệp cười: [Không đâu.]

Cô không có nhiều bạn bè lắm, Châu Hướng Minh xem như là một trong số đó, trừ khi Châu Hướng Minh chủ động muốn giữ khoảng cách với cô, nếu không cô sẽ không phớt lờ bất kỳ tin nhắn nào của anh ấy.

Hà Diệp trải qua một ngày khá yên ổn, nhưng buổi tối ngày thứ hai cô lại hơi mất ngủ.

Ngày mai là ngày Lục Tân đến trường đại học báo cáo, Hà Diệp lo lắng không biết liệu anh có khôi phục lại trạng thái bình thường hay không.

Cảm giác để ý này không liên quan đến việc có thích hay không, đơn thuần chỉ là tác dụng phụ của một mối tình ngắn ngủi.

Cô nói chia tay nên anh mới khó chịu như vậy, nếu ngay cả chuyện quan trọng như báo cáo cũng bị trễ nải… 

Điện thoại di động nhận được tin nhắn mới.

Tổ trưởng: [Em ngủ rồi sao?]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Tôi còn chưa ngủ.]

Tổ trưởng: [Ngày mai tôi phải đi Bắc Kinh rồi, sáng sớm sẽ lên máy bay.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Ừ, chúc anh thuận buồm xuôi gió.]

Tổ trưởng: [Hai ngày trước tôi cư xử không tốt, em đừng để ý.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Không đâu, anh đừng suy nghĩ quá nhiều.]

Tổ trưởng: [Tôi chỉ muốn nói với em rằng từ lúc yêu đến khi chia tay, em không hề làm sai, đừng vì bất cứ chuyện gì mà cảm thấy áy náy trong lòng.]

Bỗng nhiên Hà Diệp cảm thấy hơi chua xót.

Tổ trưởng: [Còn nữa, tôi có một đề nghị.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Anh nói đi.]

Tổ trưởng: [Nếu sau này có người khác tỏ tình với em, trừ khi em vô cùng chắc chắn rằng mình thật sự thích đối phương, nếu không thì không nên đáp ứng họ nhé? Em quá mềm lòng, ngộ nhỡ đối phương cũng nóng lòng như tôi, tôi sợ em sẽ bị người ta ức hiếp.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Yên tâm, em sẽ không bao giờ như vậy nữa, xin lỗi anh.]

Tổ trưởng: [Đừng nói vậy, tôi không có ý bắt lỗi em. Đúng rồi, em có đề nghị gì với tôi không?]

Hà Diệp xấu hổ.

Lục Tân làm bạn trai, mặt nào cũng vô cùng tốt, ngoại trừ việc quá mạnh mẽ và vội vàng trong chuyện đó.

Nhưng nhắc cái này cũng không tốt lắm.

Cô đáp lại: [Không, anh rất tốt, do bản thân tôi không thích hợp với chuyện yêu đương, đã phụ ý tốt của anh.]

Tổ trưởng: [Hà Diệp, em vô cùng tốt, là tôi không chăm sóc em tốt.]

Hai người cùng im lặng một lát.

Tổ trưởng: [Không nói chuyện này nữa, sau này chúng ta vẫn là bạn bè chứ?]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Vâng.]

So với hai ngày trước, đây là một đoạn tán gẫu khá bình tĩnh và hòa nhã.

Nhưng cả hai người đều biết rằng trong mối quan hệ bạn bè, bạn đã quen khác với bạn không quen, mà từ trước đến nay dường như bọn họ chưa từng thật sự thân thiết với nhau.