Lúc chín giờ rưỡi tối, Hà Diệp mỉm cười chào tạm biệt cả nhà học sinh rồi cầm ô ra về.

Trong lúc chờ thang máy, cô lấy điện thoại di động từ trong cặp sách ra.

Tổ trưởng: [Anh đến rồi.] 

Ba: [Sau khi về nhà con hãy báo với ba một tiếng nhé.]

Tin nhắn của Lục Tân được gửi tới từ nửa tiếng trước, còn tin nhắn của ba thì gửi cho cô sau giờ dạy học.

Hà Diệp gọi điện thoại cho ba mình trước, vừa trò chuyện phiếm vừa bước ra khỏi thang máy. Chẳng mấy chốc, cô đã nhìn thấy Lục Tân đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi của sảnh lớn trong tầng một, trên chiếc ghế cạnh đó có một túi mua hàng, còn bên chân anh thì có một chiếc ô ướt sũng. 

Ánh mắt họ va vào nhau. Sau đó, Lục Tân cầm đồ đạc đứng dậy, đi đến bên cạnh Hà Diệp mà không nói gì một cách ăn ý.

“Con biết rồi. Con sẽ bắt taxi về nhà, có lẽ khoảng mười giờ sẽ đến nơi. Con sẽ đi  thẳng tới siêu thị tìm ba ạ.”

“Con không cần tới đây đâu. Con cứ về thẳng nhà để nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

“Vâng. Vậy tạm thời con không nói chuyện nữa nhé.”

Sau khi cúp điện thoại, Hà Diệp tò mò nhìn vào chiếc túi trong tay Lục Tân.

Lục Tân lên tiếng: “Vì đi ngang một cửa hàng trái cây nên anh đã mua vài quả lê. Em ăn nó để làm dịu cổ họng đi.”

Hà Diệp bất giác nuốt nước miếng. Quả thực giảng bài liên tục như thế này khiến cổ họng cô vô cùng khó chịu.

Lục Tân lại lấy một bình giữ nhiệt màu trắng từ trong túi ra: “Trà hoa cúc tự pha cũng có tác dụng tương tự đấy. Em yên tâm đi, đây là bình trà mới, anh vẫn chưa sử dụng nó lần nào cả.”

Hà Diệp: “…”

Lục Tân cũng đã từng hôn cô rồi, thế mà bây giờ anh lại cố tình nhấn mạnh vào vấn đề cái bình này. Anh đang cố ý đúng không?

Cô nhận lấy cái bình giữ nhiệt, đưa lưng về phía anh rồi nhấp hai ngụm.

Vị trà hơi đắng, luồng nhiệt ấm áp chảy qua cổ họng mang lại cảm giác rất dễ chịu.

Lúc cô vặn nắp bình, Lục Tân bèn cởi cặp sách của cô từ phía sau, nhét trái cây cùng với chiếc bình giữ nhiệt đã được đậy kín nắp vào trong, sau đó lại thuận tay tháo dây cặp bên phía vai trái của cô.

“Lúc còn đi học, anh đã muốn xách cặp cho em rồi. Nhưng anh lo là bản thân quá nhiệt tình sẽ làm em sợ anh.”

Hà Diệp: “…”

Cô đúng là đồ ngốc. Thế là cô lại thật sự cho rằng anh thích giúp đỡ bạn bè cùng lớp cơ đấy.

“Chúng ta đi thôi.”

Lục Tân mở chiếc ô lớn màu đen của mình ra, sau đó vừa đứng trên bậc thang ướt đẫm nước mưa vừa nghiêng đầu nhìn cô.

Tiếng mưa rơi rả rích khiến màn đêm càng thêm yên tĩnh và vắng vẻ. Nghĩ đến việc anh vừa tan sở đã đặc biệt đến đây đón mình, Hà Diệp lại không đành lòng duy trì hình phạt đã thỏa thuận ngày hôm trước một cách nghiêm khắc, ngay cả bàn tay cũng không cho anh chạm vào.

Thế là cô vừa cụp mắt vừa sải bước tới dưới tán ô của Lục Tân, sau đó nắm lấy cánh tay anh với vẻ không được tự nhiên cho lắm.

Lục Tân mỉm cười: “Đây không được tính là anh phạm luật đâu đấy.”

Hà Diệp bèn chuyển chủ đề sang chuyện khác bằng cách hỏi hôm nay anh đã làm gì ở công ty.

Lục Tân vừa đi vừa kể chuyện cho cô nghe. Hà Diệp cảm thấy cực kỳ hứng thú với phương diện này.

Sau khi rời khỏi khu chung cư, hai người đứng ở ven đường chờ xe. Bởi vì tình hình giao thông không tốt lắm nên ước chừng họ phải đợi bảy, tám phút.

Chiếc ô che khuất ngọn đèn đường. Lục Tân nhìn về phía bạn gái bên cạnh mình. Giữa màn đêm mơ hồ, hai gò má của cô vừa trắng nõn vừa mịn màng như ngọc, đôi môi xinh xắn căng mọng.

Ý nghĩ kia tựa như một loài cỏ dại - nó bắt đầu sinh trưởng mạnh mẽ trong đầu anh ngay từ khoảnh khắc đầu tiên anh nhìn thấy cô.

Có lẽ mỗi người đàn ông đều là một loài cầm thú đội lốt người. Bọn họ chỉ bị ép buộc hoặc tự giác tuân thủ các quy tắc xã hội cho đến khi gặp được con mồi phù hợp duy nhất của mình mà thôi.

“Hà Diệp.”

Anh khẽ gọi tên cô bằng chất giọng trầm thấp.

Hà Diệp ngẩng đầu lên với biểu cảm thắc mắc. Nhưng cô chỉ trông thấy khuôn mặt đang nhanh chóng áp sát của anh.

Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước. Nó chóng vánh đến mức cô còn chưa kịp phản ứng thì Lục Tân đã đứng thẳng người lại rồi. Anh đang quan sát dòng xe xa gần như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Hà Diệp cắn môi rồi nhìn ngó xung quanh, may mà chẳng có ai chú ý bên này.

Một chiếc ô tô chạy vụt qua với tốc độ cao, mang theo cơn gió thổi bay những sợi tóc bên tai cô và cả góc áo sơ mi của anh nữa.

Mặt nước phản chiếu ánh đèn đường, vừa trong veo vừa sáng ngời.

Không ai lên tiếng cả. Lục Tân bèn duỗi tay ra để nắm lấy tay cô.

Hà Diệp cảm thấy hơi lạ lùng.

Lúc thời tiết nóng bức, tay anh còn mát lạnh hơn cả tay cô. Thế mà đêm nay, khi tiết trời hơi lạnh lẽo, bàn tay Lục Tân lại nóng hơn tay Hà Diệp.

Sau khi xe đến nơi, Lục Tân mới chịu buông bạn gái ra lúc cô cúi người định vào trong xe.

“Hiểu Phong Nhã Cư, xuống xe ở cổng phía nam phải không?” Chú tài xế quay đầu lại để xác nhận vị trí với Lục Tân.

Anh nhìn lướt về phía bạn gái đang ngồi bên cạnh rồi đáp: “Phải.”

Hà Diệp vừa vặn ngón tay của mình vừa nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.

Khoảng hai mươi phút sau, chiếc xe dừng ở ven đường một cách ổn định.

Hà Diệp lấy lại điện thoại di động từ chỗ Lục Tân trước. Sau khi xuống xe, cô đứng dưới chiếc ô do Lục Tân cầm, cảm thấy chột dạ khi phải gọi điện thoại cho ba mình trong phạm vi hơi thở của anh có thể phả tới: “Ba ơi, con đã tới khu chung cư rồi. Con sẽ về nhà ngay đây ạ.”

Hà Dũng: “Mau về nhà đi con. Nhớ ngủ sớm một chút nhé. Con không cần đợi ba đâu.”

Hà Diệp nhìn thời gian. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì khoảng nửa tiếng nữa ba cô sẽ về đến nhà.

“Giờ anh sẽ về nhỉ?” Cô quay sang Lục Tân.

Mặc dù gật đầu nhưng anh lại dẫn cô đến trạm xe buýt cách đó không xa.

Tấm biển quảng cáo dài ngoằng trên trạm xe giống như một tấm bình phong, che chắn toàn bộ vỉa hè và con đường bên ngoài khu chung cư, đồng thời còn che khuất ánh đèn sáng trưng.

Cơn mưa nho nhỏ rơi tí tách, phía sau tấm bình phong là bóng tối và bí mật.

Lục Tân hạ ô xuống, thấp đến mức cho dù có người đi ngang qua cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt của hai người họ.

“Chắc là bây giờ không có ai ở đây đâu.”

Nhưng đó cũng là nơi công cộng nên Hà Diệp cúi đầu vì hồi hộp.

Lục Tân dùng một tay cầm ô, còn tay kia phải đỡ cặp sách đang tụt khỏi vai nên anh không tiện ôm cô.

“Em đứng yên nào, đừng nhúc nhích.”

Anh nhắc nhở bên tai Hà Diệp, sau đó nghiêng đầu hôn lên môi cô rồi từ từ dẫn dắt cô tự ngẩng cổ lên.

Bởi vì Lục Tân cực kỳ dịu dàng nên Hà Diệp cũng không kháng cự quá nhiều. Nhưng trong một vài khoảnh khắc nào đó, cô vẫn muốn trốn tránh để thoát khỏi chiếc lưỡi của anh.

Việc môi chạm môi cũng trùng khớp với tưởng tượng về tình yêu của Hà Diệp nhưng đầu lưỡi của anh lại kéo người ta quay về thực tại – đây là một thực tại quá đỗi trưởng thành.

Tuy hành động này đúng với thực tế nhưng hầu hết những cô gái mới tốt nghiệp cấp ba vẫn còn mang tâm lý đơn thuần nhất của học sinh.

Lục Tân không truy đuổi Hà Diệp mà chỉ thuận tiện lướt qua vòm miệng phía trên của cô.

Hà Diệp níu lấy áo sơ mi của anh với tâm trạng hốt hoảng, rối bời.

Thậm chí cô cũng không nhận ra mình đang nhẹ nhàng r3n rỉ, ngâm nga.

Vì nghe thấy âm thanh này hết sức rõ ràng nên Lục Tân lập tức kích động hơn. Anh không thèm đếm xỉa tới cặp sách nữa mà chỉ đè cô vào lồ ng ngực mình, sau đó lại trở nên cấp bách và khẩn thiết hơn.

Hà Diệp đột nhiên đẩy Lục Tân ra.

Cô lo mình sẽ về nhà muộn, đồng thời cũng sợ cảm giác khó chịu và kỳ lạ này.

Để đề phòng trường hợp Lục Tân lại áp tới gần, Hà Diệp bèn lật ô của mình lên rồi vội vã đi về phía trước.

Lục Tân đứng yên ở đó một lúc, sau đó mới chạy theo cô.

Hà Diệp từ từ hạ ô xuống thấp khi nghe thấy tiếng bước chân của anh.

Lục Tân cúi người nhìn vào bên trong ô thì thấy bạn gái của mình đang quay đầu đi với gương mặt đỏ bừng, hơn nữa cũng có vẻ hơi tức giận.

“Hà Diệp.”

Người được gọi phớt lờ anh.

Lục Tân vươn tay ra hứng nước mưa trong chốc lát rồi hất nước về phía cô.

Hà Diệp trừng mắt nhìn sang.

Lục Tân vừa mỉm cười vừa lẳng lặng nhìn cô bằng đôi mắt đen lay láy: “Em đẹp lắm.”

Anh không hề trêu chọc Hà Diệp vì quả thực cô rất xinh đẹp. Vì chăm chỉ học hành nên Hà Diệp rất kiệm lời, chỉ những khi hơi nổi cáu thì cô mới trở nên linh hoạt và sinh động như thế.

Hà Diệp:...

Rẽ vào góc phố phía trước sẽ thấy tòa nhà số 7. Cuối cùng Hà Diệp mới dừng lại để đòi lại chiếc cặp sách từ chỗ anh.

Thời gian không còn sớm nữa. Lục Tân nhìn về hướng siêu thị rồi đồng ý trả lại cặp sách cho bạn gái.

Vì có thêm trái cây và một cái bình giữ nhiệt nên cánh tay của Hà Diệp bất ngờ chùng xuống.

Lục Tân nhanh tay lẹ mắt xách nó lên.

Hà Diệp hơi xấu hổ.

Lục Tân: “Là lỗi của anh vì đã mua quá nhiều lê.”

Hà Diệp: “…”

Cô trừng mắt nhìn anh một lần nữa rồi xách cặp bỏ đi.

Khi chuẩn bị bước vào cổng khu chung cư, cô bèn quay đầu lại thì phát hiện Lục Tân vẫn còn đứng ở góc đó.

Hà Diệp nhanh chóng chạy vào trong.

Cô là người duy nhất trong thang máy. Vì trong lòng khá tò mò nên Hà Diệp đã thử dùng đầu lưỡi để lướt qua vòm họng phía trên của mình…

Cảm giác rung động mà cô chỉ cảm nhận được khi Lục Tân chạm vào nơi đó lại đột nhiên trào dâng.

Hà Diệp len lén đỏ mặt nhưng cũng phải thừa nhận rằng: Chắc chắn Lục Tân đã từng tìm hiểu kỹ thuật hôn nên mới nóng lòng áp dụng với cô.

Điện thoại kêu ting ting hai lần.

Tổ trưởng: [Em giận anh à?]

Tổ trưởng: [Không vượt quá năm phút mà.]

Hà Diệp cắn răng, sau khi về đến nhà mới trả lời tin nhắn của anh: [Sau này, ngay cả năm phút em cũng chẳng cho anh đâu.]

Tổ trưởng: [Loại chuyện này nên để thuận theo tự nhiên thì hơn.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Định nghĩa “tự nhiên” của anh khác với em.]

Tổ trưởng: [Vậy chúng ta thay phiên nhau nhé? Hôm nay làm theo ý em, còn ngày mai sẽ làm theo ý anh.] 

Diệp Tử tròn trĩnh: [Không được.]

Tổ trưởng: [Anh nói sai rồi. Xem như hôm nay đã làm theo ý anh đi, ngày mai sẽ thuận theo ý em. Thứ sáu chúng ta lại làm theo ý anh vậy.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [... Anh về chưa?]

Tổ trưởng: [Em ra ngoài nhìn thử xem.]

Hà Diệp thực sự bước tới ban công.

Để tạo điều kiện thuận tiện cho bạn gái nhìn thấy mình nên Lục Tân đã đứng dưới ánh đèn đường ở góc đối diện. Anh dời chiếc ô về phía sau, để lộ khuôn mặt mờ ảo cùng với chiếc áo sơ mi trắng tinh.

Hà Diệp phục anh rồi. Cô ngồi trên ghế sô pha: [Sao anh vẫn chưa về thế? Ba em sắp về nhà rồi.]

Tổ trưởng: [Đi đường sẽ không tiện soạn tin nhắn.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Anh đừng nhắn nữa. Em chuẩn bị đi ngủ đây.]

Tổ trưởng: [Được. Em nghỉ ngơi sớm đi, tối mai gặp lại.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [... Chính anh đã nói rồi đấy nhé. Ngày mai anh phải nghe lời em.]

Tổ trưởng: [Chắc vậy.]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Anh còn muốn gặp em không hả?]

Tổ trưởng: [… Chúng ta sẽ nói chuyện trực tiếp vào tối mai nhé.]

Hà Diệp ngẫm nghĩ, nếu tối mai Lục Tân lại thất hứa thì cô sẽ không bao giờ tin anh nữa.