Ở tòa chung cư bên này rõ ràng có thể nhận thấy có điều khác biệt so với tòa mà Lộ Nam đang ở.

Tuy ở cùng một tiểu khu thế nhưng ở tòa của anh cao cấp hơn một bậc, mỗi tầng là một hội dân độc lập, diện tích rất lớn.

Còn ở bên này mỗi tầng lại có tới ba hộ
Lộ Nam đứng trong thang máy sốt ruột, anh nhìn chăm chăm lên phía dòng số màu đỏ chạy tự động trên cửa thang máy.

Nói như vậy thì hôm nay anh phải tới tìm tất cả mười hai hộ dân mới có thể tìm được ra Tô Bắc.

Anh nhìn vào dòng số đang không ngừng tăng lên, cuối cùng cũng dừng lại ở tầng sâu, anh liên nhanh chóng đi ra.

Nhìn vào ba số nhà không giống nhau, Lộ Nam nghĩ ngợi, rồi đi về phía căn hộ ở giữa có diện tích lớn nhất.

Anh dứng ở cửa ấn hai hồi chuông
ở phía trong.
Tô Bắc vừa cởi giày ra định đi vào thăm Tô Hàn.

Tô Hàn kể từ khi từ bệnh viện trở về thì dạo gần đây đều không chịu khó ăn cơm, cô vừa gọi một tiếng:
“Tiểu Hàn, mẹ tới rồi đây!” Thì ngay sau đó liên nghe tới tiếng chuông cửa vang lên.
Tô Bắc chợt sững người lại, tại sao lại có người ẩn chuông cửa nhà họ được cơ chứ? Cô nhìn một lượt, Diệp Đình Lạc đang ở trong bếp nấu cơm, cặp mày chau lại.

Không phải chứ, ngoại trừ Diệp Đình Lạc ra thì còn có ai tới đây được nữa chứ! Vấn đề là Diệp Đình Lạc bây giờ vẫn đang ở trong bếp, trong lòng Tô Bắc không khỏi thấp thỏm lo lắng.

Cô đi chầm chậm về phía cửa, nhìn trộm qua mắt mèo xem người đang đứng ở phía ngoài.

Không nhìn thì sẽ không lo, nhìn rồi thì suýt chút nữa đã dọa chết cô.

Người ở ngoài cửa chẳng phải chính là Lộ Nam sao? Tô Bắc đưa tay ôm lấy đầu, sắc mặc sợ hãi và hoảng loạn, tiếp theo phải làm sao đây, Lộ Nam quá nhiên đã tìm tới cửa rồi! Không lẽ anh đã đi theo cô tới đây sao, Tô Bắc càng nghĩ càng rối
Đúng lúc đó, Tô Hàn từ trong phòng đi ra, thấy dáng vẻ của Tô Bắc như vậy, mặt ủ mày chau gọi lên một tiếng:
“Mẹ, mẹ về rồi!!”

Kể từ sau khi cậu bé lâm bệnh, ngày nào mẹ cũng tới nhà thăm, điều này khiến Tô Hàn rất vui.

Thế nhưng lần trước bị ngộ độc thực phẩm đã lưu lại cho cậu một cái bóng rất lớn, do vậy gần đây đều không dám ăn uống linh tinh.
Tô Bắc nhìn thấy Tô Hàn đi tới, liền nhanh tay ra hiệu cho cậu bé giữ im lặng.

Tô Hàn có chút khó hiểu, cậu bé đi tới bên cạnh Tô Bắc, nghi ngờ hỏi:
“Mẹ, mẹ sao vậy?”
Tô Bắc lấy lại bình tĩnh, cô cúi đầu ôm Tô Hàn lên ghế sofa, khẽ giọng nói: “Tiểu Hàn, tên đại ma vương kết hôn với mẹ tìm tới đây rồi, mẹ nghĩ là do anh ta đi theo mẹ tới đây.

Bây giờ anh ta đang ở ngoài cửa ấn chuông, con nói xem mẹ có nên mở cửa hay không đây?” Sắc mặt Tô Bắc đầy lo lắng, cô cháu mày nói: "Con nói xem, mẹ mà mở cửa anh ta nhất định sẽ phát hiện ra sự tồn tại của con, nhưng nếu như không mở, lỡ như anh ta đi điều tra thông tin về căn nhà, chắc chắn sẽ điều tra ra nhất nhiều thứ, tới lúc đó phải làm sao đây?”
Tô Hàn sững sở, người đàn ông này quả thực bám theo mẹ khá sát.

Cậu bé nghĩ ngợi một chút rồi hỏi:
“Mẹ, mẹ đi thang máy lên đây đúng
không?" Tô Hàn vừa dứt lời thì tiếng chuông lại được vang lên lần nữa.
Tô Bắc lo lắng gật đầu: "Đúng vậy!
Tô Hàn đảo mắt nhìn, gian xảo nói:
"Vậy thì quá đơn giản rồi! Chỉ cần không phải là anh ta đi cùng thang máy với mẹ, vậy thì nhất định anh ta vẫn chưa biết mẹ ở đâu, cùng lắm cũng chỉ là nghi ngờ mẹ xuống ở tầng sáu mà thôi.

Đừng lo lắng mẹ à, chúng ta phải thật bình tĩnh
Gương mặt Tô Bắc đột nhiên vui tươi hắn len, cô ôm chầm lấy Tô Hàn, chu môi hôn cậu bé một cái, cô mừng rỡ nói:
“Tiểu Hàn, con đúng là “bộ tham
mưu" của mẹ mà!" Tô Hàn lau lau nước bọt trên má, lườm Tô Bắc một cái
"Mẹ, mẹ mau vào phòng đi, tiếp theo cứ giao cho con và chị Đình Lạc là được rồi!"
Tô Bắc gật đầu rồi nhanh chóng đi vào trong phòng ngủ.

Tô Hàn đi về phía Diệp Đinh Lạc đang nấu cơm ở trong bếp nói vài câu, Đình Lạc gật gật đầu đi ra mở cửa.

Giây phút mà cánh cửa được mở ra, Diệp Đình Lạc liền cảm thấy có gì đó không chân thực cho lắm.


Dạo gần đây sao có thể được gặp nhiều người đẹp trai như vậy được chứ, có phải cô đang mơ hay không đây.

Chợt nhớ tới điều mà Tô Hàn vừa dặn, cô lịch sự hỏi:
“Xin hỏi anh tới đây có chuyện gì sao? Lúc nãy tôi mái trong bếp nấu cơm nên không nghe thấy tiếng chuông cửa
Lộ Nam cũng chẳng hề để tâm, anh tùy ý hỏi:
"Cô là chủ nhà sao?"
Diệp Đình Lạc vội vàng lắc đầu:
"Không phải ạ, tôi là bảo mẫu của nhà này.

Xin hỏi anh tìm chủ nhà của tôi là có chuyện gì sao? Tôi có thể giúp anh chuyển lời tới họ!"
Lộ Nam nghĩ ngợi, vốn dĩ định tìm cớ nào đó để vào trong xem sao, ai ngờ rằng vào đúng lúc này, một cánh cửa phòng khác lại được mở ra.

Tô Hàn dụi dụi hai mắt, bộ dạng như vẫn chưa hề tỉnh ngủ, ngái ngủ lên tiếng nói: “Chị Đinh Lạc, chị đứng ở cửa làm gì
the a?"
Diệp Đinh Lạc dựa theo lời dặn lúc nãy của Tô Hàn đáp lời:
"Ở bên ngoài có người hình như tới tìm bố em thì phải l
Cánh tay đang dụi mắt của Tô Hàn bỗng nhiên dừng lại, cậu bé lê đôi chân nhỏ từng bước từng bước đi về phía cửa ra vào.

Cậu bé nhìn Lộ Nam, lễ phép nói:
“Chào chủ, chủ tìm bố cháu sao? Bố cháu bây giờ không ở nhà rồi a!”
Lộ Nam hơi sửng sốt, chính là đứa bé này! Anh đã có ấn tượng với Tô Hàn, một khoảng thời gian trước đây lúc mà anh ăn cơm với Tô Bắc xong rồi xuống nhà tán bộ đã gặp cậu bé này.

Anh còn nhớ lúc đó Tô Bắc đã nói với cậu bé vài câu gì đó, có thể nhìn ra, Tô Bắc rất thích trẻ con.
Tô Bắc đứng ở trong phòng, cô áp tại lên cửa nghe ngóng giọng nói ở bên ngoài truyền vào.

Trong lòng cô không khỏi lo lắng, e sợ Tô Hàn sẽ để lộ điều gì.

Lộ Nam dướn cổ nhìn vào bên trong rồi từ từ nói:

“Nếu như người lớn không ở thì chú đi trước đây!” Nói xong, anh lại bổ sung thêm một câu.” Sau này, khi mà trong nhà chỉ còn lại mỗi cháu và chị bảo mẫu thì nhớ rằng không được mở cửa cho người lạ đầu nghe chưa? Lỡ như đổi phương là người xấu thì lúc đó biết phải làm sao!"
Không biết tại sao, anh đối với cậu bé này lại có một cảm giác gì đó rất thân thuộc.

Thứ cảm giác ấy đến anh cũng không thể nói ra là tại sao, cho dù hai người họ mới chỉ gặp qua hai lần.
Tô Hàn nghe xong lời của Lộ nam, liền gật đầu, ngoan ngoãn đáp lại một tiếng: "Cảm ơn!
Lộ Nam cũng không có phản ứng gì nữa, anh nhìn lại Tô Hàn một lượt rồi quay người rời đi.
Nghe thấy tiếng đóng cửa ở bên ngoài, Tô Bắc liền thở phào nhẹ nhõm, thật sự quá đau tim rồi! Lộ Nam quả nhiên đã tới tìm, xem ra sau này cô nhất định phải cẩn thận hơn.

Tô Bắc vừa mở cửa định đi ra thì bỗng nhiên cô nhìn thấy một loạt máy tính ở trong phòng Tôi Hàn, trên màn hình hiện thị từng hàng từng hàng chữ mà cô không thể đọc hiểu.

Tô Bắc sửng sốt, mở to hai mắt, chỉ tay về phía đó.

Tô Hàn thấy vậy liền giật mình, chết rồi, quên không tắt máy tính rồi! Cậu bé nhanh chóng chạy lại, trước ánh mắt đầy kinh ngạc của Tôi Bắc, đóng rầm cửa lại.

Tô Hàn kéo tay Tô Bắc, ngoan ngoãn nói:
“Mẹ à, cũng không phải mẹ không biết mà, con có hứng thú với game điện tử đến thế nào.

Dạo gần đây máy tính bị dính virus nên hay xuất hiện tình trạng như vậy, con biết chắc mẹ mà nhìn thấy thì nhất định sẽ nghĩ ngợi lung tung Tô Bắc nhớ lạ khoảng thời gian ở Mỹ, trong phòng con trai cũng có rất nhiều máy tính như vậy, cô không nghĩ gì thêm mà đi ra ngoài phòng khách.

Tô Bắc vừa đi vừa nói:
"Chúng ta mau ăn cơm thôi, nếu không lát nữa mẹ mà về muộn, Lộ Nam sẽ càng nghi ngờ hơn!”
Tô Hàn liền hằng giọng một tiếng:
"Mẹ, không phải mẹ bảo là giữa hai người chỉ là hợp đồng hôn nhân thôi sao? Tại sao người đàn ông kia theo sát mẹ đến vậy chứ
Thấy ánh mắt hiếu kỳ của con trai Tô Bắc hơi sững người.

Có suy nghĩ một lát, sau đó sắc mặt chợt đỏ lên, cô xoa xoa tay quay người đi.

Tô Bắc nói: "Cậu bé của tôi, ở đâu ra mà hỏi nhiều vậy chứ, chắc là do anh ta nghĩ rằng mẹ ở sau lưng sẽ giở trò với tài sản của nhà họ thôi mà!”
Giọng điệu không phục của Tô Hàn
được vang lên
"Sao mẹ lại phải cần tới tiền của họ chứ, có con và Tô Lầm nuôi mẹ, ai cần anh ta!"
Nghe thấy con trai nói như vậy, Tô Bắc liền quay người xoa xoa đầu cậu bé
“Tiểu tử ngốc, con đang nói gì thế con và Tô Lâm vẫn còn nhỏ, chờ hai đứa lớn lên thì mẹ sẽ không phải vất vả nữa rồi!”
Tô Hàn cong cong môi không nói gì thêm Tô Bắc vội vã ăn cơm, sau khi ăn xong thì dặn dò Diệp Đình Lạc vài câu rồi nhanh chóng rời đi.
Tô Bắc vừa mở cửa thì đã bị ánh mặt đang hướng thẳng về phía cô của Lộ Nam làm giật mình, thân sắc u ám.


Tôi Bắc chột dạ nhìn anh, cô muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết nên phải nói gì.

Kể từ sau khi tin đồn được truyền ra, hai người họ dường như đã rất lâu rồi không nói chuyện với nhau.

Tô Bắc cứ như vậy, cánh tay vẫn đặt trên năm cửa, không động đậy.

Cô cảm thấy như toàn thân sắp cứng đờ lại rồi thì liền nghe thấy Lộ Nam lên tiếng hỏi:
“Em đi đâu thế?" Giọng nói của anh rất bình thản, không nghe ra có chút hảo hức nào.
Tô Bắc hơi ngạc nhiên, cô đi vào, tiên tay đóng cửa lại.

Ánh mắt cô hơi run run, từ từ nói:
"Ở tòa chung cư đối diện.
Lộ Nam ngẩng đầu, nhếch mày nhìn dáng vẻ lo sợ của Tô Bắc, anh nói:
"Đi tới đó để làm gì?”
Tô Bắc năm chặt tay lại, anh truy hỏi kỹ càng như vậy rốt cuộc là có ý gì, lẽ nào cô đi đâu cũng đều phải báo cáo với anh hay sao? Tô Bắc quay người nhìn thẳng về phía Lộ Nam, đáy mắt dường như có hai đốm lửa đang dần chảy lên, cô không chút khách khi mà nói: "Em đi đâu, em gặp ai, Lộ Nam, anh cảm thấy em có nhất thiết phải từng li từng tí báo cáo lại với anh không? Hay là nói, em bán cho nhà họ Lộ anh rồi thì phải như thế đây? Anh đừng quên mối quan hệ giữa hai chúng ta l
Tô Bắc nói xong, toàn thân như run lên vì lửa giận.

Sắc mặt Lộ Nam trắng bợt ra, anh đột nhiên bật cười một tiếng, hình như anh đi quá giới hạn rồi.

Giữa hai người họ chỉ đơn giản là một cuộc hôn nhân hợp đồng, vậy mà anh lại muốn đào bởi, tìm hiểu mọi thứ thuộc về cô.

Lộ Nam hít một hơi thật sâu, anh nhìn Tô Bắc mà mỉa mai
“Em nghĩ nhiều rồi, người phụ nữ muốn vào được nhà họ Lộ còn nhiều lam, anh cũng không hề để tâm tới em nhiều vậy đâu.

Anh chỉ là nghi ngờ em ở sau lưng sẽ giở trò gì đó mở ám làm ảnh hưởng tới lợi ích của anh, chỉ thế mà thôi, mong em đừng ảo tưởng"
Tô Bắc nhếch môi cười:
"Haha....!Vậy sao? Tổng giám đốc Lộ, anh quả thực lợi hại, suy nghĩ thấu đảo đó!”
Lộ Nam mím chặt môi không nói thêm gì nữa.

Tô Bắc kìm nén lại lửa giận đang chảy trong người, cô đã biết với loại người như Lộ Nam thì không thể khách khi được.

Anh nghĩ cô như vậy cô đã biết từ lâu, chỉ có điều hôm nay được tận tai nghe anh nói ra, trong lòng vẫn không khỏi kinh ngạc..