Buổi chiều, sau khi tan làm, Tô Bắc chờ cho mọi người trong phòng đều về hết cô mới bắt đầu dọn lại bàn làm việc rồi từ từ đi ra.

Vừa ra khỏi công ta, từ phía xa cô đã nhìn thấy xe của Lộ Nam đang đỗ ở vị trí mà sáng nay cô đã xuống xe.

Tô Bắc lập tức nở một nụ cười thật tươi, cô chân đi về phía xe
Tô Bắc vừa lên xe thì Nam đã liền nổ máy, từ từ lần chuyển bánh xe.

Xe đi được một đoạn Lộ Nam mới lên tiếng
hỏi:
“Em muốn ăn gì nào?” Tô Bắc chu chu môi, nghĩ ngợi một
lúc rồi nói:
"Vậy anh muốn ăn gì?
Lộ Nam hơi sững lại, anh cười nói:
"Đã là anh chuộc lỗi thì việc chọn địa điểm cho em quyết mà, anh chỉ cần tuân lệnh nghe theo em thôi!”
Tô Bắc bối rối, ăn uống là thứ phiền phức nhất.

Mỗi lần phải nghĩ tới việc ăn cô đều đau đầu.

Thấy dáng vẻ Tổ Bắc như vậy, Lộ Nam thở dài, anh nói:
"Nhìn em khó xử như vậy thì để anh chọn địa điểm vậy.

Năm ngoái ở Nam Hi mới mở một nhà hàng hải sản, khẩu vị không tôi, không biết em có thích ăn hải không nhỉ?” Tô Bắc liền gật đầu.

"Được đó, em cũng khả thích ăn hải sản, vậy ăn hải sản điện
Lộ Nam gật gật đầu, chọn được địa điểm, anh liền nhanh chóng lái xe đi tới đó.
Trong lúc Lộ Nam và Tô Bắc đang cùng nhau dùng bữa thì đồng lúc đó, Cổ Thăng Trạch lại đang tham dự một bữa tiệc giao lưu thương mại.

Hằn nổi bật giữa đám đông, hoàn toàn không hề giống với dáng vẻ co ro sợ hãi giống như lúc ở trước mặt Lộ Nam.

Đột nhiên, hắn đưa mắt nhìn sang đảm nhà bảo săn tin ở một góc phía xa nhìn không rõ, trong lòng bỗng nảy ra một ý định.

Nhĩ tới chuyện hôm qua Lộ Nam dắt Lộ Tây Tây từ quán cà phê đi, Cổ Thắng Trạch không khỏi khó chịu, cảm giác bực tức văn le lỗi trong người chưa hề dứt.


Đối với những buổi tiệc như này, tuy rằng thường giới hạn sự ra vào của cảnh nhà báo nhưng họ vẫn sẽ có cách để có thể vào được đây.

Cổ Thăng Trạch đã trình chiến trên thương trường bao năm như vậy, hần dường như chỉ cần nhìn qua là đã có thể đoán ra được thân phận của những người đó.

Nhìn vào Lý tổng ở bên cạnh, hắn cố ý nói to:
“Lý tổng à, hôm nay tôi mới biết hóa ra Lộ tổng của tập đoàn Thịnh Thế đã kết hồn rồi đó.

Hơn nữa còn kết hôn với một người quản lý không danh không phân" Cô Thắng Trạch và Lý tổng vừa đi vừa nói, giọng nói của hạn càng ngày càng khó nghe hơn.

Đảm săn tin ngồi ở trong góc phòng lập tức đi theo Cổ Thăng Trạch nghe ngóng thông tin.

Đây tuyệt đối sẽ là một tin gây chấn động khắp các mặt báo.

Lộ tổng của tập đoàn Thịnh Thế chẳng phải đã kết hôn với một thiên kim tiểu thư rồi hay sao? Cổ Thăng Trạch nói như vậy rốt cuộc chuyện này là sao đây?
Lộ Nam và Tô Bắc đã dùng bữa xong, Tô Bắc nghĩ trong đầu tuy rằng buổi trưa nay là Lộ Nam làm lỡ hẹn, nên toi nay anh muốn chuộc lỗi.

Nhưng dầu sao đề nghị này cũng là do cô đề ra để cảm ơn Lộ Nam, do vậy trong lúc đi vệ sinh, cô đã cố ý đi tới bàn tiếp tân để thanh toán.

Ai ngờ rằng, nhân viên phục
vụ lại nói rằng:
“Xin lỗi cô nhưng phòng bao của cô đã được thanh toán rồi!”
Tô Bắc kinh ngạc hỏi: "Đã thanh toán
từ lúc nào thế?"
Nhân viên phục vụ lịch sự trả lời: "Từ lúc lên món không lâu sau đó!"
Tô Bắc gật đầu, đi về phía phòng riêng của mình.

Không ngờ rằng Lộ Nam quả nhiên đã trả hết rồi, vậy thì để hôm khác có sẽ lại mời anh! Tuy trong lòng nghĩ là vậy nhưng Tô Bắc vẫn cảm thấy có chút gì đó sai sai.

Hai người họ cứ mời tới mời lui chẳng khác nào như đang tìm cớ để có thể được dùng bữa cùng nhau vậy.

Nghĩ tới đây, cô vội lắc đầu, cô rốt cuộc là đang nghĩ gì trong

đầu vậy
Sau khi ăn xong, Lộ Nam cùng Tôi Bắc đi ra khỏi nhà hàng.

Tô Bắc nhìn vào điện thoại thì phát hiện ra đã không còn sớm nữa, cô lên tiếng nói:
"Cũng chẳng còn sớm nữa, chúng ta mau về thôi, ngày mai còn phải đi làm nữa!"
Lộ Nam ngước mắt lên trời, thấy ảnh trăng sáng rọi, anh liền nói với cô.
“Rất hiếm khi trăng đẹp được như hôm nay, chúng ta cũng vừa ăn xong, đi dạo một lát rồi hãng về!”
Tô Bắc không ngờ Lộ Nam lại đưa ra đề nghị như vậy.

Cô thầm nghĩ đã muộn như vậy rồi chắc có lẽ sẽ chẳng còn ai nhận ra họ nữa bèn gật đầu, đi theo Lộ Nam về phía trước.
Có thể là do ảnh trăng hôm nay đã quá say đắm, cũng có thể là dưới khung cảnh ấy lại rất phù hợp để tâm sự chuyện trong lòng.

Vừa đi được một lát, Tô Bắc lên tiếng phá vỡ sự im lặng lúc này, cô nói:
"Lộ Nam, em không muốn ở nhà là vì ngay từ đầu em đã không muốn đối mặt với cuộc hôn nhân này, còn anh thì sao? Chẳng phải anh vừa mới về nước hay sao? Tại sao anh lại không muốn ở nhà sống cùng gia đình, em thấy bà nội anh có vẻ rất thương anh đó!”
Tô Bắc vừa dứt câu, sắc mặt Lộ Nam đột nhiên có chút thay đổi, anh chân chừ vài giây rồi trả lời cô.
"Có một vài lý do bây giờ em vẫn chưa nên biết, chẳng phải ở riêng như vậy thì cả em và cả anh đều tiện hơn sao? Như vậy chẳng phải tốt hơn sao?"
Tô Bắc gật đầu thừa nhận: "Đúng là tiên thì tiền thật, chỉ có điều em cảm thấy hành động này của anh có chút gì
đó khác thường.
Lộ Nam bật cười:
“Thật ư? Anh thấy em mới là người khác thường đó.

Rõ ràng em không hề đồng ý chấp nhận cuộc hôn nhân này, hơn nữa anh cũng có hành động phản kháng lại nó, tại sao em vẫn muốn được gả đi?" Tô Bắc nhìn anh, cô cười phi.
"Cái hành động phản kháng mà anh nói là cho Vân Phàm thay anh tới đón em sao?"
Lộ Nam nhìn Tô Bắc, ánh mắt anh sâu thẳm, rực sáng như những vì sao đêm, anh hỏi ngược lại: "Lẽ nào không phải sao?"
Tô Bắc lắc lắc đầu, sắc mặt cô bằng nhiên trở nên buồn bã hơn, cô từ từ lên tiếng:
"Nếu như em nói, em chấp nhận cuộc sống mà người khác đã sắp đặt như vậy, tất cả đều là do bị người khác uy hiếp thì thế nào?”
Ánh mắt Lộ Nam có chút kinh ngạc, bị người khác uy hiếp? Cô nói như vậy có lẽ là bố của cô chăng? Anh có thể nhận ra quan hệ giữa cô và bố mẹ không hề tốt.

Tô Bắc dường như cảm thấy nếu cứ tiếp tục bàn luận về chủ đề này sẽ có chút ngại ngùng, cô lập tức đánh trống láng đá sang chuyện khác:
“Thôi đừng nói những chuyện phiên lòng như vậy nữa, dầu sao thì chúng ta vẫn còn hôn ước trong vòng ba năm tới nữa.


Chờ đến khi nó kết thúc thì anh và em đều sẽ mỗi người mỗi ngả rồi.

Bây giờ cứ như vậy em thấy cũng khá ổn mà!"
Lộ Nam gật đầu, cũng không hề phản bác lại lời của Tô Bắc.

Hai người họ đi thêm một vòng nữa rồi sau đó lên xe trở về nhà.
Ngày hôm sau, Tô Bắc vừa tình dậy thì đã thấy trên bàn ăn có gần một tờ giấy nhớ, Lộ Nam viết:
"Hôm nay anh phải đi công tác một chuyển, em ở nhà một mình chú ý cẩn thận!”
Nhìn vào tờ giấy nhớ, Tô Bắc không rõ tại sao bản thân lại cười, trong lòng cô bằng nhiên có chút vui vui.

Cô sửa soạn một chút rồi xách túi đi làm
Sau khi tới công ty, Tô Bắc cảm thấy bầu không khí hôm này dường như có gì đó khác lạ.

Cô có cảm giác như tất cả mọi người đều đang bàn tán về chuyện gì đó, trong lòng Tô Bắc cũng khá tò mò nhưng lại ngại tới hỏi.

Tô Bắc đi về phòng làm việc của mình xem kịch bản, bỗng nhiên cảm thấy khát nước liền đi ra.

Chỉ tới lúc này cô mới biết được mọi người rốt cuộc đang thì thầm chuyện gì.

Tô Bắc cầm lỵ, vừa đi tới cửa phòng trà liền nghe thấy trợ lý Ngô Dao của trưởng phòng nói:
“Ay dà, mọi người đã nghe nói gì chưa? Lộ tổng của chúng ta đã kết hồn rồi!!”
Giọng nói vừa truyền ra, những người bao quanh lập tức lên tiếng kinh ngạc.
“Hóa ra anh ấy thật sự đã kết hôn rồi
sao?”
“Nam Hi lại mất đi một nam thần
nữa rồi!! “Huhu đau lòng quả đi, tại sao đàn ông tốt đều bị cướp sạch hết vậy!
"Hóa ra tin đồn ấy là thật, tôi không tài nào có thể tin được!"
"Haha vậy thì Anne không còn cơ hội diễn nữa rồi đây!
Tô Bắc nghe xong cuộc đối thoại của bọn họ, toàn thân cô như sững lại.

Đám người này làm sao có thể biết được chuyện đó vậy? Rõ ràng có nhớ rằng đám cưới của cô và Lộ Nam đã được giấu kín tới mức không thể giấu hơn được nữa rồi cơ mà! Tô Bắc vẫn rất tò mò muốn biết tiếp theo sau đó họ sẽ nói những gì.

Nhưng nếu cứ đứng ở đây nghe trộm như vậy e rằng không ổn, do đó, Tô Bắc liên cầm cốc, sắc mặt không chút cảm xúc đi vào trong, Cô thản nhiên pha cà phê, rảnh rồi ngồi lên ghế nhâm nhi thưởng thức.

Tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn về phía cô, cô không định đi hay sao? Tô Bắc nở một nụ cười, ngẩng đầu lên:
“Mọi người vừa nói Lộ tổng kết hôn rồi sao? Tôi thấy tin chuyện tám này cũng hay đó, mọi người tiếp tục nói đi!”
Cô gái ban nãy nói Anne không còn chỗ diễn rồi liền thay đổi sắc mặt, nét mặt có chút lo lắng, nhìn Tô Bắc e dè nói:

“Anne, lúc nãy lời tôi nói không có ý gì cả, cô đừng để bụng nhé, làm ơn đừng nói gì với Lộ tổng!”
Tô Bắc nheo nheo mắt cười, cô nói: "Có yên tâm đi, tôi sẽ không làm vậy
đầu.”
Thế nhưng lời nói tiếp theo đó của cô khiến sắc mặt của cô gái kia nhăn lại, Tô Bắc nói:
"Nói thực quan hệ giữa tôi và Lộ tổng cũng chưa tốt tới mức khiển anh có thể thay đổi chuyện cả đời như vậy!"
Tô Bắc suy ngẫm trong lòng, cô thực sự không hề tức giận.

Cô chính là vợ của Lộ Nam trên danh nghĩa, cái gì mà diễn với không diễn đều chẳng liên quan gì tới cô.
Thấy đám người trước mặt đều lặng im như tờ, từng người từng người đang tròn mắt nhìn lại về phía cô.

Tô Bắc liền lên tiếng: v"Tôi thật sự cũng muốn tới tầm
chuyện với với mọi người mà, tiếp tục đi chứ.

Mọi người không nói gì nữa là sao, sợ tôi mách lẻo ư?" Gương mặt Tô Bắc chỉ còn thiếu mỗi viết lên trên đó dòng chữ tôi muốn nghe chuyện lên nữa mà thôi.
Tất cả mọi người đều thở phào, tiếp tục câu chuyện ban nãy.

Tô Bắc ngồi yên ở một bên, cô hít một hơi, hương cà phê nồng nàn bay thoang thoảng khắp căn phòng.

Ngô Dao tiếp tục nói:
“Chắc mọi người không biết, sáng sớm nay bài báo này vừa bị lộ ra thì đã lập tức có người khác đẻ xuống, tôi cho rằng đó chắc có lẽ chính là do Lộ tổng làm Tô Bắc hiếu kỳ “Vậy thì đã được đề xuống rồi tại sao cô vẫn biết được chuyện Lộ tổng đã kết hôn?
Ngô Dao bí hiểm cười, cô cố ý nhìn xung quanh đám đông một lượt rồi mới bắt đầu nói:
"Điều này thì mọi người chắc chắn không biết rồi, chị họ tôi là phóng viên trong giới giải trí.

Tin đó cũng chính là do chị ấy tối qua đã bắt được đó!”
Tất cả mọi người đều sáng mắt nhìn vào Ngô Dao, dường như rất hâm mộ cô ấy có thể biết tới được tin độc quyền này.

Tô Bắc cố gắng moi móc vào sâu hơn, cô dò hỏi:
“Vậy cô có biết vợ của Lộ tổng rất cuộc là ai không?" Ngô nhìn mọi người vẫn đang chờ đợi lắng nghe, không chừ hơn, giọng một cái rồi tiếp tục nói:
"Vợ của Lộ tổng á? Nghe nói đây là một thiên kim tiểu thư, hôn nhân của họ chắc có lẽ cũng là do cha mẹ đã sắp đặt sẵn rồi.

Mà hơn nữa đám cưới được tổ chức vô cùng chặt chẽ và khép kín, số lượng khách mời đều giới hạn đáng kể.

Nếu không thì sao chúng ta lại có thể không biết chút gì như vậy được!”
Tô Bắc có chút giật mình, thiên kim tiểu thư, là đang nói cô sao? Haha thật là nực cười quá đi!
Điệu cười của Tô Bắc khá kỳ lạ, cô liên tục gật
“Cô nói cũng phải, nếu như họ không.