‘Cạch cạch cạch!”

Lúc Du Khuynh nhìn chằm chằm Phó Ký Trầm, công việc thái hành trong tay vẫn tiếp tục không ngừng.

“Sao không đói nữa?”

“Sợ em mệt thôi.”

Cuối cùng, anh không dám nói sự thật ra.

Nước sôi rồi, bắt đầu kêu ùng ục. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Du Khuynh quay người đi bận rộn, cô không để ý quan sát vẻ mặt của Phó Ký Trầm, đầu óc mệt cả ngày nên chẳng nghĩ nhiều, cho rằng anh đang đau lòng cô.

Cô bỏ khá nhiều mì vào nồi, “Em nấu hai bát cho anh, đảm bảo khiến anh ăn no.”

Phó Ký Trầm: “......”

Nửa bát còn chưa chắc ăn hết được.

Anh vội vàng ngăn cô, “Đừng làm nhiều quá, ăn nhiều không tiêu hóa.”

Nhưng đã muộn.

Mì được cho vào nồi rồi.

Du Khuynh chợt nổi hứng nấu nướng, tuy đây là lần đầu tiên xuống bếp.

Cô nghiêm túc tưởng tượng một phen, lát nữa nên nêm nếm thế nào, “Yên tâm, mì em nấu, anh ăn hai bát chưa chắc đủ.”

Phó Ký Trầm mới bắt được bộ dáng nghiêng đầu suy nghĩ của cô, mùi vị cô nghĩ ra với mùi vị cô nấu ra có liên quan gì nhau?

Đây không phải là hạng mục hay vụ kiện chỉ cần dựa vào đầu óc là giải quyết được.

Cô có hứng như vậy, không thể khiến cô mất hứng.

Phó Ký Trầm dời bước tới kệ bếp ở giữa, gửi tin nhắn vào nhóm nhỏ ba người: [Xuống lầu ăn bữa tối.]

Du Cảnh Trạch: [Cậu nấu à?]

Phó Ký Trầm: [Không phải.] Nhưng không có nói ai nấu.

Du Cảnh Trạch: [Xuống ngay.]

Quý Thanh Viễn vừa nhìn không phải Phó Ký Trầm nấu vậy thì chính là đầu bếp hoặc dì giúp việc nấu, ba vợ không thể nào xuống bếp, Du Cảnh Hâm còn đang tăng ca.

Lúc đi ngang qua cửa thư phòng, bước chân anh khựng lại.

Du Cảnh Hâm đang nghiêng đầu xem phương án đầu tư mạo hiểm nên chẳng chú ý ở cửa có người.

‘Cốc cốc’ khớp tay anh chậm rãi gõ cửa hai cái.

Từ hôm bình luận dưới weibo xong, thái độ của Du Cảnh Hâm đối với Quý Thanh Viễn rõ ràng cải thiện hơn không ít, “Có chuyện à?”

Quý Thanh Viễn: “Đợi lát hãy bận tiếp, đi ăn bữa khuya.”

Du Cảnh Hâm lắc đầu, “Khuya lắm rồi, ăn vào dễ béo.”

“Em gầy lắm, phải ăn nhiều vào.” Anh nhớ trên báo cáo khám thai của cô, lúc sắp sinh Bảo Bảo mới có 54.5kg giờ cùng lắm hơn 45kg. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Du Cảnh Hâm vẫn từ chối, trong việc giữ gìn vóc dáng trước giờ cô luôn tàn nhẫn với bản thân, chưa từng ăn no bữa nào.

Giờ Quý Thanh Viễn đang nghĩ cách ở bên cô nhiều thêm một chút, “Vậy em xuống lầu với anh, anh muốn ăn khuya.”

Du Cảnh Hâm im lặng không lên tiếng, tiếp tục lật thêm một trang báo cáo nữa.

Quý Thanh Viễn hiểu ra, cô vẫn không muốn tha thứ cho anh lắm.

Anh không muốn giống như trước kia nữa, cô lạnh mặt xuống anh lập tức xoay người đi ngay mà anh hôn cô một cái.

Vẫn chưa chịu đi.

Tay trái anh âm thầm véo đùi mình, căng da đầu nói một câu: “Thế bảo bối miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo nhà chúng ta tăng ca tiếp đi, anh xuống lầu ăn khuya, lát nữa trở lên với em.”

Du Cảnh Hâm: “......”

Quý Thanh Viễn nói xong sải bước lớn ra khỏi thư phòng.

Đi tới ngưỡng thang bộ, hai tay anh chống eo thở phào một hơi.

Lần đầu tiên nói ra câu sến súa như vậy, tổn hại nguyên khí quá.

Điện thoại lại rung lên, Phó Ký Trầm đang giục.

Quý Thanh Viễn và Du Cảnh Trạch xuống lầu gần như cùng lúc, khi nhìn thấy bóng lưng đang bận rộn trong bếp họ bỗng dưng dừng bước, biết ngay mà Phó Ký Trầm đời nào có dư lòng tốt như vậy.

Bọn họ còn chưa kịp xoay trở lên lầu, Du Khuynh đã quay người lại, “Anh, anh rể, bữa khuya sắp xong rồi, ngồi xuống trước đi.”

Đã tới thì an tâm ở lại.

Trước bàn ăn, Phó Ký Trầm rót ba ly rượu vang.

Bọn họ ngồi vào chỗ, cùng liếc anh.

Phó Ký Trầm đưa cho mỗi người một ly, “Uống cho hơi ngà ngà say đi, như thế không nếm ra mùi mì nữa.”

“......”

Quý Thanh Viễn không biết tay nghề bếp núc của Du Khuynh thế nào, anh hỏi Phó Ký Trầm, “Bộ khó nuốt lắm hả?”

Phó Ký Trầm: “Không biết. Tôi chưa từng ăn qua.”

Anh giải thích tại sao bản thân ăn kèm với rượu, “Cô ấy đã đổ nước vào bát mì rửa hai lần rồi, lần đầu tiên bỏ muối quá nhiều, lần thứ hai bỏ nước tương quá nhiều.”

Quý Thanh Viễn đột nhiên không nói chuyện nữa, lặng lẽ uống nửa ly rượu vào.

Tới cũng tới rồi, đắc tội ai chứ không thể đắc tội Du Khuynh, nếu không ngày tháng sau này khó sống.

Chỉ có Du Cảnh Trạch là thong thả thưởng thức rượu vang.

Quý Thanh Viễn liếc anh ấy, “Lòng anh ngược lại khá rộng nhỉ.”

Du Cảnh Trạch: “Sống cùng mái hiên với em ấy và ba tôi, yêu cầu đừng nên cao quá, còn sống là được rồi.”

Quý Thanh Viễn suýt chút nữa là sặc rượu, có điều nói đi nói lại, mới sống ở nhà họ Du hai ngày mà anh ta đã sâu sắc cảm thấy không dễ dàng rồi.

“Phó Ký Trầm, giúp em với. Mì xong rồi.” Du Khuynh rải hành lá trước đó xắt xong vào mỗi bát một ít, có thêm màu xanh trông không tệ. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Phó Ký Trầm đặt ly rượu xuống, bước nhanh qua.

Mặc kệ mùi vị thế nào, cô bận rộn lâu như vậy, anh tặng cho cô một cái ôm.

Du Khuynh làm nũng, “Cho dù không ngon, anh cũng phải nói ngon.”

Phó Ký Trầm gật đầu, “Ừm. Anh đã tìm đội cổ vũ tới cho em rồi đây.”

Du Khuynh phì cười, cô biết cách xử lý hắc ám của bản thân sẽ khiến người ta cực kỳ tuyệt vọng.

Bên phòng ăn, Quý Thanh Viễn đợi khoảng hai phút vẫn chưa thấy người đi qua, anh ta nghiêng người ngó xem, “Bưng có cái bát thôi mà hai người họ cũng có thể nói chuyện cả buổi trời.”

Du Cảnh Trạch cũng ngoảnh đầu nhìn một cái, “Cho nên cậu với Cảnh Hâm mới sống kiểu bán sống bán chết đấy. Tối nay nếu đổi thành Cảnh Hâm nấu bữa khuya cho cậu, em ấy lặng lẽ nấu xong, rất khó ăn, cậu cấu đùi cố ăn vào rồi nói, ừm, không tệ. Rửa bát xong trở lên lầu.”

Du Cảnh Trạch nói nhiều như vậy, Quý Thanh Viễn chỉ bắt được một câu trọng điểm, ‘cấu đùi’, động tác này anh ở trên lầu mới làm xong tức thì.

Mì được bưng lên, chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng biết không ngon cỡ nào.

Du Cảnh Trạch ăn một miếng mì, cô lý giải ý trên mặt chữ của mì trộn dầu hành cực kỳ chuẩn xác, hành là hành lá, dầu là tương dầu, sau đó dùng nước mì nấu xong trộn hai thứ lại với nhau.

Du Khuynh chụp hình thành quả mình bận rộn cả một ngày lại rồi đăng lên vòng bạn bè.

Phó Ký Trầm mới khui rượu vang ra, nhân lúc đợi mì anh gỡ phần nhãn dán trên thân bình ra làm thành chiếc vương miện nhỏ cho cô.

“Đầu bếp Du, qua đây.”

Du Khuynh chạy bước nhỏ tới, bám lên vai anh, “Cái gì?”

Phó Ký Trầm đội chiếc vương miện nhỏ đó lên đầu cô, “Chúc mừng em trở thành đại đầu bếp Michelin đạt chuẩn ba sao.”

Du Khuynh đón lấy chiếc vương miện nhỏ kéo xuống, “Cám ơn Phó tổng của em.” Thuận thế, cô hôn một cái lên bên mặt anh.

Quý Thanh Viễn và Du Cảnh Trạch sợ Du Khuynh bảo họ đánh giá tay nghề, hai người luôn miệng thì thầm to nhỏ, dù không có gì để nói cũng cố tìm lời để nói, tóm lại để Du Khuynh không chen lời vào là được.

Du Khuynh tựa lên lưng Phó Ký Trầm, kê cằm lên vai anh, cô chẳng quan tâm hai người họ mà chỉ lo lướt điện thoại xem có ai like với bình luận.

Mẹ cô like một cái.

Bàng Lâm Bân không chỉ like, còn bình luận, [Trưởng thành rồi.]

Còn có một bình luận của nick ‘Mãi Mãi Không Thay Đổi’: [Có cơ hội phải nếm thử mới được.]

Cô nhíu mày, sao lại xuất hiện một người không có đặt tên thật. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Lần trước Phùng Mạch cũng vậy, không có để tên thật.

Người này lại là ai thế?

Cô lật vòng bạn bè của ‘Vĩnh Viễn Không Thay Đổi’ ra xem, không có gì cả, chỉ cài đặt cho phép bạn bè xem được trong phạm vi ba ngày gần đây.

Trên phần thông tin cũng xem không ra được bất cứ tin tức liên quan tới thân phận nào.

Cô phản hồi: [Giờ tôi đang ở Bắc Kinh nè.]

Có lẽ là quen biết ở nước ngoài, người này cho rằng cô đang ở nước ngoài.

Vĩnh Viễn Không Thay Đổi: [Mấy ngày nữa tôi về Bắc Kinh, tới lúc đó liên lạc với cô. Tôi có việc bận tiếp đây.]

Du Khuynh: “?”

Hôm nay dùng não quá độ, mai hãy dùng tiếp vậy, cô ngó Phó Ký Trầm, người đàn ông này đang đợi thu thập cô, cô không thể thua được.

Giờ cô cũng chẳng có sức lực tinh thần đâu mà quan tâm ‘Vĩnh Viễn Không Thay Đổi’ là ai.

Thế thì đợi đối phương liên lạc đi.

Lại có thêm một cái like mới, là anh họ Lệ Đàm Trác, lần trước cô nằm mơ gặp được anh ấy.

Đã rất lâu rất lâu không có liên lạc rồi.

Thời gian trôi qua lâu như vậy nhưng những thương tổn vụn vặt do nhà đó mang lại vẫn còn như mới.

Nếu giữa cậu cả và cậu hai niệm chút tình thủ túc giữ sợi dây liên kết tình thân, có lẽ ông ngoại không đến mức bị tức mà mất sớm, bà ngoại cũng có thể sống lâu thêm mấy năm.

Tóm lại trở về không được nữa.

Du Khuynh đang thất thần thì có điện thoại tới, là của Lệ Đàm Trác. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

“Trong nhà không có đầu bếp à?” Đây là câu nói đầu tiên của Lệ Đàm Trác.

“Có chứ, đầu bếp giỏi đạt chuẩn ba sao của Michelin, vừa được đánh giá đấy, họ Du, tên Khuynh.”

Lệ Đàm Trác cười cười.

Trong điện thoại bất giác im lặng vài giây.

Lệ Đàm Trác nói: “Anh đang ở Bắc Kinh.”

“Em biết.”

“Đợi khi em hết giận rồi thì tới tìm anh. Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Du Khuynh cúp điện thoại, chợt hoảng hốt giống như một giấc mộng.

“Ai thế?” Du Cảnh Trạch hỏi, anh cũng thoáng đoán được rồi.

“Lệ Đàm Trác.” Du Khuynh đặt điện thoại lên bàn, hai tay ôm cổ Phó Ký Trầm, cả người bám chặt lấy anh.

Du Cảnh Trạch chậm rãi gật gật đầu, biết ngay là cậu ta. “Em bớt liên lạc với cậu ta đi.”

Du Khuynh: “......”

Trước giờ Du Cảnh Trạch chẳng có chút ấn tượng tốt nào đối với Lệ Đàm Trác, lúc vừa xuất ngoại du học cô thường xuyên gọi điện thoại cho cậu ta, anh không thích lắm bảo cô tiết kiệm tiền điện thoại.

Trong điện thoại có lúc cô nói với anh rằng, Lệ Đàm Trác nói có thể trò chuyện nào khiến người ta vui vẻ chút không.

Đây có lẽ chính là địch ý tới từ giữa các anh trai, ghen tỵ lẫn nhau.

Phó Ký Trầm lèm bèm, “Tôi đây còn chưa ghen nữa là, anh ở đó dốc sức làm gì?”

Chỉ có Quý Thanh Viễn giữ im lặng, anh ta đang xem điện thoại.

Trong nhóm nhỏ hơn mười mấy người, lướt màn hình liên tục có người @ anh.

Đây là vòng bạn bè chung của anh và Lãnh Văn Nghi, có mấy người là bạn anh, sau này chơi thân còn từng đầu tư cùng một hạng mục nên toàn người quen với nhau cả.

[Cậu nghe nói chuyện của Văn Nghi chưa? Phó Ký Trầm cũng ác thiệt, chặn hết các khách hàng của cô ấy rồi, cô ấy cũng là vì giúp ba vợ của cậu mà.]

[Cô ấy uống rượu cả buổi tối với bọn mình, từ đầu tới cuối không có nói gì hết.]

[Sau đó uống say quá được khuê mật của cô ấy đón đi rồi, còn là khuê mật nói với bọn mình mới biết đấy.]

[Vừa rồi khuê mật cô ấy gọi điện tới báo bình an nói tới nhà rồi. Còn nói Văn Nghi mượn cớ vào nhà vệ sinh âm thầm khóc một mình. Cậu từng thấy cô ấy khóc khi nào chưa?]

[Không phải có ý chỉ trích cậu.]

[Cậu kết hôn rồi, bọn mình không nên nói những điều này với cậu, cậu xem bốn năm qua ở trước mặt cậu bọn mình không bao giờ nhắc tới cô ấy, ở trước mặt cô ấy cũng không nhắc tới cậu.]

[Bọn mình họp mặt, gọi cậu thì không bao giờ gọi cô ấy.]

[Đương nhiên có lúc trùng hợp tình cờ cả hai đều tới, nhưng đó giờ bọn mình không trêu chọc các cậu, cô ấy cũng chủ động tránh né không nói chuyện với cậu, cố gắng tránh được càng xa càng tốt.]

[Dẫu sao cậu cũng là người có vợ có con rồi, nên tránh cần phải tránh. Nhưng chuyện hôm nay, có hơi hơi bất công với cô ấy rồi không?]

Quý Thanh Viễn lướt xuống xem tiếp.

[Bốn năm trước cô ấy hợp tác rất tốt với Lạc Mông, kết quả Du Khuynh vừa nhậm chức thì muốn đổi kế hoạch Văn Nghi, ý rõ ràng cỡ nào cậu nhìn không ra à?]

[Du Khuynh càng ác hơn nữa là coi cô ấy thành công cụ để đả kích người khác, trước khi hết hạn hợp đồng khiến cô ấy tạo ra dư luận của công ty Phó Ký Trầm, mượn tay Phó Ký Trầm trả thù cô ấy.]

[Cậu đừng có nói chuyện này không phải ý của Du Cảnh Hâm.]

[Bọn mình cũng hiểu cho Du Cảnh Hâm, nhưng không thể vì Văn Nghi là bạn gái cũ của cậu thì nên bị đuổi cùng giết tận.]

[Có bạn gái cũ chẳng phải rất bình thường sao? Lại nói, bốn năm qua Văn Nghi chẳng tìm tới cậu, chẳng có phá vỡ hôn nhân của các cậu, cậu là người rõ nhất, cô ấy đã tránh né tới mức đó rồi cậu còn muốn cô ấy thế nào nữa mới chịu?]

[Nói một câu hơi khó nghe, cậu có vợ có con rồi, cô ấy vẫn độc thân một mình, cô đối với cậu thế nào trong lòng cậu không rõ sao?]

[Du Cảnh Hâm đối xử với Văn Nghi như vậy, hơi có phần quá đáng rồi đó!]

[Cậu nói một câu đi, chuyện này rốt cuộc định giải quyết thế nào, đâu thể khiến công ty cô ấy phá sản chứ? @Quý Thanh Viễn]

Quý Thanh Viễn: [Chuyện này không phải có thể giải quyết gọn bằng một câu nói. Tối mai các cậu gọi Lãnh Văn Nghi và khuê mật cô ấy tới hội sở gặp mặt giải quyết. Các cậu cũng tới luôn.]

Buông điện thoại xuống, lúc Quý Thanh Viễn ngẩng đầu trở lên thì trong phòng ăn chỉ còn mỗi mình anh ta. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Bên cạnh còn có một tờ giấy: [Ăn xong rửa chén, tiện thể dọn sạch nhà bếp luôn.]

Bát của Phó Ký Trầm và Du Cảnh Trạch cũng để ở đó đợi anh ta tới rửa.

- -

Phó Ký Trầm và Du Khuynh về tới phòng ngủ, ai bận việc người nấy, trước đó cô ngủ bù một giấc rồi nên lúc này chẳng buồn ngủ chút nào, cô mở laptop đem lên giường.

“Phó tổng, em tăng ca với anh.”

Phó Ký Trầm thấy cô ngồi lên giường bèn khép vỏ ipad lại.

Phương án PR ngày mai của anh đều nằm hết bên trong, không thể để cô nhìn thấy được.

Du Khuynh hừ một tiếng, “Nhỏ mọn.”

Anh liếc cô, “Em không nhỏ mọn à, thế em đem phương án Lạc Mông bọn em chuẩn bị ra cho anh xem xem.”

Du Khuynh quy đi, xoay lưng lại với anh.

Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ có tiếng gõ bàn phím của hai người.

Phó Ký Trầm vừa viết vừa phân nhiệm vụ cho thư ký Phan và Kiều Dương trong nhóm làm việc.

Anh đeo tai nghe lên, xem video bọn họ gửi tới.

Xem xong, anh nói với Lục Thâm muốn cắt ra phân đoạn từ thời gian bao nhiêu giây tới bao nhiêu giây.

Lục Thâm: [Trông trận thế, chúng ta có thể đánh một trận trở mình tuyệt đẹp. Vừa vặn tôi đang nở mày nở mặt với vợ cũ Vu Phi một lần, hôm nay lúc cô ấy gọi điện cho tôi thiếu điều muốn xé nát tôi luôn.]

[Nể tình tôi tận tâm tận sức, cậu hỏi Du Khuynh giúp tôi, Vu Phi còn chưa chịu tha thứ cho tôi nữa hả?]

Phó Ký Trầm: [Được tha thứ hay không, trong lòng anh không tự mình biết rõ à?]

Anh nhắc nhở Lục Thâm chẳng chút lưu tình: [Sau này anh cố gắng bớt gửi tin nhắn cho tôi, cũng đừng tỏ ra thân thiết với tôi quá, Du Khuynh sẽ cho rằng tôi cá mè một lứa với anh.]

Lục Thâm: “......” [Tối nay là cậu chủ động tìm tôi đấy!]

Phó Ký Trầm: [Ngoại trừ lúc tôi lợi dụng anh.]

Lục Thâm tức cả buổi, rồi nói tiếp chuyện Vu Phi: [Hôm nay cô ấy coi tôi thành Triệu Thụ Quần, tôi với Triệu Thụ Quần giống nhau chỗ nào chứ? Lương tâm tôi trong sạch!]

Phó Ký Trầm bận rộn với phương án PR, thỉnh thoảng nhìn điện thoại một cái, trả lời anh ta: [Thân thể thì trong sạch, còn lòng thì khó nói lắm.]

Lục Thâm: [Được rồi, không nói nữa.]

Phương án PR ngày mai chuẩn bị tàm tạm, Phó Ký Trầm gửi cho Lục Thâm, còn dặn, [Trước chín giờ sáng mai, mấy dòng này nhất định phải xuất hiện trên bảng hot search.]

Lục Thâm: [Hành vi đen tối này của cậu, người bình thường không học được.]

Phó Ký Trầm đóng ipad, tháo bàn phím ra rồi đặt lên tủ đầu giường. Lúc quay đầu lại thì Du Khuynh đã ngủ rồi, nằm nghiêng trên giường, gối đầu lên gối nằm của anh.

Anh dùng giấy dán bình rượu làm chiếc vương miện nhỏ cho cô, cô dùng kẹp tóc kẹp lên tóc.

Phó Ký Trầm vén một sợi tóc trên mặt cô ra, anh tưởng tượng ra dáng vẻ lúc cô đội vương miện kim cương, mặc váy cưới gả cho anh.

Anh cúi đầu mút môi cô.

Du Khuynh cảm thấy bị quấy rầy, quay mặt đi chỗ khác.

Phó Ký Trầm không làm phiền giấc ngủ của cô nữa, anh nửa ngồi dậy chỉnh tư thế ngủ của cô ngay ngắn lại, tay phải cô vô thức đặt lên bụng từ đầu tới cuối.

Anh xoa má cô, hôn thêm cái nữa.

- -

Sáng hôm sau.

Hiếm có hôm trời xanh cao vợi, điểm tô vài đám mây.

Bầu trời Bắc Kinh có lúc xanh thấm vào lòng người, hôm nay chính là như vậy.

Du Khuynh đứng bên cửa sổ trong văn phòng, phóng tầm mắt nhìn trong tâm CBD phía dưới.

Dư luận của Đóa Tân đã trải qua hai mươi bốn tiếng đồng hồ, thời gian vàng để thanh minh sự việc dường như bị họ bỏ lỡ rồi mà đến giờ vẫn chưa có chút động tĩnh gì.

Cô suy nghĩ cả buổi sáng, họ sẽ ra chiêu gì đây.

Chưa có kết quả.

Điện thoại trên bàn reo lên.

Cô thu hồi suy nghĩ, sải bước lớn đi qua.

Là Tần Mặc Lãnh, chỉ nói một câu đơn giản: “Xem hot search.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Du Khuynh chẳng nghĩ nhiều, cúp máy xong nhanh chóng mở ra.

Phó Ký Trầm dùng phương thức mà cô chẳng hề ngờ tới để PR, một người tự xưng là nhân viên của tập đoàn Phó Thị đăng ba đoạn video gốc Weibo.

Đoạn thứ nhất, trong ống kính là cô, Phó Ký Trầm và Tiêu Dĩ Lâm, chính là hôm xảy ra tranh chấp ở cửa nhà ăn.

Trong video, Tiêu Dĩ Lâm giải thích nguyên nhân xảy ra tranh cãi với Phó Ký Trầm:

“Tôi muốn đổi ông chủ Tiền thành thương mại Trác Hoa có thực lực hơn, nhưng hợp đồng của chúng ta với ông chủ Tiền chưa tới thời hạn, tôi bèn nghĩ ký với Trác Hoa trước, phía bên ông chủ Tiền tôi sẽ giải quyết từ từ, luật sư Du không đồng ý nói tôi làm trái quy tắc, bảo tôi nhất định phải giải trừ hợp đồng với ông chủ Tiền trước, sau đó hai chúng tôi bắt đầu tranh cãi.”

Đoạn video thứ hai, vẫn là ở cửa nhà ăn.

Phó Ký Trầm công khai thân phận của cô.

Đoạn video thứ ba, Phó Ký Trầm dặn dò thư ký Phan:

“Bảo tổng giám đốc Đóa Tân, ba giờ chiều tới chỗ tôi báo cáo công việc. Bảo anh ta báo cáo trọng điểm, bình thường anh ta quản lý Đóa Tân thế nào, quy tắc quy định của công ty có làm tới nơi tới trốn chưa.”

Trong video, Phó Ký Trầm thỏa mãn tất cả ảo tượng của phụ nữ đối với đàn ông.

Anh có bá khí bảo vệ cô, có sự cường thế tuyên bố chủ quyền, cũng có sự không giận mà uy mỗi khi nghiêm túc lên.

Ba đoạn video này đủ để chứng minh tất cả hành vi bao biện lừa gạt hợp đồng của tập đoàn Phó Thị là không có thật, toàn bộ do hành vi của một mình giám đốc khu vực lớn của Đóa Tân gây ra.

Vai chính trong video hôm nay, ngoài cô, Phó Ký Trầm và Tiêu Dĩ Lâm ra còn có chiêu bài của nhà ăn trong tập đoàn Phó Thị, video nào cũng có.

Đây có lẽ là do mấy cô gái hoa si trong tập đoàn Phó Thị khi ấy quay lại, không ngờ mấy tháng sau lại cứu rỗi được nguy cơ khủng hoảng của tập đoàn.

Trong bình luận hoàn toàn bùng nổ, đa số đều đang thảo luận về cô.

Mười phút trước, Weibo của tập đoàn Phó Thị đăng bài thanh minh thứ hai:

[Thứ nhất, ‘Nhất Kiến Khuynh Tâm’ của Đóa Tân là câu chuyện tình yêu của ông chủ với vị hôn thê, Đóa Tân chúng tôi chỉ theo đuổi sự chua ngọt của chanh, tuyệt đối không chứa sự đắng chát của ‘lừa gạt hợp đồng’.

Thứ hai, công ty đã giải trừ hợp đồng lao động với giám đốc khu vực lớn Tân Thiên Ký Đóa Tân Tiêu Dĩ Lâm cùng với một vài nhân viên bộ phận pháp luật tham gia vào chuyện này.

Thứ ba, Đóa Tân đã ký hợp đồng kinh doanh trở lại với ông chủ Tiền.] ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Tần Mặc Lãnh gõ cửa đi vào, “Phó Ký Trầm sao có thể mặt dày như vậy chứ, lúc đầu tư quảng cáo ‘Nhất Kiến Khuynh Tâm’ của bọn họ, anh ta còn chưa quen em nữa mà, dùng em làm quảng cáo miễn phí, em xem làm mấy dân mạng đó cảm động thôi rồi.”

Du Khuynh: “Tôi hại công ty anh ấy, anh ấy không lợi dụng tôi thì trong lòng anh ấy khó chịu mà.”

Nhưng phải công nhận, chiêu thức PR này của tập đoàn Phó Thị đặt một trăm lẻ một điểm.

Vào thời điểm nguy cơ nhất, Phó Ký Trầm cố gắng xoay chuyển tình thế giải cứu công ty thoát khỏi nguy cơ khủng hoảng, đồng thời nhân dịp này làm một đợt quảng cáo sản phẩm kiểu rải cẩu lương, hiệu quả của đợt quảng cáo này còn mạnh hơn cả quảng cáo nổi tiếng mấy trăm triệu.

Du Khuynh gửi tin nhắn cho anh: [Chúc mừng nha, Phó tổng, PR rất đẹp.]

Tiếp theo đó cô lấy giọng điệu thân thiết gửi thêm một tin: [Phó Tra Tra! Anh dám lợi dụng em PR tẩy trắng cho tập đoàn Phó Thị các anh!]

Phó Ký Trầm: [Ừm, lợi dụng em tẩy trắng, thuận tiện khoe ân ái. Khiến tất cả mọi người đều biết, em là của anh.]