*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đột nhiên, sau lưng truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, dọa Khương Ngưng Ngưng giật mình, ngoái đầu nhìn lại, một quả cầu lửa bốc lên, làm kinh động đàn chim bay tán loạn, là Tiểu Xuân đã kích hoạt hệ thống tự hủy.


Nhưng Tiểu Xuân đâu rồi?

Khương Ngưng Ngưng lo lắng nhìn về phía sau.


Phù Quang dường như luôn có thể đoán được tâm tư của nàng, hắn dịu dàng nói: "Tiểu Xuân thân thủ nhanh nhẹn, hắn sẽ nhanh chóng đuổi kịp chúng ta thôi.

"

Vừa dứt lời, Khương Ngưng Ngưng đã thấy bóng dáng nhanh nhẹn của Tiểu Xuân ở phía sau không xa.


Mặc dù Tiểu Xuân đeo trên lưng một bao đồ nặng trịch, nhưng vẫn như chú nai nhanh nhẹn trong rừng núi, tốc độ nhanh, phản ứng linh hoạt cũng không ai sánh bằng.


Lệ Trầm vẫn đi đầu, hắn giống như một con báo săn im lặng nhưng linh hoạt.



Mặc dù thân hình gầy gò, nhưng sức bùng nổ lại cực mạnh, dưới bộ quân phục đen nghiêm trang là những đường cơ bắp rắn chắc hữu lực, hắn tuy ít nói, nhưng trường đao thị huyết trong tay lại có một sự hung hãn mạnh mẽ, có thể bóp c hết chúng sinh.


Còn Phù Quang, rõ ràng hắn vẫn giữ tốc độ tiến lên như hai người kia, còn ôm cả Khương Ngưng Ngưng, nhưng vẫn không giảm phong thái, còn có thể luôn chú ý đến cảm xúc của nàng, giải tỏa mọi lo lắng cho nàng.


Gió thổi qua làm mái tóc vàng mềm mại của hắn tung bay, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên mái tóc của hắn, cả người như đang phát sáng, trong khu rừng nguy hiểm rình rập, Phù Quang giống như một con hạc thanh nhã.


Không biết đã đi được bao lâu, Khương Ngưng Ngưng ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời trắng xóa đã nhỏ đi rất nhiều, sắc trời cũng chuyển từ xanh nhạt sang xanh đậm, màn đêm của hành tinh Lan Tư Đặc Lạc hẳn là sắp đến rồi.


Khương Ngưng Ngưng nhìn Phù Quang, hắn đã ôm nàng đi cả một ngày, mặc dù Phù Quang không thở hổn hển như nàng tưởng tượng, nhưng chắc hẳn cũng rất mệt mỏi?

Khương Ngưng Ngưng không đành lòng nhìn hắn vất vả: "Mệt thì nghỉ một lát đi.

"

Phù Quang cúi đầu nhìn nàng, nụ cười của hắn càng thêm dịu dàng hơn dưới màn đêm xanh thẫm: "Vương, ta không mệt.


Đối với Trùng Tử cấp SS thì quãng đường này còn chưa bằng một phần năm buổi huấn luyện thường ngày.

"

Giọng nói của Phù Quang ôn hòa, hơi thở không hề rối loạn, xem ra hắn thực sự không mệt.


"Cấp SS là gì?" Nàng hỏi.

Trước đây Phù Quang đã nói với nàng rằng nữ vương Trùng Tộc đời đầu đã nâng cấp SS lên SSS, nhưng cũng không nói rõ.


"Trùng Tộc mặc dù nhất trí đối ngoại, nhưng bên trong cũng có sự phân chia giai cấp rất nghiêm ngặt, dựa theo năng lực từ thấp đến cao lần lượt là cấp B, cấp A, cấp S, cấp SS, cấp SSS, cấp A trở xuống đều là Phế Trùng, cấp A là phổ biến nhất, là Trùng Tử đông đảo nhất trong Trùng Tộc, cũng là những Trùng Tử bình thường nhất, phụ trách những công việc cấp thấp, cấp A và cấp A trở xuống không được sở hữu tên, chỉ dùng số hiệu để thay thế.

Cấp S là tốt, cấp SS là xuất sắc, cấp SSS thì khó gặp, vài trăm năm mới xuất hiện một vị.

" Phù Quang nói.


"Vương, đây chỉ là sự phân chia bên trong Trùng Tộc, Thú Nhân Tộc thấp kém kia lại coi cấp S là xuất sắc, cấp A coi là tốt, còn chia ra A, A-, gần đây bọn chúng còn bầu ra một thủ lĩnh liên bang cấp SSS, thực ra trình độ này trong Trùng Tộc cũng chỉ xếp vào cấp SS, đúng là nực cười mà.

" Không biết từ lúc nào, Tiểu Xuân đã nhảy đến bên nàng, đôi mắt tròn xoe như ngọc bích cười híp lại, trông rất ngoan ngoãn đáng yêu.