Những miếng phi lê cá trẵng nõn bơi lội trong nước súp màu trắng sữa, hương thơm nồng nàn không gì cản trở lan tỏa khắp bốn phía.

Đội năm người lính đánh thuê đã không tự chủ được nhích lại gần hai bước, cực lực hít lấy hít để mùi thơm đang không ngừng chui vào mũi, chảy nước miếng, nuốt ừng ực.

Windsor rất chi là say mê hít sâu một hơi, đôi mắt đẹp như có ánh sáng nhấp nháy nhìn chằm chằm nồi cá Nhan Yên đang nấu, nhịn không được hỏi: “Yên Yên à, phải làm trong bao lâu lận? Khi nào mới ăn được thế?”
Nàng vừa hỏi, đội lính đánh thuê đều nhìn quay sang nhìn chằm chằm Nhan Yên.

Bọn họ cũng muốn biết nữa!
Cái hương vị này quá quá quá mê người, không biết bọn họ có được hân hạnh nếm thử không đây!
Kurut như lập tức hiện ra trong đầu thời gian đi cùng với vị cố chủ này lúc trước, đối với suy nghĩ lúc trước của bản thân việc nghĩ rằng đầu óc cố chủ có bệnh lập tức hung hăng phỉ nhổ bản thân.

Sau đó còn cảm thấy may mắn không nói ra những suy nghĩ ngu dốt này, khoảng thời gian ở chung với hai vị cố chủ này.....có lẽ là vui vẻ nhỉ?
Bốn người lính đánh thuê khác cũng đều lộ ra biểu tình mong chờ.

Windsor liếc mắt ngó họ một cái, trong lòng muốn cười, vừa rồi không phải còn bộ dạng ‘sao lại đi ăn cá thú răng nhọn chứ, có phải đầu óc có vấn đề rồi không’, quả nhiên là bị vả mặt quay 360° mà!
Nhan Yên một bên khuấy canh cá, từng miếng cá đều được chìm ngập trong sự nóng bỏng và ngọt ngào kia, một bên trả lời Windsor: “Rất nhanh là xong rồi, chị có mang theo khăn dã ngoại không? Trải lên chỗ đất trống đi, chút xíu nữa là được nếm thử hương vị cá rồi.”

Thời điểm còn ở học viện trước đó, Nhan Yên và Vick thường xuyên tìm một nơi an tĩnh ăn cơm trưa hay thưởng thức điểm tâm, việc này Windsor cũng biết, vì sau này cô cũng tham gia cùng.

Windsor liền nhanh nhẹn tìm chỗ cách đó không xa trải khăn ra, sau đó từ trong thiết bị không gian lôi ra bộ chén dĩa, đây đều là thói quen sau khi ở cùng Nhan Yên mà tạo thành.

Canh cá càng nấu lâu càng thơm, Nhan Yên nhìn đóm lửa, lấy ra một ít dị thực chưa xài từ trong thiết bị không gian.

Khi cá đã sôi gần chín cho ra khỏi nồi, rắc thêm lá thơm đã được thái nhỏ lên, món canh cá tươi đặc sệt thơm nồng ngay lập tức mang hương vị tươi ngon thanh tao khiến người ăn sảng khoái.

Đây là lần đầu tiên năm người đội lính đánh thuê ngửi thấy mùi vị thơm ngon như vậy, lúc này đều tăng tần suất nuốt nước miếng, hai tròng mắt gần như dính vào canh cá.

Đến tận khi Nhan Yên nhờ Windsor bưng thức ăn lên, Kurut lập tức tích cực tỏ vẻ mình cũng rất có ích.

Nhan Yên cũng không ngăn cản, nàng cười xoay người đi làm một món cá khác ----cá phi lê hấp.

Nồi canh trên bếp được cất đi, Nhan Yên liền đặt nồi hấp lên, đem phần cá phi lê đã được ướp lúc trước đặt lên một cái dĩa, liền bỏ vào nồi bắt đầu hấp.

Nháy mắt đã làm xong hai con, số lượng cũng không ít, còn lại hai con, Nhan Yên dự định sẽ giữ một con mang về nhà ăn, còn một con liền mang đi làm cá nướng.

Vì thế nàng đem một con cá còn nguyên vẹn bỏ vào thiết bị không gian, một con khác chém từng lát dao lên thân cá, lật mặt sau làm tương tự, xiên cá, đặt lên bếp thổ bắt đầu quay.

Trong lúc thịt cá được nướng chín, Nhan Yên không ngừng phết thêm dầu, khiến cho mỗi nơi của thịt cá đều được nướng đến vàng óng trông rất ngon miệng.

Mùi thơm của cá nướng không ngừng tỏa ra, lại kéo ánh mắt của mọi người trong đội lính đánh thuê dán sát vào đây một lần nữa.

Bị món canh cá trước mắt cùng mùi cá nướng kích thích thật sự như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, cảm giác cơ thể cực kỳ trống rỗng, bụng không ngừng kêu oan, kể khổ, cảm giác đói khó tả, thực sự phi thường ảo diệu.

Nhưng kỳ dị chính là cho dù bọn họ đều cảm giác bụng rất đói, nhưng lại không có một chút suy nghĩ sẽ đem ống dinh dưỡng ra uống.

Ống dinh dưỡng? Đó là gì thế, hổng biết đâu~!
~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi Nhan Yên nướng cá xong, cá hấp cũng đã chín.


Nhan Yên mở ra nồi hấp, mùi thịt cá tươi ngon nháy mắt bay lan tỏa khắp hướng.

Vài cặp mắt nhìn chằm chằm đến nỗi nước miếng chảy dài ba mét, động tác nuốt nước miếng như trở thành quán tính.

Đứng trước mùi thơm này, đầu óc như trống rỗng....Tui là ai tui đang ở đâu đây a a a!
Nhan Yên nhờ Windsor hỗ trợ bưng cá hấp cùng cá nướng đặt lên khăn, bảy người ngồi xung quanh, cuối cùng cũng có thể ăn.

Ba món đều là thịt cá, canh cá, cá hấp, cá nướng.

Thật sự không biết nên ăn món nào trước thì ngon nhất!
Nhan Yên thấy đội lính đánh thuê mặt rất hào hứng nhưng bộ dạng lại hoang mang, cười nói: “Uống trước một chén canh cá làm ấm dạ dày.”
Nàng tự mình múc một chén canh nhỏ chia chỏ từng người, thêm hai miếng cá nhỏ cùng rau thơm.

Mấy người lính đánh thuê nhịn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không thể kìm lòng, bưng chén lên uống một ngụm.

Trông nháy mắt lộ ra biểu cảm vô cùng kinh ngạc.

Hai mắt trừng to đến nỗi Nhan Yên lo lắng tròng mắt bọn họ sẽ rớt xuống mất.
(Truyện này tác giả thích cho nhân vật trừng mắt nhỉ?)
Windsor vẫn còn ổn, dù sau trước đó đã tiếp nhận vài cú sốc từ mỹ thực rồi, tuy rằng vẫn rất kinh ngạc với độ tươi ngon của thịt cá, nhưng ít nhất biểu cảm vẫn còn giữ được.

“Hương vị này quá ngon rồi!” Windsor không nhịn được khen ngợi.

Nhan Yên uống một ngụm canh, nước canh tươi ngon, thịt cá mềm mại tinh tế, thật sự rất ngon miệng.

Thời điểm nấu nướng nàng cũng không thêm nhiều gia vị, vì muốn nếm thử hương vị nguyên bản của thịt cá dị thú, nhưng kết quả làm nàng rất bất ngờ.

Nguyên liệu nấu ăn này nếu thông qua các phương pháp nấu ăn tinh tế khác, hương vị nhất định rất tuyệt.

Tuy dị thú hay dị thực tinh tế đều rất đáng sợ, nhưng hương vị lại ngon bất ngờ ngoài dự đoán!
Nghĩ như thế, Nhan Yên đối với các loại dị thú dị thực tinh tế càng thêm hứng thú.


Một ngày nào đó, nàng sẽ ăn sạch thế giới này!
Nghĩ đến đã cảm thấy máu sôi sùng sục rồi nha!
Thưởng thức xong canh cá, vị giác đã được mở ra, Nhan Yên liền chia miếng thịt cá nướng xong cho từng người: “Nếm thử hương vị cá nướng đi.”
Thịt cá thông qua phương pháp nướng của Nhan Yên, mỗi một miếng cá đều nóng hổi, lớp bên ngoài vàng khô nhưng bên trong lại mềm mại vô cùng.

Mỗi lần cắn xuống đều có thể nghe âm thanh của sự giòn tan, tiếp theo đó là phần thịt cá tươi mềm bên trong.

Tầng tầng lớp lớp hương vị nở rộ trên đầu lưỡi, biểu cảm tất cả mọi người ở đây đều ngây ra, miệng vô thức mở ra, sau đó từng miếng từng miếng cá cứ như thế bị càn quét sạch!
Hương vị ấy cảm giác như bản thân đã hóa thành một con cá, một con cá đang bơi trong nước!
Toàn thân đều bị hương vị tươi ngon này bắt giữ, cơ miệng gần như không thể dừng lại được!
Ăn ngon quá quá quá, tại sao lại có món ngon đến như thế!
Tiểu đội mấy người lính đánh thuê ăn ngấu nghiến, toàn bộ tâm trí đều tập trung vào con cá.

“Cá nướng hơi bị cháy, thử cá phi lê hấp xem s....” Nhan Yên còn chưa dứt câu, mấy người còn lại liền tự động công kích về món cá còn lại.

Nếu nói tinh hoa của món canh cá nằm ở phần tươi ngon của nước súp, đặc trưng của phần cá nướng nằm ở phần cháy xém của thịt cá, vậy cá hấp chính là hương vị thuần túy nhất của thịt cá.

Từng miếng từng miếng nuốt xuống, đội lính đánh thuê thậm chí đến cả đầu lưỡi cũng muốn nuốt theo chung.

Ăn ngon đến muốn khóc quá đi mà!
Loại cảm giác hạnh phúc đến nỗi rơi lệ này, thật sự không có lời nào có thể diễn tả được.

Chỉ có thể nói sau bữa ăn này, bọn họ cả đời cũng khó có thể quên được.

Windsor không nói nhiều lời, nuốt trọn miếng thịt cá, kích động thốt lên: “Yên Yên Yên Yên! Món cá này nhất định phải có trong thực đơn nhà hàng chúng ta mới được!!! Hương vị quá ngon!! Tuyệt đối có thể nổi khắp tinh tế luôn đóooo!!!”.