2 giờ 27 phút.

Nữ B dùng hai ngón tay mở túi, lấy chìa khóa, kim loại cọ xát lớp vải, phát ra tiếng động khe khẽ.

Nó lẳng lặng đứng bên mép giường, duỗi tay lại chỗ bả vai của người đang ngủ say.

Người này ngủ như chết, còn ngân nga nho nhỏ như mơ thấy giấc mộng đẹp, hồn nhiên không biết mình sắp đối mặt với chuyện gì.

Cái tay kia chạm được vào chóp vai tròn trịa, cách một lớp vải mỏng, nó cảm nhận được độ ấm của da thịt.

Bị chạm vào, người nằm trên giường đột nhiên mở mắt.

Cậu ngơ ngác nhìn quái vật nhỏ trong phòng mình, biểu tình dần trở nên hoảng loạn, không mở miệng thốt nổi tiếng kêu nào.

Giọng nữ B thều thào: Đừng lãng phí sức lực làm gì, mày tránh không thoát đâu.

Dù sao đằng nào cũng chết, chết sao cho đẹp một chút, ăn cũng ngon miệng.

Xốc chăn lên, cảm nhận người bên dưới run rẩy, nó tốt bụng an ủi: Yên tâm, đau như kiến cắn thôi.

Thí sinh kia run đến lợi hại.

Nữ B quỳ một chân trên giường, nâng đầu cậu ta lên, đôi tay luồn qua nách, ôm nửa người cậu, kéo xuống.

Trọng lượng của nam giới tương đối nặng so với nó, kéo thí sinh xuống đất, nó thở hổn hển.

Hướng đi của nó vô cùng rõ ràng, là phòng vệ sinh.

Sức lực nó thật sự không đủ, đi vài bước phải dừng lại lấy hơi, cũng may căn phòng này không lớn lắm, nếu không chưa kịp xơi bữa nó đã kiệt sức chết trước rồi.

Phòng vệ sinh có màn che, quái vật nhỏ dựng người vào góc tường, kéo màn che ra, rồi lại túm lấy cậu thí sinh, chuẩn bị hoàn thành bước cuối cùng trước bữa ăn- dọn lên bàn.

Để tiện phát huy sức mạnh, nò lùi lại vài bước, còn chưa kịp lấy hơi, cổ chợt lạnh, một vòng dây điện đột nhiên siết chặt cổ nó, kéo về sau--
Thôi xong.

Bọn quỷ này khoác một lớp da người, nhưng cũng không phải người thật.

Nữ A bị treo cổ lâu như vậy nhưng vẫn có sức mắng chửi, chứng tỏ bọn chúng không cần hít thở để sống.

Đây chính là cơ hội của thí sinh: Chừng nào bọn chúng chưa chết thì cứ tiếp tục tra tấn cho vui.

Người siết cổ nữ B hiểu rõ điều đó, cho nên ra tay không hề nhẹ, tiếng hít thở cũng trầm, chắc hẳn là đàn ông.


Cổ vẫn bị siết, đầu ngửa ra sau, lưng bị đạp một cước mạnh, thân thể nó vặn vẹo, tiếng răng rắc vang lên thấu xương.

Thí sinh nằm trên mặt đất bỗng bật dậy.

Anh Trì, thế này có khiến nó chết không?
Trì Trọng Hành nói: Không đâu, Doãn Vụ Thi thử rồi.

Xương cổ yếu ớt bị siết trong khoảng thời gian dài, nữ A còn chưa chết, nữ B mới thế này sao có thể ngủm được.

Hơn nữa, lúc ban ngày, nó còn biết xoay đầu 180 độ dọa người, hiển nhiên dưới lớp da kia cũng không phải xương cổ tầm thường.

Lúc nói, Trì Trọng Hành cũng không ngừng động tác, anh lưu loát ấn quái vật xuống đất, trói nó lại như bánh quai chèo.

Cao Thuật lấy đèn pin Doãn Vụ Thi đưa cho trong túi ra, một tay chiếu sáng cho anh, một tay xoa xoa eo: Khụ khụ, con quỷ này ra tay không khách khí chút nào.

Bị thương à? Trì Trọng Hành giương mắt lên nhìn, định lát nữa ra ngoài sẽ xem vết thương cho cậu.

Không phải, chỉ là bị nó kéo lê không thoải mái lắm.

Từ lúc bị kéo xuống, để giả vờ như mình thật sự bị khống chế, cho dù tư thế khó chịu cỡ nào, cậu cũng không hé răng.

Nói thật, Trì Trọng Hành không ngờ cậu cố gắng như vậy.

Lúc đó, Cao Thuật xung phong làm mồi nhử NPC, anh còn lo lắng cậu bị dọa đến lộ tẩy.

Dẫu sao thì, đối mặt NPC kỳ quặc, muốn đóng vai thí sinh yếu ớt bất lực ngay bên dưới sinh vật đáng sợ này, cần phải có không ít lòng can đảm.

Đáng lẽ ra Kim Dục nên là người làm mồi, nhưng cậu ta đã bị loại ngay lập tức.

Mọi người đều sợ cậu hoảng tới mức đơ người cho NPC làm thịt.

Lộ tẩy là chuyện nhỏ, bị xơi mới là chuyện lớn.

Thật ra Doãn Vụ Thi có thể đảm nhận nhiệm vụ này, nhưng ngoài cô ra cũng chẳng mấy ai dám ở lại bên cạnh nữ A đang bị treo lủng lẳng.

Cho nên cô nhanh chóng lui về sau, nói là ở lại trông coi tù binh.

Cô chỉ làm biếng mà thôi, lý do không chê vào đâu được.

Trì Trọng Hành tương đối hiểu tính xấu của Doãn Vụ Thi.

Dù sao anh cũng cãi không lại cô, cho nên trực tiếp loại cô ra khỏi danh sách làm mồi.


Chu Tử Hạ tính tình mềm yếu, huống chi ở đây còn có đàn ông và Doãn tổng nam tính hơn cả đàn ông, hiển nhiên không tới lượt cô.

Về phần Lam Xuân Kiều, vốn dĩ chỉ tới xem náo nhiệt thôi.

Không tính đến lòng can đảm ít thảm thương thì chỉ riêng việc Doãn Vụ Thi bảo hộ cậu suốt từ đầu kỳ thi cũng đủ để cậu không tham gia vào nhiệm vụ nguy hiểm này.

Còn lại hai thí sinh khác, một lát nữa bọn họ còn có trận chiến của riêng mình, cho nên không muốn tiêu hao sức lực bây giờ.

Vì thế Trì Trọng Hành định tự làm mồi nhử, sau đó tóm gọn NPC luôn.

Bọn họ bàn bạc kế hoạch trong phòng, cũng không khống chế âm lượng, cho nên Cao Thuật ở bên ngoài nghe được tất cả.

Cậu chủ động thò đầu vào nói: Hay là để em đi.

Đón nhận bảy cặp mắt phóng tới, cậu ngượng ngùng gãi đầu: Cái đó, em nghĩ, đàn chị động tác mau lẹ, cho nên NPC chưa kịp chạm vào.

Thế nhưng anh Trì cũng là người bị chọn, lỡ như bị quái vật chạm phải sẽ kích phát trạng thái đặc thù nào đó thì sao? Nếu như NPC cùng bữa ăn khuya..

à không ý em là thí sinh bị chọn, tương thích theo từng cặp, mà em không phải người bị chọn, hẳn là...!sẽ không sao đâu.

Hẳn là...!hẳn là lý thuyết, không ai có thể chắc chắn điều gì.

Trì Trọng Hành nói: Đừng mạo hiểm, tôi trực tiếp trói nó lại là được.

Cũng không phải chuyện gì to tát, Doãn Vụ Thi còn làm được, chẳng lẽ anh lại không thể bắt sống nó sao?
Cao Thuật vô cùng kiên định: Đây là cơ hội để kiểm nghiệm suy đoán phía trước-- bọn chúng rốt cuộc đã làm gì để khống chế thí sinh, chỉ cần biết được điều đó, chúng ta có thể chiếm thế chủ động.

Doãn Vụ Thi nhìn nữ A phất phơ trong gió, cô nghĩ, thật ra tới bây giờ thí sinh cũng đâu có ở thế bị động.

Nhưng Cao Thuật nói cũng không sai, hơn nữa cũng không phải cậu bảo ai đi, mà là chính mình, không ai có lập trường để ngăn cản.

Cuối cùng, mọi người quyết định, để Cao Thuật làm mồi nhử, thử xem có phải NPC có khả năng khiến thí sinh bị đông cứng hay không.

Trì Trọng Hành mai phục sẵn trong phòng vệ sinh, chờ quái vật kéo người đến chuẩn bị đánh chén, anh sẽ ra đòn.

Cao Thuật đứng bên cạnh xoa xoa eo, xem anh trói nữ B, đột nhiên Á một tiếng: Anh Trì, nút thắt của anh giống hệt như đàn chị.

Chuyện này cũng thống nhất từ trước sao?
Trì Trọng Hành sửng sốt vài giây mới nhận ra đàn chị trong lời cậu là ai, anh dừng tay lại: Giống hệt sao?
Đúng vậy.


Cao Thuật không phát hiện điểm khác thường của anh, còn khoa tay múa chân nói: Thắt từ đây sang đây...!Phải không?
Trì Trọng Hành mím môi.

Kiểu thắt nút này do anh tự chế ra, khó tháo hơn kiểu thông thường, cũng không dạy cho ai khác.

Không phải anh cố ý giấu bài, chỉ là anh có một thói quen nhỏ, khác với xu hướng chung, hơn nữa cũng không có cơ hội để thảo luận với người khác.

Anh xé một đoạn băng keo, dính miệng quái vật lại, xách nó lên: Nếu thấy hứng thú, để tôi dạy cậu.

Cao Thuật vô cùng vui vẻ: Được, cảm ơn anh!
Trong lúc hai người họ hành động, Lam Xuân Kiều chán chết mà ườn người dựa tường, cậu nhìn sườn mặt của Doãn Vụ Thi, cẩn thận thăm dò: Rốt cuộc chị học ngành gì vậy? Còn biết trói người?
Doãn Vụ Thi ngồi ngay mép bàn, hai chân đong đưa xuống, thản nhiên nói: Chuyên ngành chính là giết con tin, trói người là môn tự chọn.

Lam Xuân Kiều: ......!
Môn tự chọn cũng không tồi nhỉ...!
Ánh đèn pin trắng chiếu lên sườn mặt cô, phản chiếu lớp lông tơ mịn màng.

Từ lúc hội ngộ ở nơi quỷ quái này, lần đầu tiên, Lam Xuân Kiều có cảm giác như gặp lại bạn thơ ấu.

Khi còn nhỏ, cậu cũng nằm trên giường thế này, vừa chơi game, vừa tai này lọt tai kia mà nghe anh trai, chị gái thảo luận.

Anh là anh ruột, chị thì không phải.

Doãn Vụ Thi ăn cơm của mọi người mà lớn lên, cô là đứa trẻ của cả phố mới Nam Uyển lẫn mấy láng giềng gần đó.

Phố mới Nam Uyển thật ra cũng chả mới lắm, chỉ là tên nó vốn như thế, các gia đình sống ở đây đa phần là y tá bác sĩ về hưu ở bệnh viện gần đó.

Sau đó nó được gộp vào khu Nam Uyển.

Hai bên phố là những căn nhà cũ kỹ xây bốn năm tầng, chen chúc nhau, rêu xanh bám đầy trên vách tường, mở cửa sổ ra là có thể đưa đồ cho nhà kế bên.

Trong nhà nấu món gì, mùi tỏa khắp nơi, đến nỗi cả phố đều có thể ngửi được.

Hoàn cảnh như vậy, không cho phép một đứa trẻ thầm lặng lớn lên.

Từ khi Lam Xuân Kiều có ký ức, Doãn Vụ Thi vẫn luôn sống một mình.

Khi học tiểu học cô đã cầm đầu cả đám trẻ con khu phố này.

Ở trường luôn đạt điểm tuyệt đối, vừa ra khỏi trường liền gây chuyện, cho dù là học tập hay nháo loạn, cô đều đứng đầu.

Láng giềng gần đó đều yêu mến đứa trẻ thông minh lanh lợi này, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh trong nhà cô, bọn họ liền đau đầu.

Cha mẹ Lam gia chủ động gánh vác trách nhiệm chăm sóc cô, bọn họ lo lắng cô còn quá nhỏ, không thể tự lo được ba bữa cơm, cho nên dặn dò Lam Tuyết Kiều lúc tan học dẫn cô về nhà mình ăn cơm.

Có điều, không phải ngày nào cô cũng tới, cứ nhà nào nấu món gì thơm thơm, cô lập tức bị hấp dẫn.

Lam Tuyết Kiều tinh ranh từ nhỏ, cho nên thường đi ăn ké chung với Doãn Vụ Thi.

Chỉ khi lương tâm trỗi dậy, Lam Tuyết Kiều mới sực nhớ mà mang em trai theo cùng.


Lam Xuân Kiều khi đó còn nhỏ, cậu cảm thấy Doãn Vụ Thi có thể đi ăn ké chỗ này chỗ kia, về nhà lại không bị ai quản, cuộc sống như vậy quả thật là chốn thần tiên.

Lớn lên một chút cậu mới hiểu được, một đứa trẻ 6 tuổi sống một mình, từ nhỏ đã phải học nhìn mặt đoán ý, ai cho gì đều ghi tạc trong lòng.

Nếu có thể lựa chọn, cô nhất định không chọn cuộc sống thần tiên này.

Sau đó cậu cũng có hỏi mẹ, nhà của Doãn Vụ Thi rốt cuộc thế nào.

Biểu tình của mẹ Lam vô cùng buồn phiền: Cha Vụ Thi đã sớm không còn nữa.

Cậu biết ba chữ không còn nữa là gì, cho nên không dám hỏi sâu thêm, chỉ hỏi: Vậy mẹ chị ấy thì sao ạ?
Ngoại trừ tiền sinh hoạt gửi đến mỗi tháng, sao chưa bao giờ đến thăm Doãn Vụ Thi?
Cậu không nhận được câu trả lời.

Năm Doãn Vụ Thi 16 tuổi, Lam Xuân Kiều mới 12 tuổi.

Cô đi học sớm, lại học vượt 1 lớp, cho nên Lam Tuyết Kiều vốn lớn hơn cô 2 tuổi trở thành bạn học với cô, hai người thi đại học cùng năm.

Lúc nghỉ hè thì không sao, nhưng khi bọn họ đi học, cả căn nhà liền trở nên vắng vẻ, người duy nhất bị cha mẹ nhắc nhở trên bàn ăn chỉ còn lại mỗi Lam Xuân Kiều.

Lúc đó cậu mới nhận ra được, ba người bọn họ đã chia thành ba ngã rẽ.

Tính cách cậu và Lam Tuyết Kiều khác biệt, từ nhỏ đã không hạp nhau.

Lúc Doãn Vụ Thi còn ở đó, cậu vẫn luôn là cái đuôi nhỏ của Doãn tổng, nhưng hiện tại cậu đã lớn, trong lòng tự biết, cô rời đi, sẽ không trở lại.

Con người cô trông luộm thuộm, không tim không phổi, thực chất lại cố chấp, kiêu ngạo tận xương cốt, không muốn làm phiền người khác.

Từ khi đậu đại học, cô kiếm việc làm thêm, dần dần có thu nhập, cô bận đến nỗi chân không chạm đất, cả ngày không thấy đâu.

Thứ duy nhất chứng minh cô còn sống là những món đồ vặt vẫn được gửi về hàng tháng.

Ngoại trừ điều đó, cô tựa như bốc hơi khỏi nhân gian.

Từ khi Lam Xuân Kiều học trung học nội trú cho tới khi rời khỏi khu nhà, cậu chưa từng gặp lại Doãn Vụ Thi.

Thỉnh thoảng cậu nghe được một ít tin tức từ cha mẹ và anh trai, chỉ biết sau khi tốt nghiệp cô vào ở viện nghiên cứu, hình như tiếp tục học lên.

Hàng tháng, cô đều gọi một cuốc điện thoại ngắn về nhà, hỏi thăm tình hình hàng xóm láng giềng, còn đề xuất chọn trường cho Lam Xuân Kiều, nhưng ít khi nhắc đến chuyện của chính mình.

Trong những năm qua, bọn họ biết rất ít về đời tư của Doãn Vụ Thi.

Nhớ lại kỹ năng trói điêu luyện thành thạo của cô, Lam Xuân Kiều chỉ thấy da đầu tê dại, hình như cậu đã vén màn một chân tướng khó tin: Chị nói thật đi, thật ra chị là xã hội đen đúng không?
Doãn Vụ Thi:???
Bà đây có chỗ nào không giống người dân lương thiện sao?
Lời tác giả:
Làm gì có công dân nào lương thiện hơn mình nữa? Doãn tổng vừa giẫm đạp NPC vừa nói..