"T... Thánh nữ...! Người không sao chứ ạ...?"

Bàn tay run rẩy cầm bát sứ chứa đựng một loại chất lỏng màu đỏ đục đưa lên miệng nốc cạn một hơi, nữ hài tử thoạt nhìn giống như số tuổi còn chưa đến hai con chữ, trong cơn thịnh nộ liền ném chiếc bát bay đến một góc, tiếng vỡ toang tan tành khiến cho người thị nữ giật nảy hai vai.

"Là ai...? Hôm nay là ai phụ trách... nấu thuốc... HẢ?!!"

Người thị nữ, tên gọi Lan, gương mặt tái xanh, toàn thân thể từ đầu tới chân đều có cảm giác muốn dại đi, như thể có hàng tá con kiến bò lên. Giọng nói vỡ vụn của nàng kêu lên lí nhí, "L... là Hương... Hương tỷ..."

"Ha ha ha...! Hỏi nàng ta, có phải là đã chán sống rồi không? Hay là, thấy ta chỉ là một hài tử vô hại mà xem thường? LÔI Ả TỚI ĐÂY CHO TA!"

Đêm đã khuya, thông thường nơi đây đều chìm vào trong tịch mịch, nhưng hôm nay lại có chút phá lệ khi tiếng roi chát chúa đập vào da vào thịt cứ nối tiếp nhau mà vang lên, tựa như muốn xé toạc không khí, xen kẽ với tiếng gào khóc đau điếng của một nữ nhân. Những thị vệ canh gác ở xung quanh không khỏi cảm thấy cơ thể mình căng thẳng và lặng thầm đưa mắt nhìn nhau trong sợ hãi. Đây là lần đầu tiên thánh nữ ra tay trừng phạt hạ nhân.

Chát!

"Hay cho một ả tỳ nữ không biết thân biết phận, mưu hại chủ tử!"

"Thánh nữ...! Làm ơn... tha tội cho em..."

Chát!

"Aa!!"

"Tha? Nếu lí trí còn suy nghĩ muốn được tha, vậy thì đáng lẽ đã không nên hành động ngu xuẩn như thế kia ngay từ đầu. Ngươi đáng được tha sao? Tha cho ngươi, rồi để cho những kẻ khác cũng tiện tỳ giống ngươi mà leo lên đầu chủ tử ngồi à?"

Chát!

"A...! Huhu... Đau...!"

"Đau? Ngươi còn không biết chân chính đau đớn là như thế nào. Ta đau tới chết chính là tại ngươi! Còn ngươi đau tới chết, thì cũng là tại ngươi!"

Người thị nữ ban nãy dâng thuốc lên cho tiểu thánh nữ ở cạnh bên hầu hạ, chứng kiến toàn bộ màn tra tấn nhuốm mùi huyết tanh đang rơi lên trên thân thể của nữ nhân tên gọi là Hương kia mà không dám hó hé ra một chút lời nào, kể cả tiếng kêu hãi hùng cũng bị ép nuốt lại vào bụng khi cứ có một đòn roi xé gió giáng xuống.

Nhưng nàng biết, thánh nữ mạnh tay với nữ nhân đó cũng không phải là vô tội vạ, hay là chiều theo tính cách nóng nảy của Người.

Vì chỉ cần muộn hơn một chút nữa thôi, Người sẽ chết.

Lan, cùng với những tỳ nữ khác, trong đó có Hương, đều là thị nữ trong cung đi cùng thánh nữ lên núi để hầu hạ và chăm sóc Người. Việc nấu nướng đều do các nàng tự lần lượt phân công nhau ra làm, kể cả đun lấy nước cốt bỉ ngạn. Trái ngược với Lan, một nữ tử hiền lành và săn sóc thì Hương, vốn từng là thị nữ của nhị công chúa lại là một nữ nhân lười biếng, hay bỏ bê trách nhiệm và đùn đẩy việc cho người khác làm thay.

Hôm nay tới lượt Hương nấu thuốc. Trước giờ những thị nữ đều nhẫn nhịn mà thay nàng ta làm việc, nhưng đến hôm nay, tất cả mọi người đều đồng ý bí mật không làm thay cho nàng nữa. Hương mảy may không biết, và đã không đun thuốc cho thánh nữ.

Nội tâm tội lỗi dằn vặt trong tâm trí của nữ tử thiện lương mà nhu nhược, sau khi thấy thánh nữ đã ngưng lại đòn roi của mình, nàng mới dè dặt thú nhận, "Thánh nữ... Để xảy ra cớ sự này đều là lỗi của tỷ muội chúng em... rằng muốn dạy cho Hương tỷ một bài học nhớ đời... vậy mà lại không suy nghĩ cho thánh nữ..." Bát thuốc vừa rồi là do Lan vội vã lao vào dược phòng mà sắc, vì không còn ai khác làm điều đó cả. May mắn thay, nàng kịp mang thuốc tới trong lúc Người đang chết dần chết mòn trong sương phòng của mình, không một ai ở bên cạnh Người để mà kêu cứu. Không một ai thật sự quan tâm và lo lắng cho Người, dù nàng là Phượng hoàng Thánh nữ ban phước cho vùng đất này.

Nữ hài tử nghe xong, nhuyễn tiên nhuốm đỏ cầm trong lòng bàn tay bị thả rơi xuống đất, trước mặt là Hương, be bét máu tươi nứt da nứt thịt đang nằm thoi thóp, cố gắng níu lại vài hơi tàn giữ mạng. Nàng không lập tức đáp lại gì, chỉ thấy khoé môi dần dần nâng lên, và nàng ngửa đầu cười lớn.


Tiếng cười sang sảng như chuông bạc, vậy mà nghe như tiếng khóc rống giận bi ai. Đó là những gì mà Lan cảm nhận được khi nhìn thấy thánh nữ lúc này. Chung quy, Người cũng chỉ là một tiểu hài tử, vì cớ gì lại phải chịu đựng bị đối xử tàn nhẫn như vậy được chứ? Bọn họ coi Người là ma là quỷ, mà cô lập nàng trên đỉnh núi hiu quạnh, nhưng đối với Lan, Người là một vị Thánh nữ chân chính. Không một ác quỷ nào lại có thể ôn nhu được với nàng như thế, dù cho nàng là một nha đầu hậu đậu và nhát gan, động đâu hỏng đấy, bị chúng tỷ muội ghét bỏ, lại còn không biết cách mua vui cho Người.

Cười xong rồi, còn lại chỉ là giọng nói thủ thỉ và vô lực của Người.

"Rạng sáng ngày mai, nếu còn kẻ nào lọt vào mắt ta, ta sẽ giết kẻ đó."

Một khoảng im lặng sau, Lan cung kính cúi người, "Tạ ơn Thánh nữ đã không giết. Chúng em sẽ rời đi ngay lập tức—"

"Lan, ngươi ở lại."

Ngẩn người, Lan sợ rằng mình đã nghe nhầm lời thánh nữ. "Em... ở lại sao ạ...?

"Toàn bộ, ta đều không cần. Chỉ cần một mình ngươi. Ta tin tưởng ngươi."

Nhìn thấy nụ cười ôn hoà của tiểu nữ tử xinh đẹp đó hướng thẳng đến mình bằng một cặp mắt tuyệt vọng hơi óng ánh lệ sương, Lan không còn biết nói gì hơn mà chỉ quỳ xuống, dập đầu ba cái trước mũi chân Người.

"Lan nhi nguyện ý một kiếp này làm trâu làm ngựa cho Người..."

.

.

.

Lan nhi là bị một đám ma tu giả cưỡng bức trên đường đi hái thảo dược, làm đến chết. Nàng chết rồi.

Nữ tử mới đón sinh thần 11 tuổi bình dị cùng tỳ nữ thiếp thân duy nhất chưa đầy một tuần, gương mặt không cảm xúc mà ôm lấy thân xác mới nửa ngày trước vẫn còn huyết sắc hồng hào và cười nói với nàng, bây giờ đã không còn ấm áp, loã thể, miệng và hai cái địa phương dưới kia đều nứt toác, hai mắt to tròn và hồn nhiên mở to trong kinh hãi và đau đớn, máu ứa ra từ trong hốc mắt, ngấn dài.

Nằm bên dưới lớp lá cây vàng khô bỗng ánh lên một tia kim quang. Bàn tay nhỏ của tiểu Tử Ly mò mẫm trong đống lá và đất cát, cuối cùng nắm được vật thể đó ở trong tay. Là huy hiệu của Tử Tà Môn, đứng thứ 4 trong đệ ngũ ma tu đại môn phái.

Ma tu giả? Đại môn phái ma tu xếp thứ 4 trong bảng xếp hạng?

Cười khẩy một tiếng, ánh mắt của đứa trẻ đột nhiên trở nên ngoan lệ và tàn khốc.

Để nàng chống mắt lên mà xem, vị trí vinh quang đó còn có thể nằm được bao lâu.

Tiểu nữ tử chỉ còn một mình một cõi, tự mình sinh hoạt, hái hoa, chiết xuất tinh hoa để uống, nuôi sống chính mình, đồng thời xây dựng lực lượng. Trong lòng tồn tại thù hận ngút trời, ma tâm nhanh chóng sản sinh, nàng liền trở thành ma tu giả. Thiên phú nằm trong cơ thể bán nhân bán yêu giúp nàng nhanh chóng đột phá cảnh giới, còn có dùng rất nhiều mạng của những tên ma tu tép riu để bồi bổ chính mình. Lên đường thu thập bảo bối, giành được bảo kiếm, cả không gian tuỳ thân giàu nguyên khí, nàng điên cuồng lao vào tu luyện.

Vốn cũng là do nàng yếu đuối, nên mới không thể bảo vệ được người quan trọng của mình. Kẻ thật sự giết chết Lan nhi, chính là nàng.

Động lực của nàng cũng chỉ có hai thứ: giọng nói của một nam nhân nào đó cứ vọng ở trong tâm trí Hãy trở thành cường giả trong những cường giả, để sống sót, và báo thù cho Lan nhi.


Một đường thăng lên lục cấp, nữ hài tử bắt đầu tìm về thủ hạ làm việc cho mình. Những người mà nàng chọn, bé có, lớn có, hoàn cảnh đa dạng, nhưng đa phần đều là cô nhi hoặc nô lệ, thân phận thấp kém. Thứ mà bọn họ cần nhất lúc ấy chính là một chỗ vững chắc để dựa vào. Trên danh nghĩa, nàng có tiền, có quyền, có thế, vừa vặn đủ thuyết phục để chiêu mộ nhân lực. Mộc Nhi được nàng cứu ra khỏi trại nô lệ, cảm thấy nàng ta có khí chất trầm tính mà ẩn nhẫn, thích hợp làm ảnh vệ, liền thu về. Nàng bắt gặp một cặp tỉ muội song sinh ăn mày bên vệ đường và đói meo, thấy các nàng lanh lợi lại tâm linh tương thông, nàng cũng đem các nàng đi. Trại kĩ nam, trại cô nhi, kẻ mới mất phụ mẫu, bị giữ khế ước bán thân... Tất cả những sinh mệnh mỏng manh tựa như cỏ rác tuỳ thời cũng sẽ bị giẫm đạp ấy, tiểu nữ tử đều mang về. Nợ nàng mạng, bọn họ đều quy thuận mà trung thành với nàng. Cứ thế, một thế lực nho nhỏ dần dà được hình thành, và bành trướng trong lặng lẽ.

.

.

Nguyệt Tử Ly vẫn cứ tưởng rằng mình gặp mộng ảo, nhưng khi những hình ảnh kì lạ đó xuất hiện với tần suất càng lúc càng nhiều, và dồn dập, kể cả khi nàng không ngủ, cũng như mỗi lần như thế, vết hoa trên trán nàng cứ lập loè sáng lên, nàng mới nhận ra, nó là đang khiến nàng muốn làm điều gì đó.

Nguyệt Tử Ly có khả năng nhìn thấy kí ức của người bị phụ tình, và khiến cho người khác quên đi bất hạnh. Đó là một trong những năng lực bẩm sinh của nàng, dường như là cũng có liên quan tới cái ấn ký bỉ ngạn chết tiệt này, và cái nơi mà nàng đang sống cũng chứa đầy sự tình kì ảo. Cũng không hiểu là vì điều gì, nhưng những con người đó đều như được nhận chỉ dẫn mà từ phương xa tìm đến nơi này của nàng, để được thanh thản. Nàng cũng tự động biết được phương thức giúp đỡ họ, cứ như là nàng đã quá quen thuộc với việc làm này trước đây. Là kí ức từ tiền kiếp chỉ dạy lại cho nàng. Tiền kiếp, nàng đã không sống ở thế giới này, ở thời không này. Nàng chỉ nhớ được mang máng, nhưng vẫn không tìm ra được lí do vì sao nàng lại có cái nghĩa vụ này, hay là cái gánh nặng lời nguyền nàng đang mang. Cảm giác mơ hồ không thấu này thật sự khiến cho nàng khó chịu mà như muốn phát điên lên mất.

Nhưng, để mà nói nàng bỗng thấy một hình ảnh nào đó, chẳng phải là do đọc được từ trên người bị bạc tình bạc nghĩa, mà chính xác là chả biết từ đâu ra, thì đây là lần đầu tiên.

Thứ xuất hiện trong những hình ảnh rời rạc mà nàng thấy là một địa phương cũ kĩ, có hơi tồi tàn và đổ nát. Một cây táo sai quả, một cái cây tử đinh hương, và một đứa trẻ.

Một đứa trẻ? Một nam hài tử tầm 8, 9 tuổi, gương mặt u ám, buồn man mác, và cô độc, nhưng lại có một cặp mắt tựa như những vì tinh tú mỗi khi màn đêm buông xuống. Đứa trẻ đó là ai? Nàng cần phải đi tìm hắn sao? Còn có, vì sao nàng lại có cảm giác mình cần phải đem theo một loại đan dược? Trong người hắn có độc, hắn đang cần tẩy tuỷ đan?

Nàng không phải là y sư nha! Nàng sao mà biết được cái gì mà luyện chế đan dược chứ?

.

.

Không biết là do định mệnh đã an bài hay chỉ đơn thuần là ngẫu nhiên, có một thiếu niên nọ, dung mạo sáng sủa, thần sắc thông minh bỗng xâm nhập vào Thần Sơn, để hái thuốc. Hắn tự gọi chính mình là thiên tài y sư, và nhất định sẽ trở thành một thần y nức tiếng khắp thiên hạ.

"Ngươi? Một tiểu nữ tử như ngươi sao lại có thể ở đây được chứ?"

"Ngươi tin hay không tin cũng không liên quan tới ta, nhưng ta là chủ nhân của ngọn núi này, ngươi chưa được cho phép đã vào lại chính là phạm quy củ, phải phạt."

"Chủ nhân của Thần Sơn... Ngươi là cái vị kia... Thánh nữ gì gì đó hả?"

Nguyệt Tử Ly hơi ngây người. Chuyện trên đỉnh núi có một vị thánh nữ ban phát phước lành cho Phượng Linh vẫn còn khiến cho đa số dân chúng nghi hoặc thực hư, thậm chí có người còn không hay biết gì. Vậy mà hắn ta vẫn còn nhớ tới cái truyền thuyết đó sao?

"Ngươi tin có ta tồn tại sao?"

"Không hẳn... Chỉ là, trong y thư cổ sư tôn ta để lại có nói trên đỉnh núi này có Bỉ Ngạn thần hoa, là nguyên liệu thiết yếu để điều chế một loại tẩy tuỷ đan thượng phẩm, mà chủ nhân của rừng hoa là vị thánh nữ nào đó. Nhìn cái dấu hoa kia trên mặt ngươi, ta còn tưởng là ngươi nghịch ngợm rồi vẽ lên, nhưng mà..."

Thiếu niên không cảnh báo trước mà giơ tay ra sờ lên mi tâm của nàng, khiến cho nàng bất ngờ mà khựng người, không kịp phản ứng đáp lại.

"... là thật này...! Ngươi thật sự là chủ nhân của cánh rừng đó! Ta muốn lên đấy hái hoa, có được không?!"

"Ngươi...!"


Nguyệt Tử Ly hung hăng gạt tay hắn ra khỏi trán mình, cặp mắt trừng lên, không rõ là vì tức giận hay vì điều gì khác. Thiếu niên mới chợt nhớ ra nàng dù sao cũng là nữ tử, cảm thấy hành động của mình quá phận, liền vội chắp tay, "Thực xin lỗi, chẳng qua là ta đã quen với việc cùng người khác tiếp xúc cơ thể, vì ta là một y sư..."

"Không... không phải thế..." Nguyệt Tử Ly trông thấy thiếu niên thành khẩn xin lỗi mà cảm thấy chính mình cũng hơi quá nóng nảy. Cái tật này của nàng cũng nên sửa dần dần đi thôi.

"Ngươi... tại sao lại... Ý ta là, ngươi không sợ ta sao?"

Nguyệt Tử Ly vì tự vệ nên chưa từng thu liễm ma khí trên người, mà tên thiếu niên này vừa nhìn đã biết là sống đoan chính, liên tâm. Gặp một ma tu nữ hài, lại còn là cái vị Thánh nữ bí ẩn kia, thế nhưng hắn lại không có chút dè chừng nào cả. Tên này thực sự chỉ biết có mỗi y thuật thôi sao?

"Sợ ngươi...? Ừm, nếu như nghĩ tới chuyện một nữ tử còn nhỏ như ngươi mà lại có thể sinh tồn được ở rừng rú núi đá này thì đúng là đáng sợ thật đó. À mà, vẫn chưa biết tên của ngươi. Ta gọi là Hách Liên Mặc, còn ngươi?"

Nàng thoáng có chút lưỡng lự khi thấy dáng vẻ nhiệt tình đó của thiếu niên y sư. Đó giờ đều là người khác không tự nguyện dính dáng tới nàng, hoặc là nàng phải tự dính dáng tới người khác. Đương nhiên là trừ tỷ tỷ của nàng ra. Kể từ khi đặt chân lên núi, thì kẻ kì lạ này chính là người đầu tiên tự muốn liên quan tới nàng.

"... Nguyệt Tử Ly."

"Ra là Tử Ly cô nương. Ta thật sự rất muốn đem về một chút ít hoa thần. Để đột phá y sư phẩm vị, ta nhất định phải luyện chế thành công loại tẩy tuỷ đan này. Liệu cô nương có thể...?"

Tẩy tuỷ đan... Chính là tẩy tuỷ đan mà tiềm thức của nàng đã nhắc tới!

"... Được thôi, nhưng với một điều kiện."

"Điều kiện gì, nếu là nằm trong khả năng của Liên Mặc ta, ta nhất định sẽ đáp ứng."

"Khụ khụ... Nếu như luyện đan thành công, ngươi phải biếu chúng cho ta. Sau này có thể tuỳ ý đến thu hoạch hoa nếu ngươi muốn..." Vừa nói, nữ hài vừa nắm tay trước miệng, hắng giọng ho vài cái, trên má xuất hiện vệt hồng nhàn nhạt.

Biếu? Hình như dùng từ này hơi sai, nhưng nàng vẫn cảm thấy nó đúng nha. Thân phận của nàng đủ khủng bố để được người khác dâng tặng lễ vật rồi nha.

Nhưng mà nàng vẫn là không ngờ tới, phản ứng của Hách Liên Mặc lại lớn đến như vậy. Hắn đột nhiên vứt giỏ thuốc mà lao đến, bế nàng lên không trung, rồi xoay mòng mòng.

"Thiên a!! Tử Ly, không nghĩ rằng ngươi lại hào phóng đến thế ha ha ha...!!"

Cũng là từ khi đó, Hách Liên Mặc và nàng trở thành hảo bằng hữu, hắn còn thề sẽ trở thành y sư riêng cho nàng.

Bỗng dưng được hưởng qua một chút cảm giác vui thích, Nguyệt Tử Ly không kìm được lòng mình mà thấy thụ sủng nhược kinh. Chỉ sợ rằng hạnh phúc này sẽ không thể kéo dài nổi, cũng giống như nàng và Lan nhi mới chỉ cùng nhau sống vui vẻ được hai năm thì lại...

Nàng không dám nghĩ nữa.

.

.

Sau vài tháng, cuối cùng thì tẩy tuỷ đan cũng được luyện thành công. Cầm viên đan dược màu đỏ, bóng loáng, thơm nức mũi trong lòng bàn tay, Nguyệt Tử Ly liền nghĩ tới chuyện xuất sơn và đi đến cái nơi mà tiềm thức mách bảo.

Trong lòng có miễn cưỡng, nàng chưa hề có ý định muốn đi. Nàng ghét sự cưỡng ép, nếu có đi đâu cũng phải là do tự chính nàng muốn, chứ không phải là để cho một thứ gì đó vô định dắt mũi. Thế nhưng những hình ảnh đó liên tục ám ảnh nàng suốt ngày suốt đêm, cho đến khi tinh thần thiếu chút nữa là tẩu hoả nhập ma vì chống cự lại nó, nàng đành phải đầu hàng.

Nhưng tưởng đâu nó phải gần lắm, ai mà ngờ được, nó lại dẫn nàng lưu lạc đến nước láng giềng? Nữ tử chưa tới tuổi phát dục lại có nét xinh đẹp gần như là hoàn chỉnh như nàng, dấn thân vào một nam tôn quốc, cái này chính là không khác gì tự đi đào huyệt chôn mình. Nhưng Nguyệt Tử Ly này là ai chứ, nàng là lục cấp nha. Ma tu lục cấp, tuỳ tiện nói ra cũng có thể hù doạ được vô số người. Nhưng ai mà lại đi làm thế?

Nguyệt Tử Ly hoà vào dòng người tấp nập giữa phố lớn, trong tay không cầm bất cứ bản đồ nào. Chỉ có nhịp tim của nàng, khi quay người đi về một hướng nào đó, bỗng nhiên lại đập nhanh, tựa như một chiếc la bàn chỉ lối. Nhưng càng đi, nàng lại cảm thấy không đúng. Những căn phủ đệ trên tuyến đường này càng lúc càng trở nên xa hoa hơn, giống như quan nhỏ quan lớn đều tụ tập sinh sống ở đây vậy.


Đừng nói với nàng... đứa trẻ đó thuộc dòng dõi hào môn thế gia nha?

À, phải rồi. Hắn không phải là tên công tử thiếu gia quý tộc nào cả, mà là con mẹ nó hoàng tộc luôn rồi!

Chỉ có điều, tên tiểu tử hoàng tộc này vậy mà cũng nghèo kiệt xác. Trong phủ chả có gì ngoài một cây táo trĩu quả ngon ngọt, thôi thì tạm thời dùng chúng làm thù lao vậy. Nàng cũng không có phải là loại địa chủ dồn ép người trong cảnh túng quẫn phải nộp tiền đâu.

Ban đêm, khi khắp nơi đều chìm vào trong màn đêm dày đặc không một ngọn đèn, thân ảnh nhỏ bé của Nguyệt Tử Ly lao vút lên và vững vàng đậu trên cành cây. Tiểu tử kia thế nhưng vẫn chưa có khoá cửa tắt đèn đi ngủ mà giờ này lại lục đục ở ngoài hiên, rốt cuộc là hắn muốn làm gì?

「Nương hắn mất 4 năm trước. Hôm nay là sinh thần 9 tuổi của hắn.」

Tiềm thức của nàng lại vang lên. Nàng cũng không hỏi nha, ai mượn trả lời chứ.

Nhưng mà, sinh thần sao...

"Thánh nữ, hôm nay là sinh thần của người, vậy mà lại chỉ có mỗi mình em cùng người ở đây..."

"Thế thì có sao đâu? Thà là cùng với một mình ngươi, còn hơn là ầm ĩ với những loại giả nhân giả nghĩa kia. Lan nhi, có ngươi ở đây, thực tốt! Với cả, bát mì trường thọ này ngon lắm!"

"Vậy cơ ạ? Thánh nữ thích là phúc phần của em! Về sau, cứ đến ngày này em sẽ nấu cho người ăn thoả thích luôn!"

Bỗng nhớ lại kỉ niệm trước đây, Nguyệt Tử Ly vô thức mất đi tập trung mà lỡ gây ra tiếng động. Nam hài ở dưới kia ngay lập tức phát hiện ra động tĩnh của nàng và nhanh chóng nhìn lên, cặp mắt tinh tú kia rồi cũng chạm vào mắt nàng.

Nàng khẽ chậc lưỡi, nhưng sau đó cũng không hề nỗ lực muốn che giấu bản thân thêm một chút nào nữa, quyết định nhảy xuống. Chuyện cũng đã rồi, với cả, tên nhóc này hẳn là cũng muốn có người cùng trải qua đêm này với mình. Cứ coi như đây là ân huệ của nàng dành cho hắn đi. Mà trông cái bản mặt của hắn cũng chẳng giấu nổi buồn thiu thỉu. Hắn đẹp đấy, tính cách cũng có vẻ ôn hoà ngoan ngoãn, nhưng biểu cảm lúc này đen như than, trông xấu.

Nguyệt Tử Ly tuỳ ý ném cho hắn một quả táo, cũng tuỳ ý thốt ra một câu không được tính là an ủi, bản thân thản nhiên ra bàn ghế đá ngồi.

Uổng cho một đêm trăng thanh gió mát, lại nhiều sao như vậy, nhưng lại suýt chút nữa là phải trải qua trong cô đơn.

Đây cũng chỉ là ân huệ thôi, rằng nàng sẽ dành ra buổi tối này, ở bên cạnh bầu bạn với hắn.

Hi vọng rằng, sau khi đến đây giao tẩy tuỷ đan cho hắn rồi, nàng sẽ không cần phải quay lại nơi này nữa.

Bởi vì, không hiểu sao, lúc này khi nhìn thấy gương mặt khả ái đượm buồn của hắn, trong lòng nàng lại ẩn ẩn đau.

Giống như là, giả sử như hiện tại hắn mà có khóc thật, thì nàng sẽ không nhịn được muốn ôm hắn vào lòng, lau nước mắt cho hắn, rồi liên tục trấn an hắn, rằng đã có nàng ở đây rồi, hắn không còn một mình nữa. Không cần phải một mình chịu đựng nữa. Vì sao lại xuất hiện cảm giác này nhỉ?

"Ta tên là Lâm Minh Dạ!"

Dừng lại giữa chừng trong lúc trèo qua bức tường cao, nàng hơi ngoái đầu lại, thu vào hình ảnh của hắn lần cuối. Khác hẳn so với ban nãy, xú tiểu tử này bỗng nhiên tươi tắn lên hẳn, tựa như một chùm sáng. Ánh sáng giữa đêm tối, cái tên nghe mới đẹp đẽ mà tràn trề hi vọng làm sao. Không như của nàng, đoá hoa tử thần, một cái tên mang đầy điềm xấu.

"Xú tiểu tử, chơi với ngươi vui lắm."

Vậy thôi. Tới đây là hết. Ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta. Chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa--

「Phải giúp hắn trở thành hoàng đế.」

"..."

Mẹ kiếp.