Đúng 3 giờ chiều, Hạ Cúc đích thân lái xe đến đón cô và Tiểu Đào.

Người nào người nấy đều háo hức vì họ rất thích trẻ con.
Đến nơi Hạ Cúc cùng Tiểu Đào đi vào phòng siêu âm, cô thì lân la đi đến quầy để mua ít thuốc bổ cho Tiểu Đào, nói đúng hơn là mua cho cháu của cô.
-“ Cô muốn mua thuốc gì?”
-“ Ở đây có loại thuốc bổ nào tốt cho người mới mang thai không?”
-“ Cô có thai được bao nhiêu tuần rồi”
-“ À không!!! tôi mua cho bạn mình thôi!!!”
-“ Thế thì cô chờ một lát nhé”
-“ Đây, tất cả đều là vitamin tổng hợp rất tốt cho phụ nữa mang thai, hơn nữa còn giảm tình trạng ốm nghén.”
-“ Thanh toán luôn cho tôi”
-“ Dạ vâng!”
xong xuôi cô vui vẻ bước về hàng ghế phía trước ngồi đợi bạn mình.

-“ Xin phép cô tôi ngồi đây được chứ???”
-“ Dạ đây ạ....”
cô ngẩng đầu lên, người trước mắt khiến cô đứng hình mất mấy giây, “ là Nhược Hằng??? sao cô ta lại ở đây???” muôn vàn câu hỏi vì sao hiện lên trong đầu cô.

Còn Nhược Hằng thì đã để ý thấy cô từ lúc cô đứng ở quầy thuốc, nên cố ý ngồi cạnh cô là chủ ý của cô ta.
-“ Sao lại ở đây?
-“ Cô hỏi tôi???”
-“ Không mày thì ai???”
-“ Tôi ở đây hay ở đâu thì có liên quan gì tới cô???”
-“ Chẳng lẽ chửa hoang hay sao???? haha”
-“ Tôi không giơ bẩn như miệng lưỡi của cô đâu!!!”
-“ Mày...!mà thôi bỏ đi, phụ nữa mang thai không nên cáu gắt”
nghe Nhược Hằng nói đến đây cô không khỏi sững sờ, bất ngờ hơn cả là cô thấy anh cầm túi đồ lớn bước đến.
- “ Anh đến rồi sao???” - Nhược Hằng tỏ vẻ nhõng nhẽo.
-“ Thư ký Hoàng??? sao cô lại ở đây???” - Anh nhìn cô ngạc nhiên hỏi.
-“ Tôi đi cùng bạn!!!”
-“ Như Hoa, bọn mình kiểm tra xong rồi....”-vừa hay Hạ Cúc và Tiểu Đào đi tới.
Nhược Hằng thấy thế càng được đà mà nhõng nhẽo với anh trước mặt cô và hai người bạn của cô.
-“ Hàn Đăng! con của chúng ta đói rồi, anh dẫn em đi ăn nhé!”
-“ Được”
những lời mà Nhược Hằng thốt ra như sét đánh ngang tai “ Nhược Hằng có thai với anh sao???”
-“ Thư kí Hoàng à! chắc chúng tôi phải đi trước rồi, tôi có thai nên không đứng lâu ở đây được!!!”-Nhược Hằng đắc ý nói.
-“ Thì ra là Hàn Tổng có tin vui, thật sự chúc mừng hai người!!!”
nói đến đây tim cô như thắt lại, anh chỉ gật đầu rồi quay đi.


Cô đã cố kìm nén để có thể thốt ra mấy lời chúc mừng đó trước mặt anh.

Tình cảm đơn phương còn chưa dám thổ lộ đã bị vỡ vụn thành trăm mảnh.

Tim cô đau lắm anh có biết không?.
Phía bên này Hàn Đăng cũng thấy lòng nặng trĩu, chẳng hiểu sao tâm tư anh lại xáo trộn khi đứng trước mặt cô.

Hạ Cúc và Tiểu Đào đều chứng kiến tất cả, biết bạn mình buồn mà cũng không thể làm gì hơn được
-“ Như Hoa cậu ổn chứ???”
-“ Sao các cậu lại nói thế??? mình ổn mà...”
Hạ Cúc và Tiểu Đào đều nhìn cô với vẻ mặt ái ngại, còn cô chỉ biết cười trừ , cười cũng là một giải pháp tốt để ngăn nước mắt không rơi, nhưng ẩn sau nụ cười lại là nỗi buồn thấu tâm can.
Ngồi trên xe, Tiểu Đào đang trong thời kì đầu mang thai nên cô ấy rất hay buồn ngủ, lên xe Tiểu Đào nằm dựa vào vai cô rồi ngủ ngon lành.

Hạ Cúc vừa tập trung lái xe vừa để ý đến cô.
-“ Cậu muốn nói gì sao??? để ý mình suốt vậy???”
-“ Như Hoa.....!nếu cô ta có thai với Hàn Tổng thì hai người đó sẽ kết hôn sao???”
-“ Chắc là thế đó....”

-“ Cậu ổn chứ???”
-“ Dĩ nhiên....”
-“ Đồ cứng đầu!”
Hạ Cúc lắc đầu về sự cố chấp của cô, thà rằng cứ khóc thật to cho khoả nỗi lòng nhưng cô lại chọn cách im lặng và chịu đựng.

Thời tiết hôm nay thật đẹp nhưng lòng cô lúc này chỉ là một màu u tối lạnh lẽo, -“ anh đã thuộc về Nhược Hằng thật rồi....”
...----------------...
Tại sân bay thành phố K, Hàn Đăng đích thân đến đón ông bà Đinh.

Trước đó anh đã thông báo cho gia đình biết chuyện Nhược Hằng có thai nên bà Đinh quyết định về sớm để chuẩn bị hôn lễ, dù gì thì “gạo cũng đã nấu thành cơm” hơn nữa danh tiếng của Hàn Gia không thể bị ảnh hưởng bởi những tin đồn không đáng có, hôn sự là chuyện trọng đại bà Đinh muốn đích thân chuẩn bị tất cả cho cháu trai của mình.

Công ty bên Mỹ còn một số công việc quan trọng nên ba mẹ anh sẽ về sau.....