Nhược Hằng trước mặt thì vui vẻ, vẫn tỏ ra quan tâm anh nhưng trong lòng cô ta vẫn rất lo sợ, người có tật thì hay giật mình mà.Vì cô ta biết rằng trên thương trường anh đáng sợ cỡ nào, hơn nữa Hàn Đăng còn rất thân thiết với mấy tên trùm mafia, gặp anh bọn chúng cũng phải nể phục mấy phần.

Đàn em thân cận của Hàn Đăng cũng đang hoạt động ở đó, thế nên những đối thủ cạnh tranh muốn hại anh hay gia đình anh cũng phải dè chừng.

Chỉ là vụ tai nạn năm đó vẫn không tìm được một chút manh mối gì, đương nhiên Nhược Hằng làm sao biết được vụ tai nạn hôm đó xảy ra như thế nào chứ, anh có hỏi nhưng cô ta viện cớ trời tối nên không nhìn rõ, rồi lảng sang chuyện khác.

Chỉ lạ là hôm đó camera an ninh gần khu vực xảy ra tai nạn đều báo hỏng hoặc có xem được thì không có chiếc xe nào khả nghi cả.
Bình thường Nhược Hằng sẽ vòi vĩnh anh đủ kiểu nhưng hôm nay cô ta lại muốn về sớm nghỉ ngơi , sợ Nhược Hằng mệt nên anh tự mình lái xe đưa cô ta về dinh thự rồi quay ngược xe đến công ty vì còn một số hồ sơ quan trọng đang cần được giải quyết.
Thấy xe của Hàn Đăng đi khỏi, cô ta cũng rời dinh thự ngay sau đó.

Tại một khách sạn sang trọng,Mạc Khải Trạch đang đợi sẵn, hắn mặc một chiếc áo choàng mỏng, vừa đứng nhìn thành phố qua ban công vừa hít hà điếu thuốc trên tay.

Nhược Hằng tự mở cửa phòng bước vào, thấy cô ta hắn không trần trừ vội dụi điếu thuốc vào gạc tàn rồi lao vào người Nhược Hằng như hổ đói, ấy thế mà cô ta hoàn toàn không hề chống cự, ngược lại còn thuần thục đè tên Mạc Khải Trạch xuống chiếc giường lớn, sự chủ động của Nhược Hằng khiến hắn ta vô cùng thích thú.

Nhanh chóng tên họ Mạc đó đã cởi phăng chiếc váy trên người Nhược Hằng, hắn hôn tới đâu cô ta ưỡn người theo tới đó, trong đầu cô ta lúc này chỉ ngập tràn khoái cảm và dục vọng, dù người cô ta muốn là Hàn Đăng nhưng không thể phủ nhận được rằng tên họ Mạc này lại khiến Nhược Hằng cảm thấy thoả mãn.

Hắn thúc từng nhịp mạnh, tiếng rên rỉ của Nhược Hằng cứ văng vẳng bên tai khiến hắn ta thích thú vô cùng, hắn bế cô ta ngồi dậy bên dưới vẫn cứ ra vào đều đặn, một tay xoa nắn còn miệng thì không ngừng ngấu nghiến bên ngực căng tròn còn lại, khoái cảm dần tăng cao, hắn ta bắn thẳng thứ chất lỏng màu trắng đục vào bên trong người Nhược Hằng, tưởng xong xuôi, ai dè cô ta còn muốn thêm nữa nên tên họ Mạc lại cứ thế mà ra vào cho đến khi cả hai mệt lử mới thôi.

Buổi sáng, tại tập đoàn Hàn Thị.

Anh vẫn miệt mài với đống hồ sơ cần duyệt, cô gõ cửa.
-“ Vào đi”
-“ Thưa Hàn Tổng! đây là hồ sơ dự thầu tôi đã sửa kĩ lưỡng, anh xem qua đi ạ!!!”
-“ Ừm! tốt.

Hồ sơ lần này không thể để sai sót.

Cô cũng chuẩn bị tinh thần đi, Ngài Robert và phu nhân - Chủ tịch tập đoàn trang sức cao cấp Cartier sẽ đến đây vào cuối tuần này, mọi thứ phải chuẩn bị chu đáo.

Sự hợp tác lần này vô cùng quan trọng với tập đoàn Hàn Thị nên chuẩn bị thật kĩ.”
-“ Dạ vâng!!!”
thấy cô vẫn chưa đi anh mới ngẩng đầu lên nhìn.
-“ Còn chuyện gì nữa sao?”
-“ Cơm hộp của anh??!!!”
-“ Ừm!!! cảm ơn cô”
-“ Anh mệt hả???”
-“ Sao cô hỏi thế?!!”
-“ Mặt anh như con gấu trúc rồi đó!”
-“ Chỉ là mấy hôm không ngủ được thôi!!!!”
-“ Dù gì cũng phải nghỉ ngơi, tôi tin anh sẽ làm tốt hợp đồng lần này như mọi lần thôi mà!”
-“ Cảm ơn!!!”
vừa nói anh vừa cười khiến trái tim cô bất giác loạn nhịp, sợ Hàn Đăng nhận ra nên cô nhanh chóng rời khỏi đó.

Hàn Đăng vẫn dõi theo từng bước đi của cô, những tơ rối trong lòng cũng trở nên êm dịu.
...****************...
Trong phòng Giám đốc Kiều, hồ sơ liên quan đến Hạ Cúc được đặt ngay ngắn trên bàn.

Kiều Nhất Trung chăm chú đọc từng chữ,
-“ Toà soạn SM mới thay chủ sao????”
-“ Thưa giám đốc, Chủ tịch Lưu cũng là ba của Lưu Hạ Cúc đang điều trị bệnh ở nước ngoài, nghe nói căn bệnh cũng khá nghiêm trọng, em trai của ông ta là Lưu Bá Nghị đã nắm quyền điều hành, nhưng khó hiểu hơn là toàn bộ cổ phần chủ tịch Lưu đã chuyển nhượng cho Lưu Hạ Cúc nhưng không hiểu sao tên Lưu Bá Nghị đó lại nắm giữ toàn bộ.”

-“ Thì ra là vậy??? được rồi làm tốt lắm trợ lý Lục, cậu ra ngoài được rồi!”
- “ Còn nữa, cô ta còn là bạn thân của thư ký Hoàng!”
-“ Tôi biết rồi!”
-“ Vâng thư giám đốc!”
Kiều Nhất Trung nhìn vào thông tin viết về Hạ Cúc anh ta chợt nhếch mép cười: “ chẳng lẽ vì muốn lấy lại công ty mà bất chấp đến thế sao???”
Mấy ngày nay, Hạ Cúc cũng chỉ quanh quẩn ở nhà, gương mặt ủ rũ buồn rầu khiến bác giúp việc không thể không lo lắng, gặng hỏi nhưng Hạ Cúc vẫn chỉ im lặng, chẳng còn cách nào khác bác gọi điện cho cô.

Nghe tin cô tức tốc đi đến nhà Hạ Cúc, không chỉ mấy ngày qua mà dạo gần đây cô đã thấy được biểu hiện lạ của bạn mình.

Cô đi nhanh lên phòng, thấy cửa khoá cô liền đập cửa gọi to:
-“ Hạ Cúc! là mình đây, cậu mở cửa ra đi!!!!???”
-“ Mình không sao! cậu về đi!!!”
-“ Sao lại không muốn gặp mình chứ???? cậu không ra là mình ở lì đây đó!!!”
-“ Mình nói là cậu về đi mà!”
không trần trừ cô cố đạp cửa, nhưng sức cô không lại được nên cô xuống nhà mượn một chiết búa lớn,
-“ Liệu ổn không Như Hoa???”
-“ Bác đừng lo! mai con đền cửa mới, dăm ba cái cửa con thừa sức mua!!!”
ai bắt cô đền cơ chứ ????, bác giúp việc lo lắng đi theo sau.

Cô đập đến nỗi ổ khoá lủng lẳng rơi xuống sàn nhà, mở cửa ra thấy Hạ Cúc ngồi co ro nép mình vào góc giường, sợ bác giúp việc lo lắng nên cô nói bác ra ngoài.

Hiểu ý bác cũng đi xuống dưới nhà, nhưng đầu vẫn cố ngoái lại nhìn vào trong.

Lần đầu thấy bạn mình như vậy cô không khỏi sót xa.
-“ Hạ Cúc cậu sao thế này!!??? nói mình biết đi???”
Hạ Cúc vừa gục mặt vừa hét lớn.
-“ Mình nói là cậu về đi! Mình không muốn gặp cậu!”
- “ Sao lại không muốn gặp mình??? mình làm gì sai sao???? ????
thầy cô mếu máo Hạ Cúc mới ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt ẫng lệ gương mặt hốc hác đi rất nhiều.
-“ Hạ Cúc??? là ai bắt nạt cậu??? mình sẽ bảo vệ cậu? cậu đừng đuổi mình được không”
thấy Hạ Cúc như vậy cô không khỏi xót xa.

Nước mắt cô cũng tuôn trào không ngừng, Hạ Cúc cũng ôm lấy cô mà khóc, cô chẳng biết làm gì hơn lúc này.

Một lúc, thấy Hạ Cúc có vẻ ổn, cô vội lấy khăn lau đi những giọt nước mắt còn lăn dài trên má.
-“ Mình xin lỗi vì đã nặng lời với cậu!”
-“ Gì chứ đấy đâu phải nặng lời đâu!!! cậu ổn hơn chưa??? cậu ghét mình sao???”
-“ Không có!!!??” -“ Thế tại sao cậu muốn đuổi mình đi kia chứ, có biết mình đau lòng khi thấy cậu như vậy không? cậu nghĩ mình sẽ vui sao? chúng mình không phải bạn thân sao?”
-“ Mình...!mình xin lỗi...”
-“ Không xin lỗi!!! cậu có thể nói cho mình biết chuyện gì đã xảy ra được không?”.......