Sáng sớm hôm sau cô cùng dì đi đến bệnh viện, Vú Phương đã nấu cháo cùng một số món ăn kèm để cô mang cho Hoàng Đức.

Vừa mở cửa bước vào thì bắt gặp đôi chim ri đang ngủ ngon lành trên giường bệnh, hai dì cháu nhìn nhau cười mỉm, có vẻ như mọi việc đã tiến triển tốt hơn, không nên làm phiền họ nữa cô mang đồ ăn rón rén đặt nhẹ trên bàn rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Mẹ của Hoàng Đức cũng vui mừng ra mặt, trái ngược hoàn toàn với tâm trạng lo lắng hôm qua.
-“Như Hoa! con nghĩ nên tổ chức đám cưới sớm một chút không?”
-“ Gì cơ ạ????”
-“ Chúng ta nên chuẩn bị dần đi”
-“ Dì à! có sớm quá không?”
-“ Không sớm đâu, cưới càng sớm thì dì sẽ sớm có cháu nội, thật vui quá đi”
-“ Cháu dì còn chưa có bạn trai nữa đây”
-“ Dì sẽ tìm cho cháu một người thích hợp, yên tâm còn giờ ta về thôi”
-“ Cháu ế hay sao?”
Cô bĩu môi dè bỉu rồi lẽo đẽo theo chân dì ra về, tiện đường bác lái xe cũng chở cô đến công ty.

Mới nghỉ có hai ngày mà công việc đã chất đống hết cả.

Giám đốc Kiều tiến lại phía bàn làm việc của cô.

-“ Khoẻ hơn chưa, tay còn đau không? nếu cảm thấy không khoẻ cứ nói với tôi nhé”
-“ Cảm ơn Giám đốc Kiều, tôi đỡ hơn nhiều rồi, anh cầm theo cơm hộp ăn nhé, hôm nay có nhiều món ngon lắm đó”
-“ Thật sự nhớ mấy món cô hay mang đó và....”
-“ Và gì thế?”
-“ À không có gì!!!”
-“ Đây thưa ngài”
cô cười đùa đưa hộp cơm cho anh ta, Kiều Nhất Trung vui vẻ nhận lấy,anh ta định nói bản thân nhớ cô nhưng vẫn không đủ can đảm vì phải gặp đối tác nên Giám đốc Kiều rời đi ngay sau đó.

Cô lại vùi đầu vào đống hồ sơ đặt chồng đống trên bàn.
Trong bệnh viện, Hoàng Đức đã dậy từ lúc cô mang đồ ăn bước vào nhưng cố ý giả vờ nhắm mắt vì sợ bị bà chị trêu trọc, Tiểu Đào vẫn ngủ say sưa, có lẽ cô ấy cũng đã thấm mệt nên Hoàng Đức không đánh thức mà cứ để Tiểu Đào cuộn tròn trong ngực cậu.

Hơi thở ấm nóng từng nhịp nhẹ nhàng phả vào ngực khiến cậu ta hơi lúng túng, nhìn Tiểu Đào ngủ say mà lòng Hoàng Đức không khỏi thổn thức.

Vì nét ngủ đáng yêu của Tiểu Đào mà cậu ta không thể kìm lòng hơn được, khẽ cúi xuống thơm vào má, chưa đủ cậu ta còn tham lam chiếm lấy bờ môi mềm mại của cô ấy.
Nụ hôn ấm nóng khiến Tiểu Đào thức giấc, chưa kịp mở mắt thì mùi thức ăn xộc vào mũi khiến Tiểu Đào tỉnh táo ngay lập tức.
-“ món gì mà thơm quá vậy?”
-“ Chào buổi sáng, em yêu”
-“ Gì chứ! anh bắt đầu sến sẩm quá đó, đồ ăn này ai mang vậy thật là ngon quá đi”
-“ Em chỉ biết tới đồ ăn thôi sao?”
-“ Ăn mới sống được chứ? phải không giám đốc của tôi?”
-“ Em đó, cứ thấy đồ ăn là sáng mắt”
Tiểu Đào cười trừ, không để Hoàng Đức đợi lâu Tiểu Đào mở bọc thức ăn ra nhẹ nhàng lấy ra từng món.
-“ Mấy món này của bệnh viện phục vụ sao?”
-“ Là chị và mẹ mang đến!”
-“G....gìiii cơ? thế thế họ thấy chúng ta ngủ cùng giường sao, mẹ anh cũng thấy hả?”
-“ Dĩ nhiên! em ngại gì chứ, trước sau gì em cũng là vợ của anh thôi, bảo bối !”
-“ Xí, ai mà thèm kia chứ?”
tuy còn chút ngại ngùng nhưng Tiểu Đào vì sợ cậu đói nên cô ấy liền múc cháo ra bát, lấy thêm chút đồ ăn mang đến phía giường bệnh, Tiểu Đào không ngại ngần đút từng thìa cháo cho Hoàng Đức, cô ấy cũng rất đói nhưng lại ưu tiên Hoàng Đức một cách đặc biệt, một khung cảnh bình yên lãng mạn tràn ngập khắp căn phòng, hai con người ấy đã buông bỏ được rào cản mà hạnh phúc bên nhau, vui hơn là họ còn có hai bên gia đình luôn ủng hộ.
Tiếng cộc cộc trên bàn khiến cô giật mình ngẩng đầu lên.
-“ Hàn Tổng ? ngài mới tới! tôi đang sửa lại báo cáo một chút nữa sẽ mang cho anh sớm”
-“ Khoẻ hơn chưa?”
-“ Cảm ơn! tôi đỡ nhiều rồi!”
-“Lát nữa mang cơm trưa vào văn phòng cho tôi!”

Giọng nói lạnh lùng cất lên, câu nói như thể ra lệnh, cũng phải thôi ai bảo cô là nhân viên kia chứ.

Nhưng có một người sếp tính tình lúc nóng lúc lạnh như vậy cũng không biết đường nào mà lần.
Cốc cốc cốc
“ Vào đi”
-“ Cơm của anh đây thưa Hàn Tổng”
-“Ừm”
-“ Không có việc gì thì tôi ra ngoài trước đây!”
-“ Tay vẫn còn đau sao?”
-“ Không hẳn nhưng cũng đỡ hơn nhiều rồi”
-“ Đây là thuốc bôi da, tôi mua tại Mỹ, cô cầm lấy đi!”
-“ Anh đi công tác sao?”
-“ không, chút việc riêng thôi.

Hai ngày vừa rồi vui chứ?”
-“ Vâng.

cảm ơn Hàn Tổng nhiều”
cô cầm theo túi thuốc và bước ra ngoài.
“ phù!!! hắn ta quan tâm mình hay sao? không phải đâu, mày đang nghĩ quá nhiều rồi” cô cố trấn an bản thân nhưng trái tim lại chẳng bao giờ nghe lời cô cả, mỗi lần gặp anh tim cô lại đập nhanh hơn mức bình thường.
Phía trong, Hàn Đăng nhìn theo bóng dáng cô bước ra khỏi cửa anh lại bất giác cười, chẳng hiểu sao mấy ngày không gặp, tâm trí anh lại luôn nghĩ đến cô.

Anh cũng chưa bao giờ có cảm giác lạ như thế , ngay cả với Nhược Hằng cũng không.


Nghĩ đến Nhược Hằng anh lại trầm ngâm đôi lúc, thật sự anh cũng không thể hiểu nổi bản thân mình nữa.
Tại nhà hàng trung tâm, Kiều Nhất Trung đang định lên xe ra về thì anh bắt gặp một bóng dáng rất quen.
-“ Nhà báo Lưu sao?”
-“ Giám đốc Kiều? thật trùng hợp, lại gặp anh ở đây?”
-“ Cô đứng đây đợi ai sao?”
-“ Tôi vừa phỏng vấn xong đang định bắt xe ra về!”
-“ Cô bị gì sao, mặt lại đỏ như vậy?”
-“ À không không tôi hơi nóng chút!”
-“ Lên xe đi tôi đưa cô về”
-“ Thôi! tôi tự về được!”
-“ Tôi không ăn thịt cô đâu mà sợ”
nói xóng Nhất Trung kéo Hạ Cúc vào xe , không để cô ấy kịp từ chối.

Trong xe có bật điều hoà nhưng Hạ Cúc lại cảm thấy nóng, ngại ngùng đến nỗi không dám quay lại nhìn Giám đốc Kiều, cô cứ chăm chú nhìn ra cửa kính, thấy thái độ lo lắng của Hạ Cúc Kiều Nhất Trung nhếch miệng cười thầm, anh ta cũng không nghĩ gì nhiều, Hạ Cúc là bạn của cô nên nghiễm nhiên anh ta cũng sẽ coi Hạ Cúc là bạn mình.

Nhưng với Hạ Cúc anh lại là người mà cô ấy yêu thích.....