Sau hôm sinh nhật, cô cũng không dám qua nhà nhờ anh giảng thêm bài hay gì cả, thật sự cô rất ngại vì hành động của mình ngày hôm đó, không phải vô ý mà là cô tự chủ động, nghĩ đến đây mặt cô lại đỏ ửng lên như trái cà chua.
Nhưng cô trấn an mình bằng cách tự nhủ rằng: “ thôi không sao đâu ha? anh ta chắc không để ý đâu!! chắc là do mình tự luyến thôi! không sao hết, không sao hết, đi học thêm bình thường thôi!...”
cô bước xuống nhà với tâm thế hùng hổ, đúng! cô đã học được tuyệt kỹ mặt dày mà phải dày hơn lớp phấn trang điểm và che khuyết điểm của mẹ con nhà Tô Uyển Nhi kia: “ bổn cô nương đây không thể vì thế mà mất đi thanh danh được”.
- Thanh danh gì chứ??? cậu có sao???
cô ngạc nhiên nhìn xuống khu bếp đã thấy Tiểu Đào và Hạ Cúc đang hì hục nhào bột, hai cô gái này thật sự đam mê việc bếp núc mà, đến chơi mà cũng không thèm gọi cô nữa.
- Thật sự mình không biết đây có phải là nhà mình không nữa??? các cậu đến mà không chào chủ nhà một tiếng sao!
- Hưm!!! mẹ cậu mới là chủ nhà chứ bộ, chính mẹ cậu là người cho phép tụi mình đến đây chơi thường xuyên đó.

Không những thế mà còn được ăn uống miễn phí ở đây nữa.!!!!

Hạ Cúc đang giúp vú Phương nhào bánh quay ra góp vui.
- Tiểu Đào à! cậu đừng luyên thuyên nữa, việc giao cho cậu đã làm xong chưa???
- Tớ đâu có luyên thuyên.

Mẹ tớ gửi tặng mẹ Tiểu Hoa rất nhiều mỹ phẩm nên mẹ cậu ấy mới mời mọc tớ đó, chứ tớ đâu phải mặt dày mà đến suốt đâu.
- Đúng!!! câu sau đúng này, cậu chính là mặt dày đó!!!!!! hahaha
ba đứa lúc nào bên nhau cũng vui vẻ như thế, không phải vì những món đồ mà mẹ của Tiểu Đào tặng mẹ cô nên mẹ cô mới đối tốt với bạn của cô như vậy, đơn giản vì đây là người cô yêu quý nên mẹ cô cũng yêu quý theo, ở bên họ cô lúc nào cũng vui vẻ, không áp lực, không quan trọng hơn thua giàu nghèo, một tình bạn thật tuyệt.
- Tiếc là mình phải đi học thêm rồi! các cậu ở nhà chơi với vú Phương ha , lát nữa mình về mình sẽ nếm thử bánh nhé!!!!
- Cậu đi đi, nhanh về ăn bánh mình làm.
- Đừng làm gì khiến tớ phải vào viện đó.
- Dĩ nhiên!!! haha
cô bước một đoạn, đi qua hàng rào là đến cổng nhà anh, vừa bước vào cô đã thấy con bé Uyển Nhi ở đó.
- Hình như đây là bánh của chị làm sao??? nó thật dở tệ!!!!
nó không trần trừ mà vất xuống đất dẫm lên, cô nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà nước mắt đã gần ứa ra, đây là công sức của cô, là tấm lòng của cô tại sao chiếc bánh lại nằm trong tay con bé?
- Đây là bánh chị tặng thầy Hàn, tại sao em lại????
- Ca ca cho em đó, anh ấy nói là anh ấy không ăn vì nó rất xấu, thà bỏ đi còn hơn!!!
tại sao chứ? nếu như anh không thích, hay bánh không ngon, anh không thể ăn nổi thì anh cũng có thể trả lại cô mà????? thật sự lúc này nước mắt cứ tuôn ra dù cô đã cố kìm nén nó...

Chưa hết, bộ ghép hình cô tặng anh cũng đang ở kia, Con bé đó lại nói thêm:
- A đúng rồi! bộ ghép hình kia chẳng phải là chị tặng anh ấy sao??? nhưng anh ấy nói ghép xong, anh ấy sẽ tặng tôi coi như làm quà vì tôi được điểm cao đó!!!!!
cô lặng im đứng đó, cô không thể hỏi thêm bất cứ điều gì, cô không hề biết rằng con bé đó đang diễn, đang nói dối một cách rất trơn chu, rất hợp tình hợp lý vì có thể anh không thích món quà của cô thật...!Nhưng cho dù không thích thì anh cũng có rất nhiều món quà khác có thể tặng Uyển Nhi mà? tại sao phải là món quà của cô chứ????
Cô cứ thế khóc nức nở đang định ra về thì con bé đó nói thêm:
- Từ mai chị đừng qua đây nữa, ca ca nói với em là anh ấy rất ghét chị vì chị vừa ngốc vừa xấu tính tình còn ngang bướng...
không thể nghe thêm lời nào nữa, cô chạy một mạch về nhà trong sự ngơ ngác của bạn cô và Vú Phương.Muốn không tin lời của con bé đó nhưng những lời Uyển Nhi nói ra rất giống với cách mà hàng ngày anh nói với cô.
- Tiểu Hoa? bọn mình có thể vào không? cậu không sao chứ????
- Không sao đâu! các cậu cứ làm tiếp công việc của mình đi, lát nữa mình sẽ xuống ăn bánh do chính tay hai cậu làm đó
- Thế bọn mình xuống trước, có chuyện gì cứ gọi tụi mình nha!!!!
cô úp mặt vào gối mà khóc, nước mắt ướt hết cả gối, cũng phải thôi gặp phải trường hợp như thế thì ai cũng cảm giác tủi thân mà, cái thứ tình cảm ngây thơ cũng khiến con người ta đau lòng đến lạ.
Sau khi đưa bà ra ngoài về, anh thấy chiếc bánh rơi vương vãi trên mặt đất ở đó còn có Uyển Nhi anh không hề nể mặt mà quát lên:
- Ai? Ai cho phép em tự ý lấy đồ của người khác vậy????
nó mếu máo rồi oà khóc to lên, hừm! lại muốn náo loạn mà.


Vừa khóc nó vừa nói dối là không may làm rơi, thấy anh vẫn im lặng nó cố khóc to hơn.

Anh không nói gì mà bỏ lên phòng, nó biết là anh đang rất giận nhưng anh không biết được rằng chuyện không chỉ đơn giản như thế.

Anh ngồi trầm tư một lúc, nhìn vào bức tranh chân dung của “ai đó”...!bỗng tiếng chuông điện thoại reo, anh nhấc máy lên, tiếng nói của đầu dây bên kia khiến anh ngồi bật dậy....!- Thật sao??????
.....tút....tút.....tút.....
.............