Tôi không biết mình đã bất tỉnh bao lâu, đột nhiên chợt thấy toàn thân ướt sũng liền bật dậy. Vừa mở mắt chưa kịp nhìn thấy gì đã nghe giọng một đứa con gái cất lên:

– Mợ Dung, mợ tỉnh rồi à.

Tôi nhìn nó, nó chừng mười ba mười bốn, mặt mũi xinh xắn nhỏ nhắn lắm.

– Cô là ai? Tôi đang ở đâu?

– Dạ, mợ đang ở nhà con.

– Nhà cô, nhưng cô là ai mới được?

– Dạ con là bạn của cậu Du, con tên Liên. Con xin lỗi mợ vì đã hất nước vào mợ, nhưng tại mợ ngủ một lúc rồi, cậu Du cho mợ uống bao nhiêu nước vẫn chưa tỉnh nên con dội nước vào mợ. Hì hì may quá mợ tỉnh luôn.

– Thằng Du đâu?

– Dạ cậu ấy đang đi nghe ngóng gì đó, chắc sắp quay lại rồi, nhưng mợ muốn đi đâu à?

Tôi nghe xong, liền gấp gáp hỏi:

– Cô kể lại cho tôi nghe mọi chuyện được không? Sao tôi lại ở đây? Thằng Du…

– Dạ, thì hôm nay quan về, con có hẹn cậu Du là đi ra Đình chơi nhưng cậu ấy từ chối. Đến lúc con theo đám bạn ra, thì thấy cậu ấy đang chạy đi đâu đó, cùng một tên lính khác ở nhà quan viên con cũng chạy theo. Cậu ấy không nỡ đuổi con nên ba người bọn con theo lối tắt chạy ra rừng. Đến lúc ra thấy hai tên đang kéo mợ ra khỏi xe thồ, một tên sau khi kéo thì chạy về, tên còn lại thì lôi mợ xuống định lột quần áo. Lúc đấy cậu Du với tên lính liền lao vào đánh hắn ta nhưng hắn ta bỏ chạy mất, tên lính kia đang truy đuổi rồi, con thì mặc lại áo cho mợ rồi cùng cậu Du thồ mợ về. À mợ ơi có tiếng dép, hình như cậu Du về.

Nói rồi nó chạy ra ngoài, tôi cũng đứng dậy, thằng Du gấp gáp chạy đến nói với tôi:

– Mợ Dung, con Chi nó kêu gào với mọi người là mợ tư tình với trai ở rừng, mọi người kéo nhau ra đấy hết rồi. Giờ mợ con mình có ra không?

– Du!

– Dạ, mày đưa mợ về nhà đã.

– Vâng ạ.

Nói rồi thằng Du liền đánh con xe ngựa gấp gáp đưa tôi với cái Liên sang nhà ông Lý. Lúc này mọi người đều không ai ở nhà chỉ có mấy tên gia nô. Tôi vào buồng lấy phấn son, rút kinh nghiệm lần trước lần này tôi để cái Liên trang điểm cho mình sau đó thay bộ quần áo đẹp nhất rồi cùng thằng Du, cái Liên ra rừng. Lúc này không có nhiều người lắm, chỉ có cậu Bảo, mấy tên lính, vài ba người dân làng cùng Chi, Thành, Hương, Yến, ông Lý bà cả. Có tiếng con Chi khóc lóc cất lên:

– Rõ ràng ban nãy có người nói chị ta lén lút tư tình ngoài này.

– Vậy người đâu? – Tiếng cậu Bảo cất lên.

– Dạ…

– Có biết vấy bẩn thanh danh của một người tội thế nào không? Hả? Đằng này còn là vợ quan lại để cho mấy người các người mang ra hạ nhục thế à?

Tôi đứng phía sau, nhưng cũng nhận thấy cậu Bảo đang rất giận. Tuy còn rất đau lòng nhưng tự dưng tôi lại cũng thấy có đôi phần được an ủi. Ít nhất cậu cũng đang công nhận tôi là vợ của cậu. Tôi lúc này mới tiến lại đi về phía đám đông rồi nói:

– Có chuyện gì vậy? Sao mọi người lại ra đây hết?

Nghe giọng tôi, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Tôi khẽ nắm tay cái Liên, nhìn thằng về phía cậu Bảo. Đột nhiên tôi thấy ánh mắt cậu có chút đau thương, còn hơi có tia đỏ hằn lên. Con Yến nhìn tôi, trong một giây phút thảng thốt lùi lại. Cậu Bảo liền tiến về phía tôi, nhưng tôi khẽ né sang một bên rồi hỏi con Chi:

– Chị vừa nghe loáng thoáng em nhắc đến chị thì phải, có chuyện gì thế?

Con Chi nhìn tôi nghiến răng chưa kịp nói thì thằng Thìn đã lên tiếng:

– Mợ Dung, ban nãy khi cậu… à nhầm quan đang trên đường về nhà thì cô Chi tố là mợ tư tình với trai ngoài này. Mà lúc mọi người ra chỉ thấy mình cậu Thành chứ không thấy ai nữa.

Tôi cố nén đau thương, bật cười đáp:

– Chi, em nghe ai mà vu oan giá hoạ cho chị như vậy?

– Tôi…

Con Chi ngu ngốc lại lần nữa bị con Yến lợi dụng không đáp nổi, tôi nhìn cậu Bảo chắp hai tay khẽ nói:

– Bẩm quan…

Vừa nói xong câu đó, đột nhiên tôi thấy cậu Bảo khẽ chau mày, ánh mắt cũng lộ vẻ thất vọng. Tôi mặc kệ nói tiếp:

– Bẩm quan, nhân hôm nay có quan ở đây tôi cũng xin có việc muốn thưa. Chẳng là hôm nay tôi ra Đình có việc, thế nhưng trong lúc buồn rầu có đi ra ngoài và bị người ta chuốc thuốc ngủ sau đó bị lôi ra rừng. Cũng may khi ấy có thằng Du lính của quan viên và cái Liên bạn của thằng Du nhìn thấy cứu giúp. Mọi người không tin có thể hỏi để làm chứng.

Thằng Du lúc này liền đứng ra nói:

– Dạ, bẩm quan đúng là như vậy. Sáng nay con có gặp mợ Dung chạy sang nhà quan viên để hỏi xem… hỏi xem chồng mợ ấy có đỗ đạt trở về không thì gặp con. Lúc gặp mợ ấy có nói với con bu chồng mợ ấy có chửa nên mợ ấy muốn đưa bu chồng về nhà quan viên nghỉ ngơi nên từ buổi sáng mợ đã nhờ người đưa bà sang trước. Ngoài ra mợ ấy còn lo sợ bị người ta hại nên đã đặc biệt nói với con, nhờ con có thể đi theo mợ ấy hết buổi hôm nay. Ban đầu con cứ ngỡ mợ ấy lo xa, lo chuyện tào lao nhưng con vẫn rủ thêm thằng Bắc đi cùng. Tự dưng một lúc sau con không để ý thì không thấy mợ ấy đâu nữa, trong lòng con bắt đầu lo sợ liền chạy đi tìm thì thấy mợ ấy bị hai gã đàn ông thồ lên xe lúa đẩy vào rừng. Hai gã đó cao to lắm, nên con mới nhờ gọi thêm một hai người nữa, sau đó con với thằng Bắc đuổi theo ra đến khu rừng này. Cũng may sau đó một gã chạy về trước, hình như là báo ai đó, còn một gã định lột quần áo của mợ Dung ra. Con với thằng Bắc không nghĩ được gì lao vào đánh tên kia, nhưng hắn bỏ chạy được, thằng Bắc giờ vẫn đang đuổi theo chưa thấy về. Con với Liên đưa mợ về nhà… cũng may mợ lo xa… nếu không… nếu không hôm nay thanh danh của mợ sẽ bị người ta đổ hết những thứ bẩn tưởi nhất lên.

Tôi nhìn thằng Du, trong lòng cảm thấy bản thân đã không đặt nhầm niềm tin ở nó. Nó nói xong, con Yến cũng tái mét mặt rồi vội vàng nói:

– Thôi, nếu đã không sao thì tốt rồi. Hôm nay quan vinh quy bái tổ, mọi người cũng đừng gây phiền quá.

– Phiền? – Tôi bật cười – Việc của quan là giúp dân, lo cho dân việc cỏn con này có gì mà phiền, vả lại chuyện này là thanh danh một đời của tôi, sao thôi được? Yến, cô yên tâm, tôi biết cô lo cho tôi, nhưng mà tôi nhất định phải làm rõ. Bẩm quan, nếu được quan cho mấy tên lính đi tìm hai gã đàn ông kia giúp tôi được không? Tìm được thì sẽ biết chủ mưu là ai, tôi nghĩ nội trong hôm nay hoặc sáng mai sẽ tìm được thôi. Chứ giờ tôi tuy đoán ra được rồi, nhưng không bằng không chứng nói ra người ta lại bảo vu oan cho kẻ có tội.

Cậu Bảo nhìn tôi đột nhiên cười mỉm, cậu Thành cũng cười, chỉ có con Yến là run run không thốt lên lời. Cậu Bảo khẽ hất tay nói:

– Được rồi, thằng Du dẫn lính đi tìm đi, nhất định phải tìm ra để tìm được chủ mưu.

Thằng Du thấy vậy gật đầu đáp:

– Dạ vâng ạ.

Nói xong nó liền chạy thẳng ra ngoài, con Chi tội không thể tha, lại làm ầm ĩ cả lên nhưng xét cho cùng vẫn là em quan nên chỉ bị vả miệng vài cái công khai để cho chừa rồi bị tống về nhà cấm túc cả năm không ra đến ngoài. Mọi người cũng bắt đầu giải tán, cậu Bảo đi trước, cậu đi chậm lắm, nhưng tôi mặc kệ, cậu đi chậm, tôi cũng đi chậm, bà cả bất chợt nắm tay tôi rồi nói:

– Con ngốc này, bu biết con lo cho bu, nhưng còn bản thân thì sao?

– Giờ con được minh oan rồi mà bu…

– Nhưng…

– Nhưng sao hả bu?

– Không sao, thôi về nhà đã, về rồi nói chuyện.

Tôi gật đầu nhìn bà, nghe đám gia nô nói mới biết ban nãy cậu Thành cũng luôn một mực bảo vệ tôi. Nghe đâu khi cậu Thành đang đứng ở sân Đình có kẻ nói với cậu tôi bị người ta đánh ở rừng nên cậu mới hùng hục chạy ra, ai ngờ vừa ra còn chưa tìm thấy tôi thì con Chi đã gào mồm lên kéo người ta đó. Chỉ là con Chi không ngờ người bị gài lại là cậu Thành. Tôi nhìn cậu Thành, tự dưng thấy hơi thương thương. Tại sao nghe tin tôi bị đánh cậu lại vội vàng ra cứu làm gì chứ, cũng may tôi còn đủ tỉnh táo mà giục thằng Du để ý nếu không hôm nay tôi với cậu cả đời không rửa được nỗi oan này. Con ôn vật Yến kia quả là không từ thủ đoạn nào nhưng có lẽ nó lại không ngờ đến đình huống này. Nhất định chỉ cần bắt được hai gã kia, cộng thêm bằng chứng nó thích cậu Bảo hại tôi thì nó khỏi cãi luôn. Giờ tôi mà nói nó, khác gì tự mang tiếng rồi còn bị gán cho tội oan giá hoạ, nhìn bản mặt nó lúc này chỉ muốn đấm không trượt phát nào. Nhưng thôi, tôi tin vào thằng Du, tin vào lính của quan… Bảo.

Khi cậu Bảo về đến nhà liền đi vào thắp hương vái gia tiên sau đó quỳ xuống trước mặt ông Lý, bà cả tạ ơn. Bà cả nhìn cậu, nhìn tôi rồi nói:

– Bảo… sao mà con đi, đỗ đạt làm quan không ai biết? Cả nhà ai cũng hồi hộp mong tin.

– Dạ… tại có một chút khúc mắc trên triều đình nên mới chưa có thông báo về làng.

– Khúc mắc gì vậy?

– Dạ bẩm bu có gì con nói sau. Giờ cũng muộn rồi, cả nhà mình ra Đình dự tiệc trước đã.

Bà cả khẽ nắm tay tôi, tự dưng nghẹn ngào nói:

– Bu… bu có chửa rồi.

Cậu Bảo nhìn bà cả, chưa kịp đáp bà đã nói:

– Mấy tháng nay ở nhà, vợ con nó vất vả lắm. Nó vừa phải lo toan mọi việc còn phải chăm sóc cho bu. Nó… nó nhớ con lắm đấy, hôm nào cũng khóc.

Bà cả nói xong, nước mắt tôi cũng chực trào ra. Nỗi chua xót tủi thân lại dâng lên. Thế nhưng… tôi biết mình nhất định không được khóc, nhất định không được khóc trước mặt cậu. Chẳng phải tôi từng nói với cậu, chỉ cần làm lẽ, chỉ cần được cậu cho một thằng cu, một con hĩm thôi. Tôi nghĩ vậy, cố cười nói:

– Dạ, quan… quan vào thay quần áo rồi… rồi đi ra Đình không các bô lão lại chờ.

Cậu Bảo nhìn tôi đáp lại:

– Dung… đừng gọi tôi là quan nữa. Cứ xưng hô như trước kia.

– Dạ… dạ vâng.

Cậu không đáp nữa đứng dậy vào buồng thay quần áo. Nhân lúc ấy tôi liền nói với bà cả mọi chuyện, bà nghe xong tức giận sai thằng Sửu trông coi con Yến phòng tránh nó lại định giở trò gì, giờ không bằng chứng bà cũng chỉ giúp tôi được đến vậy. Khi cậu Bảo mọi người lại xúng xính váy áo ra Đình, tôi đứng cạnh bà cả, dù cho bà giục tôi đi lên cùng cậu Bảo nhưng tôi không đủ can đảm để đứng cạnh. Rõ ràng tôi rất nhớ cậu, rất thương, rất mong, nhưng sao lúc này nhìn cậu chỉ thấy xa lạ, giống như… cậu ở một nơi rất cao, dù có đứng trước mặt tôi cũng không với nổi. Tôi nén thở dài nhìn bóng lưng cậu phía sau chỉ ước có thể ôm chặt mà khóc thật to. Khi ra đến Đình, cậu kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, cả ngày hôm nay gặp nhau, đây là cái đụng chạm đầu tiên. Tôi nhìn những mâm thức ăn trước mặt mà lại không nuốt nổi. Cảm giác này tôi chưa từng gặp, thức ăn cũng không đủ hấp dẫn với tôi. Tôi lén nhìn cậu Bảo, hình như cậu vui lắm, cậu cũng không hề biết cõi lòng tôi đang tê tái. Trước kia, sau những ngày cậu đi, đêm nào tôi cũng đã nghĩ cậu sẽ đỗ. Chỉ là không nghĩ đỗ rồi gặp nhau lại đau lòng đến vậy. Tôi suy cho cùng cũng chỉ là con một thầy đồ, dù có thế nào cũng không xứng bằng cô Giang quan Tam Phẩm. Chẳng phải trước kia bà cả cũng thích cô ấy lắm sao, tôi tủi lắm, tủi đến ứa tim ứa gan.

Cậu Bảo ngồi đó, hết người nọ đến người kia nâng ly chúc mừng. Tôi không ai hỏi đến, ngồi bên cạnh, đến một ánh mắt cậu cũng không thèm liếc tôi. Bữa tiệc rượu diễn ra tới tận tối, trăng lúc này cũng đã lên. Ăn xong tôi liền bước ra ngoài cổng Đình, đột nhiên thấy có tiếng cậu Thành cất lên:

– Sao lại không ăn nữa

– Tôi no rồi. Cậu thì sao?

– Tôi cũng no rồi.

Cậu Thành nói xong khẽ thở dài, tôi cũng hơi ngượng ngùng hỏi:

– Cậu ra đây thế này không sợ…

– Không sợ bị hiểu nhầm chứ gì? Thực ra, nếu tôi càng trốn tránh người ta càng nghi ngờ. Mình cứ đường hoàng sợ gì ai.

– Ừ cũng đúng nhỉ?

– Tâm trạng cô không tốt sao?

Tôi nhìn cậu, lắc đầu, cậu cũng không nói gì nữa đi vào trong. Tôi đứng ngoài đó một lúc rất lâu rồi mới quay lại, đến khi vừa vào chợt thấy cậu Thành đứng trên bậc thềm nhìn tôi. Tôi khẽ cúi mặt, định vào chỗ cậu Bảo thì mọi người cũng bắt đầu ra về. Khi còn chưa kịp vào tìm bà cả thì đã có ai đó kéo tôi tiến về phía trước, mãi một lúc sau định thần lại mới biết là cậu Bảo. Bàn tay cậu không còn ấm như trước kia, chỉ thấy lạnh lẽo xa lạ. Thế nhưng tôi cũng không còn đủ sức lực mà rút tay ra, chỉ để mặc cậu nắm chặt rồi dẫn tôi về nhà. Hình như cậu uống nhiều rượu lắm, hơi men lâu lâu lại thoảng qua gió xộc vào mũi tôi. Khi về đến nhà, cậu mới buông tay tôi. Tôi lấy cớ mệt nên vào buồng nằm, cậu thì bị đám gia nô giữ lại hát hò ở sân. Tôi nhìn cậu, khẽ khép cửa buồng rồi lậu ngọn đèn dầu lên, lúc này mới thấy bóng mình trên vách tường sao mà cô đơn đến vậy. Tôi mở tủ lấy bức thư của cậu Bảo viết cho tôi đọc lại, chẳng biết đã đọc đi đọc lại những dòng chữ ấy bao nhiêu lâu chỉ biết thuộc lòng rồi thì bức thư cũng ướt đẫm. Tôi tự cho rằng mình mạnh mẽ lắm, mình nhất định sẽ không khóc, thế nhưng sao lúc này càng cố quệt, nước mắt càng chảy dài. Từng giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống cả miệng mắn đắng. Tôi biết mình không thể trách cậu, chỉ trách rằng tôi yêu cậu quá nhiều, đặt niềm tin quá nhiều, tự ảo tưởng tự cho rằng cuộc hôn nhân này chỉ có tôi và cậu. Thế nhưng… tôi nhầm mất rồi. Cậu đỗ đạt trở về lại có thêm một người phụ nữ khác, người phụ nữ xứng đáng với cậu chứ không tầm thường như tôi. Tôi khẽ lấy bút, mài chút mực, có lẽ… có lẽ… tôi không nên ở cạnh cậu nữa rồi. Dù cho… dù cho tôi được đường hoàng cưới về, nhưng tôi không muốn tranh giành cậu với người khác. Khi viết được một dòng, nước mắt lại rớt xuống, mực cũng nhoè cả đi, tôi không còn kìm được nữa, bật khóc tức tưởi thành tiếng. Đột nhiên cánh cửa buồng khẽ mở ra, tôi liền vo vội tờ giấy ném vào gầm giường rồi nằm xuống quay mặt vào trong tường. Có tiếng cậu Bảo khẽ cất lên:

– Dung! Em còn thức không?

Tôi không đáp, nhưng nghe cậu gọi tim lại nhói lên đau đớn. Cậu ngồi xuống giường im lặng rất lâu. Đột nhiên tôi nhìn thấy bờ vai cậu bị ánh đèn chiếu lên vách tường khẽ run run. Một lúc sau cậu mới cởi giày nằm xuống bàn tay chạm vào người tôi rồi nói:

– Tôi biết em đang khóc. Nhưng em đừng khóc một mình được không?

Khi nghe cậu nói đến đây, tôi phải cắn chặt môi để ngăn tiếng nấc đang nghẹn ngào. Đột nhiên cậu mạnh bạo kéo tôi xoay lại, một giọt nước từ trên gương mặt cậu khẽ rớt lên môi tôi… cũng mặn chát. Tôi không thể nào kìm được nữa, không còn cần sĩ diện, không còn cần mặt mũi, bấu chặt lên vai cậu khóc thành tiếng. Cậu khẽ lướt đôi môi lên môi tôi, dưới ánh đèn, tôi thấy trên gò má cậu cũng đong đầy những giọt lệ. Sao cậu lại khóc, sao cậu cũng khóc cơ chứ? Tôi đưa tay, chạm lên gò má thân quen nấc lên, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu khóc.

– Cậu đừng khóc nữa… tôi… tôi xin lỗi… Tôi sẽ đi, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa.

Cậu không đáp, ấn chặt môi lên môi tôi khiến tôi không thể nói thêm được gì nữa. Một lúc lâu sau cậu mới khẽ buông ra rồi nói:

– Tôi xin lỗi em. Xin lỗi em rất nhiều.

– Cậu không cần xin lỗi tôi đâu, lệnh vua ban rồi. Cậu cứ lấy cô Giang đi, chỉ là cậu có thể nói với mọi người tôi vẫn còn trinh trắng không? Từ hôn tôi nhưng thêm đoạn đó vào nhé, để sau này tôi cũng vẫn còn vớt vát được người khác.

Cậu Bảo hơi dừng lại, nhưng rồi nhanh chóng dựng tôi dậy khẽ nói:

– Em nói linh tinh gì vậy?

– Tôi… thì… thì tôi không muốn đấu đá tranh giành, bu cũng chỉ thích cậu có một vợ… tôi… tôi sẽ đi.

Cậu Bảo đột nhiên bật cười nói:

– Đồ ngốc, lại nghe tin tôi được vua ban cho cô Giang con quan Tam Phẩm chứ gì. Thế xong rồi giận tôi, rồi gọi tôi là quan nữa đúng không? Tôi nói cho em nghe đây này, tôi còn chưa được xơi thịt em mà em đòi tôi từ hôn cho em đi lấy thằng khác á? Em điên à?

– Cậu… cậu nói gì cơ?

– Cơ cái mơ, em biết vì sao tôi về muộn không? Biết vì sao tôi đỗ Thám Hoa mà chỉ được làm quan tri huyện không? Biết vì khúc mắc của tôi với vua là gì không? Biết vì sao đỗ rồi mà chưa được báo về làng không?

– Vì… vì sao?

– Vì tôi từ chối việc ban hôn, tôi đã từ chối lấy cô Giang, tôi cũng tìm đến cô ấy và xin cô ấy cùng hợp tác. Cũng may tôi không lọt vào mắt xanh của cô ấy nên cô ấy cũng không thèm và đồng ý từ chối hôn sự này.

– Cậu… cậu nói gì cơ?

– Nói rồi đó, nói rồi mà không hiểu nữa hả? Thông minh con khỉ gì, toàn thông minh nhanh nhảu chuyện đâu đâu, còn chuyện chồng con thì ngốc nghếch. Ít nhất em cũng phải hỏi tôi một câu chứ… đằng này còn không thèm hỏi gì, tôi vừa đọc bức thứ em ném xuống gầm giường rồi. Cái gì mà em đi, để lại giang sơn này cho tôi và Giang. Ai hiểu nhầm tôi tôi cũng kệ, ai nghĩ tôi được lấy cô Giang tôi cũng không quan tâm, nhưng còn em, chẳng lẽ em không có niềm tin ở tôi sao?

Tôi lúc này còn chưa tin nổi lắp bắp nói:

– Vậy sao cậu xin lỗi tôi?

– Vì… vì để em chịu khổ, vì thương em vất vả, thương em bị người ta hại, vì để em phải chịu thiệt thòi.

– Nhưng mà sao cậu lại dám từ chối hôn sự vua ban cơ chứ?

– Thì thế nên mới bị xuống làm quan tri huyện đây này, nói rồi mà, sao hỏi đi hỏi lại thế. Suýt còn bị vua chém đầu cơ, cũng may có cô Giang hiểu chuyện, em đúng là…

– Ờ tôi không hiểu chuyện, cô Giang hiểu chuyện, sao không lấy cô ấy đi.

– Ờ, thế để tôi lên xin vua ban cô ấy cho tôi lại vậy.

Tôi nhìn cậu, tức nổ đom đóm mắt, nhưng lúc này niềm vui còn lớn hơn. Cậu nhìn tôi, siết chặt tôi vào lòng nói tiếp:

– Sao tôi lại có cô vợ ngốc thế cơ chứ, tôi đã nói tôi chỉ có một người vợ là em rồi kia mà.

– Nhưng…

Tôi mới nói đến đây tự dưng lại bật khóc, kệ người ta nghe thấy hay không, tôi cứ mặc sức khóc, khóc ướt cả chiếc áo gấm của cậu. Cậu cũng để mặc tôi khóc, bàn tay luồn qua mái tóc vuốt từng sợi tóc trên gương mặt tôi. Thế rồi đợi tôi khóc xong cậu mới kể, cậu kể những ngày lên Kinh thành nhớ tôi nhiều thế nào, cậu kể trải qua bốn kỳ thi Hội để vào thi Đình vất vả ra sao, cậu kể nhiều lắm, trên Kinh thành lắm của ngon vật lạ, thế nhưng cậu chẳng ăn nổi món gì chỉ muốn về nhà ăn rau muống với cà cùng tôi. Cậu kể nhiều lắm, kể đến đâu mắt cậu cũng đỏ hoe đến đấy, cũng may cậu chỉ là Thám Hoa, còn có thể từ chối được chứ như Trạng Nguyên thì không từ chối được vì người được ban hôn là công chúa. Nghe cậu kể đến đây tự dưng tôi hơi ảo tưởng, có khi nào cậu vì tôi mà làm bài chỉ để đỗ Thám Hoa không nhở? Tôi đưa tay quệt nước mắt rồi nói:

– Nhưng mà… sáng nay lúc tôi…

– Tôi cái gì mà tôi, em phải xưng em, gọi cậu, hiểu chưa?

– Thì… thì sáng nay lúc cậu về, ngồi trên kiệu, em… em có gọi tên cậu không nghe được à?

– Có

– Vậy sao không thèm liếc em một cái?

– Ngượng!

– Sao mà ngượng?

– Lâu không nhìn thấy vợ, giờ về thấy vợ nên… nên cứ ngượng ngượng. Kiểu như người ta yêu nhau lâu không gặp lúc gặp lại bị xấu hổ đó. Em có thấy mặt tôi đỏ lên không?

– Xì, làm quan mà hèn.

– Em nói ai hèn?

Cậu nói xong đè tôi ra, tôi bật cười hôn lên môi cậu, bất chợt bên ngoài có tiếng gà gáy. Cậu kể chuyện nhiều đến vậy rồi cơ à? Đến cả canh tư rồi sao tôi vẫn chưa buồn ngủ nhỉ? Tôi suиɠ sướиɠ chết đi được nhưng lại thấy thương thương cậu. Lẽ ra cậu có thể làm chức quan cao hơn, vậy mà vì từ chối giờ chỉ làm quan huyện. Tôi… thế mà ông Lý bảo lấy tôi quan lộ cậu rộng mở. Có mà lấy tôi cậu bị hẹp đường quan thì có. Cậu thấy tôi im lặng liền đưa tay chạm lên bầu ngực tôi rồi nói:

– Tôi có một món quà cho em, quà đặc biệt luôn đấy.

Thấy vậy tôi liền bật dậy cười hớn hở:

– Đâu đâu? Mà sợ thiu không cậu?

– Thiu?

– Đúng rồi, cậu trên kinh từ sáng, quà cậu mua để lâu lại nắng thế này sợ thiu mất luôn ý.

Cậu Bảo đột nhiên bấu mạnh vào eo tôi rít lên:

– Em lại nghĩ đến đồ ăn à? Sao đầu em vẫn không thay đổi thế? Tôi không mua đồ ăn đâu.

– Vậy… vậy là gì?

Cậu bật cười, cúi xuống mở nút áo ngực của tôi ra, khẽ lướt nhẹ môi lên đó. Tôi lúc này mới chợt hiểu ra món quà ý nghĩa ấy. Toàn thân tôi run lên, hai tay bấu chặt lên vai cậu. Đột nhiên bên ngoài có tiếng thằng Du gào lên:

– Ông Lý ơi, ông Lý ơi, mợ Dung cậu Bảo ơi.

Cậu Bảo nghe xong khẽ buông tay tôi rồi vội cài nút áo mở cửa buồng rồi nói:

– Đêm hôm rồi mày sang đây làm gì?

– Dạ, bẩm cậu… à bẩm quan đã bắt được hai tên kia rồi, bọn hắn đã khai kẻ chủ mưu rồi.

Tôi nghe xong liền lật đật chạy ra, giờ cũng đã sang ngày hôm sau, chỉ là trời vẫn tối quá, đám gia nô hôm qua uống nhiều còn ngủ vật vờ ngoài sân. Thằng Du với mấy tên lính đưa hai gã đàn ông vào, bà cả đang ở buồng cũng chạy ra, hai tên kia nhìn thấy cậu Bảo liền quỳ rụp xuống. Thằng Du cất giọng oang oang:

– Chúng nó khai người sai chúng nó là cô Yến, cháu ruột bà hai.

Bà cả nhìn chúng nó gào lên:

– Chúng mày…. Chúng mày! Vì mấy đồng tiền mà… bay đâu, xuống dinh lôi con Yến lên đây cho bà

Thằng Thìn, thằng Tỵ vội chạy ra sân giếng sửa mặt rồi chạy xuống thế nhưng sau một hồi chúng nó lên khẽ nói:

– Bẩm bà… cô Yến không có dưới này.

Con Yến không có dưới dinh? Chẳng lẽ nó bỏ trốn sao? Thằng Sửu được bà cả giục trông coi nó giờ còn đang ngủ vắt lưỡi. Bà cả tức mình rít lên:

– Đi tìm nó cho bà.

Bà vừa dứt lời đột nhiên cánh cửa thư phòng của ông Lý khẽ mở ra, con Yến mặc chiếc áo mỏng tanh tiến ra ngoài nói:

– Không cần tìm, tôi ở đây.

Tất cả mọi người nhìn nó kinh ngạc, nó vừa bước ra, ông Lý cũng chạy ra lắp bắp nói:

– Tôi… tôi…

Bà cả nhìn theo, bỗng dưng lảo đảo rồi dựa lưng vào cây cột run rẩy không thốt lên lời

***