Dung Nhược nằm trên chiếc giường rộng thênh thang dần dần tỉnh lại, mở mắt ra, đồng thời ấn ấn mi tâm rên nhẹ. Cô thật không hiểu, rõ ràng là sau khi say thân thể rã rời như vậy, vì sao lại có nhiều người tình nguyện say khướt từ sáng đến tối.

Cơn đau nhức giữa trán vẫn kéo dài, cô nhìn xung quanh phòng ngủ mình đang ở, dần dần nhíu mày ——- Đây là phòng Vân Trạm?

Chiếc chăn màu trắng đồng màu với ga giường, bên gối còn lưu lại hơi thở nam tính nhẹ nhàng thoải mái. Dung Nhược nghiêng đầu, theo bản năng chôn mặt vào gối mềm, nhắm mắt hít thở.

Tối hôm qua, cô cùng Hà Dĩ Thuần sau khi ra khỏi quán bar, cô lại như ma xui quỷ khiến đón taxi đến biệt thự Vân Trạm. Sau đó, cô đã ngồi trên giường nói với Vân Trạm rất nhiều điều… những chuyện này cô nhớ rất rõ. Có điều, vì sao cuối cùng mình lại nằm ngủ trên giường anh? Cô hoàn toàn không có ấn tượng.

Lúc rời giường, Dung Nhược ngơ ngẩn nhìn áo ngủ đang mặc trên người, lắc đầu mạnh mấy cái cho bớt choáng váng, phủ thêm áo khoác ra ngoài.

Ngoài cửa sổ ánh sáng rực rỡ, những tia nắng tinh khiết nhẹ nhàng chiếu vào phòng.

Dung Nhược nhìn phản chiếu của mình qua tấm gương phòng tắm, thất thần xoa nhẹ cánh môi mềm mại——-tối hôm qua, cô đã cùng Vân Trạm hôn môi.

Có lẽ, không thể nhớ ra từng câu mình đã nói, nhưng cô lại biết rõ, lúc bản thân nửa say nửa tỉnh, bọn họ đã hôn môi.

Nhìn trong gương, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉa. Ngay cả cô cũng không thể khẳng định, bản thân mình lúc đó, rốt cuộc là tỉnh táo hơn hay là mơ hồ hơn.

Còn có cuối cùng, cô hình như còn nói với Vân Trạm,”Chúng ta kết hôn đi”

Là lời của tâm, hay là lời của rượu? cô cũng không thể phân biệt.

Dung Nhược vậy mà lại nói muốn kết hôn với anh…..

Vân Trạm ngồi trên xe lăn, mái tóc đen dưới ánh nắng mặt trời trở nên hoe vàng, đôi mắt bình tĩnh, sâu không thấy đáy.

Nếu cô ấy là tỉnh táo, vậy thì, mình nhất định sẽ đáp ứng cô ấy. Vân Trạm thầm nghĩ trong lòng. Chỉ là, cô say.

Nói xong câu nói kia, cô liền ngã vào trước ngực anh, ngủ bất tỉnh.

——-lời nói lúc say rượu, há có thể phân biệt thiệt giả? Món quà giáng sinh đặc biệt như vậy, cho dù anh nguyện ý đưa ra, cô chưa chắc đã chịu nhận.

“Hôm nay thời tiết thật tốt”. Hai tay đút vào túi áo trước, Dung Nhược tựa vào cạnh cửa, nhìn bầu trời xanh nhạt bao la.

“Em tỉnh rồi”. Quay đầu lên tiếng trả lời, Vân Trạm gật gật đầu, ánh mặt trời chiếu vào sườn mặt tuấn tú khôi ngô.

Dung Nhược cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Tối hôm qua…” bỗng dưng không biết phải nói tiếp thế nào, bật ra được hai từ, cô lại do dự dừng lại.

Vân Trạm nhìn về phía cô, lặng yên chờ.

“…Không có gì”. Đột nhiên cười lắc đầu, Dung Nhược ngẩng mặt,”Hy vọng bộ dạng say của em sẽ không quá khó coi”

“Em hơi đói, xuống xem phòng bếp có gì ăn không”. Không đợi Vân Trạm nói gì, cô đã chấm dứt, xoay người đi vào phòng khách.

Chuyện tối hôm qua, anh nhớ rất rõ, lẽ nào tất cả lại coi như chưa từng xảy ra?

Vân Trạm nhìn theo bóng lưng cô, vẻ mặt ngỡ ngàng.

“…..Nói vậy, các cậu đã có tiến triển sao?”

“Cái này cũng không chắc”. ngồi trên giường, Dung Nhược cầm di động, giọng nói thấp nhẹ.

“Cậu nói tối qua ngủ trong phòng anh ta, vậy….”

“Này! Đừng suy nghĩ lung tung!” Dung Nhược ảo não thở dài,”Tối hôm qua anh ấy ngủ ở phòng khách”. Đây cũng là người giúp việc nói cho cô biết, áo ngủ cũng là do Vân Trạm dặn dò người giúp việc thay cho cô.

“Haiz, sớm biết vậy thì đã không ăn chơi cùng cậu suốt ngày hôm qua, không chừng hai người hôm nay có thể tiến triển xa hơn nữa”. Hà Dĩ Thuần cười trộm ở đầu dây bên kia.

“Ôi” Dung Nhược ngửa mặt nằm vật xuống giường, nhẹ giọng nói khẽ: “Nếu không cùng cậu uống rượu chúc mừng, vậy thì chuyện gì cũng sẽ không xảy ra.”

“Là sao?”

“….Cậu biết không, mình tối qua, lại nói muốn kết hôn với anh ấy”.

“Thật hả? Vậy anh ta nói gì?”

Dung Nhược bình thản lắc đầu,”Không nhớ rõ”. Chuyện xảy ra sau đó, cô không thể nhớ nổi.

“Với lại, đây là lời say, có ai mà tin chứ”. Cô nói nhỏ. Những lời này, không biết là cô dang nói cho Hà Dĩ Thuần nghe, hay là nói cho chính mình nghe.

“Vậy…Nếu Vân Trạm anh ta thật sự đồng ý thì sao?” Hà Dĩ Thuần thử hỏi. Theo cô thấy, điều đó cũng không phải không có khả năng.

Dung Nhược giật mình, mới cười nhẹ nói: “Cậu nói, nếu mình thật sự gả cho anh ấy, có khi nào cuối cùng sẽ không thể dứt bỏ hay không?”

“Có thể được ở bên người mình yêu là chuyện hạnh phúc cỡ nào! Nhất là, khi người đó cũng yêu mình”. Hà Dĩ Thuần than nhẹ.

“Cậu lại muốn giáo huấn mình nữa sao? Cậu biết rõ lã mình hết thuốc chữa rồi mà”.

“….Vậy, nếu anh ta đồng ý, cậu sẽ gả cho anh ta chứ?”

Đối mặt với ánh tà dương ngoài cửa sổ, Dung Nhược nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Mình nghĩ, lúc thân mật như vậy mà đột nhiên rời đi, ắt hẳn sẽ mang đến thương tổn lớn nhất nhỉ…..Cậu nói xem, mình có thể không đáp ứng sao”

“Cậu có chắc, đây là toàn bộ lý do của cậu không? Chẳng lẽ, trong tâm tư cậu, không hề nguyện ý sao?”

“…” Đối với câu hỏi như vậy, Dung Nhược lựa chọn im lặng.

Trong tâm tư?

Nếu như trong tâm tư cô không muốn, tối hôm qua sao lại nói ra những lời đó?

Chỉ là, nay cô lại thấy bản thân mình lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Cô thật sự hoài nghi, có một ngày, cô sẽ lún sâu vào thứ tình cảm với Vân Trạm mà không thể dứt bỏ. Nếu thật sự là như vậy, cô – một người đã bị anh tuyệt tình vứt bỏ ngày đó, chẳng phải rất thấp hèn hay sao?

Cho nên, cô thà để Vân Trạm nghĩ tất cả mọi chuyện đêm qua chỉ là do say rượu hồ ngôn loạn ngữ.

Ngoài cửa, một đôi mắt u tĩnh và tối tăm.

Gương mặt Vân Trạm khuất dưới ánh đèn vàng nhạt, hiện lên màu sắc tái nhợt. Thoáng buông xuống hàng lông mi che giấu cảm xúc, chỉ có những khớp xương ngón tay đang bấu víu trên ngực, thần sắc vẫn mang vẻ bình tĩnh không thể đoán rõ.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, anh quay sang đồng thời giơ tay, ngăn cản người giúp việc lên tiếng.

Bên trong gian phòng, vẫn vang lên những câu chữ ngắt quãng. Bánh xe lăn lặng lẽ lướt qua cảnh cửa khép hờ, để lại sự yên tĩnh.

Thì ra, đây là mục đích của Dung Nhược——

Đem những đau đớn của ngày ấy khi bị bỏ rơi trả lại cho anh.

Vùi người vào trong xe, Vân Trạm ép buộc bàn tay dời khỏi phía trái tim đang đập mạnh rối loạn, ánh mắt khép hờ, dần dần gia tăng thở dốc, cùng lúc đó, khóe môi lại bật ra một nét cười gượng gạo, như có như không——- anh cuối cùng cũng phải nghênh đón cái ngày chân tướng bị vạch trần. Đồng thời, cũng nực cười phát hiện, cho dù đã sớm có sự chuẩn bị, bản thân dừng như vẫn không thể thừa nhận cơn đau tim lúc này. Mà loại đau này, càng ngày càng nghiêm trọng.

Từng đợt từng đợt, cố gắng hết sức để hô hấp, cơn khó thở vẫn kéo dài. Vân Trạm dùng sức mở to mắt, trước mắt thoáng qua gương mặt trong sáng kia, ngay lập tức trái tim xuất hiện cơn đau co rút. Một luồng sóng choáng váng đánh úp lại, tầm mắt anh rơi xuống chỗ đặt lọ thuốc bên cạnh tay, cuối cùng buông tha cho thân thể đã không còn đủ sức chống chịu, bất lực rơi vào bóng tối.

——

Hành lang vắng hẹp trong bệnh viện, Dung Nhược ngồi trên ghế dài, lần đầu tiên phát hiện, mùa đông năm nay rét lạnh như vậy.

Cho dù hai tay ôm thật chặt quanh mình, cô vẫn run rẩy như cũ.

Cô không nhớ rõ Vân Hân đang ngồi đối diện là bằng cách nào đến đây, cũng quên mất mình đã ở lại đây bao lâu. Trong đầu chỉ rõ ràng một điều, khi cô ở trong phòng ngủ bị giật mình bởi tiếng huyên náo bên ngoài, thì Vân Trạm đã sớm lâm vào hôn mê.

——-hôn mê sâu

Khi xe cứu thương chạy tới, cô nghe thấy một vị bác sĩ đã nói như vậy.

Đến lúc thấy gương mặt tái nhợt không còn giọt máu của anh, một cơn khủng khoảng đột nhiên bao vây lấy cô, nhất thời cô không thể biết rõ, vì sao lại ra nông nỗi này.

Mà giờ phút này, Vân Trạm đang ở phía sau cách một cánh cửa, cô cũng không được phép tiến vào.

Rất xa có tiếng bước chân truyền đến, dừng lại một chút, tiếng vọng vang lên ở phía hành lang yên tĩnh đáng sợ.

Dung Nhược quay đầu về phía phát ra âm thanh, Vân Hân ngồi đối diện cũng đồng thời đứng dậy.

“Thế nào?” Vân Hân đón Cao Lỗi vừa bước ra từ phía văn phòng bác sĩ.

“Đừng lo lắng. Bác sĩ không phải đã nói rồi sao, cậu ấy không có nguy hiểm”. Vỗ vỗ vai vợ, Cao Lôi mang theo một tia nghiêm trọng trên mặt: “Trước mắt, cậu ấy cần tĩnh dưỡng, cho nên, hai người hãy về trước, để anh ở lại chỗ này là được rồi”

“Không được”. Vân Hân lắc đầu,”Em sẽ chở ở đây….. Dung Nhược còn cậu?” Cô quay đầu nhìn về phía Dung Nhược vẫn ngồi trên ghế dài.

Hít sâu, Dung Nhược đứng lên, còn chưa kịp mở miệng, đã bị Cao Lỗi giành lời trước: “Em ngồi máy bay mấy tiếng rồi, Dung Nhược hôm nay cũng mệt mỏi. Đi về trước nghỉ ngơi một đêm, dù sao Trạm nhất thời cũng không tỉnh ngay được, ngày mai hai người lại đến”. Nói xong, anh nhìn về phía Dung Nhược,”Yên tâm, có chuyện gì tôi sẽ báo lại cho”.

Vân Hân do dự một lát: “Vậy… anh nhớ, có tình hình gì thì phải lập tức gọi điện thoại ngay nhé”

“Ừm. Ngoan, mau trở về đi”

Gật gật đầu, Vân Hân xoay người: “Dung Nhược, đi thôi”

Nhíu mày nhìn về phía cánh cửa phòng bệnh vẫn đóng chặt lần nữa, Dung Nhược không nói gì gật đầu.

Đợi cho hai người đi khỏi, Cao Lỗi nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa nặng nề phòng bệnh, dừng ở phòng kế, cách một lớp kính thủy tinh nhìn Vân Trạm đang nằm im lặng trên giường.

Trái tim của anh ấy đã chuyển biến xấu dẫn đến suy tim rồi ——-lời chuẩn đoán của bác sĩ vẫn luẩn quẩn bên tai.

Để mọi người không phải lo lắng, chuyện này tạm thời anh không nói cho Vân Hân cùng Dung Nhược.

Chỉ là, tình huống Vân Trạm tại sao lại nghiêm trọng tới mức độ này? Mà anh, lúc nào cũng ở bên cậu ấy lại không hề phát hiện?

Nhíu lông mày lại, một nỗi sầu lo khắc sâu vào đáy mắt Cao Lỗi.

“Vân tiên sinh, bệnh tim kỵ nhất là mệt nhọc quá độ và kích thích. Đặc biệt tình huống của anh hiện nay, nếu điều kiện cho phép, tôi đề nghị thời gian tới, anh phải đảm bảo dinh dưỡng đầy đủ, như vậy mới giúp cho bệnh tình chuyển biến tốt được”

Sáng sớm, bác sĩ tiến hành kiểm tra cho Vân Trạm sau khi tỉnh dậy xong, cẩn thận dặn dò một phen, mới rời khỏi phòng.

Cao Lỗi tựa vào cạnh cửa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Vân Trạm vẫn còn suy yếu,”Bác sĩ chuẩn đoán, suy tim cấp hai”. Anh ngừng lại, gặp bộ dạng vẫn lạnh nhạt của Vân Trạm, không có biến hóa, liền nói tiếp: “Bệnh tình chuyển biến xấu, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Chính cậu đã phát hiện trước rồi đúng không?”

Thu hồi tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ, Vân Trạm nửa nằm trên giường điềm tĩnh nhìn anh một cái, cũng không đáp lại, chỉ từ từ nhắm mắt, trên vầng trán xuất hiện sự mỏi mệt.

“….Cậu nghỉ ngơi chút đi”. Cúi đầu thở dài, Cao Lỗi đi lên trước giúp anh điều chỉnh độ cao đầu giường,”Tôi đã báo cho Vân Hân và Dung Nhược rồi, có lẽ bọn họ lát nữa sẽ đến”

Nghe được cái tên Dung Nhược, bàn tay giấu dưới chăn nắm chặt, Vân Trạm lại mở to mắt lần nữa.

“Cao Lỗi”

“….Chuyện gì?” thân hình thon dài vừa muốn bước ra khỏi phòng ngủ đột nhiên bị gọi lại, Cao Lỗi quay đầu.

“Kết quả chuẩn đoán, đừng nói cho Dung Nhược”. Vùi trong chiếc gối màu trắng, ánh mắt Vân Trạm sâu thẳm mà bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc gì.

Cao Lỗi khó hiểu nhíu mày,”Vì sao?”

“….Cứ làm theo lời tôi đi”. Giọng nói Vân Trạm chứa đầy sự buồn bã.

Cho đến khi tiếng bước chân biến mất sau cánh cửa phòng bệnh, anh mới lại chuyển mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

Rét đậm, ngay cả ánh mặt trời cũng có vẻ mỏng manh nhạt nhòa.

Không khí tinh khiết lạnh lẽo, cành khô trong gió nhẹ nhàng lay động, đáy mắt Vân Trạm, hiện lên một mảnh cô đơn.

Trong phòng bệnh ấm áp, Dung Nhược mặc chiếc áo lông màu tím nhạt lặng yên ngồi trước giường bệnh, chuyên tâm gọt trái cây.

Tuy rằng cúi đầu, nhưng cô vẫn có thể cảm giác rõ ràng Vân Trạm giờ phút này đang nhìn chằm chằm vào cô. Chỉ là, cô không nói, để mặc cho không khí trầm lặng kéo dài.

Ánh sáng chiếu vào sợi tóc rũ xuống che khuất khuôn mặt ẩn hiện, có vẻ trầm tĩnh yên bình. Không biết qua bao lâu, Vân Trạm dường như có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, lúc mở ra thì trong mắt đã là một mảnh sâu hút tĩnh lặng.

“Dung Nhược”. Anh gọi tên cô, thanh âm hơi khàn khàn.

“Ừm?” Cúi đầu lên tiếng, cô không hề ngẩng đầu.

“Quà giáng sinh, em còn muốn không?” Câu hỏi rất nhẹ rất nhạt, lại khiến tay Dung Nhược khựng lại một chút.

Cô nâng mắt, đối diện với ánh mắt Vân Trạm, ánh mắt sâu không thấy đáy, nhìn không ra cảm xúc, nhưng khiến cô mỗi lần bắt gặp lại trầm mê vào nó.

Giọng nói của Vân Trạm thấp mà vững vàng, anh chậm rãi nói: “Đây là lời hứa của anh với em. Vì vậy, nếu em đồng ý, chúng mình kết hôn nhé”

“Bụp!”

Quả táo mới gọt một nửa rơi xuống sàn nhà. Hàng lông mi cong dài không thể che giấu chấn động trong mắt Dung Nhược, cô giật giật môi, cuối cùng lại kinh ngạc nhìn về phía con người đang nằm trên giường bệnh trắng xóa. Cô không nghĩ tới, Vân Trạm lại thật sự thực hiện lời hứa đêm đó. Càng không nghĩ tới, khi hai từ”kết hôn” thốt ra từ miệng Vân Trạm, lại có thể tác động lớn đến cô như vậy.

“Cần suy nghĩ sao?” Vân Trạm nhìn thật sâu vào vẻ mặt khiếp sợ của cô, khóe môi tái nhợt nhẹ nhàng nhếch lên,”Anh sẽ chờ câu trả lời của em”. Hai hàng lông mày giãn ra, tựa hồ có kiên nhẫn vô hạn.

Trong nhà tắm của phòng bệnh, Dung Nhược quay đầu mở vòi nước, trong tiếng nước chảy ào ào, cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương.

Kết hôn…

Cô mặc niệm hai từ này, thất thần trong chốc lát.

Không diễn tả được trong lòng lúc này là ngọt ngào hay chua xót ——trở thành vợ Vân Trạm, bất kể là thật tâm hay có mục đích khác, giờ phút này, ý định ấy lại chiếm lấy toàn bộ thần kinh cô. Chỉ là, cô ảo tưởng, nếu bây giờ là hai năm trước, tất cả vẫn chưa từng xảy ra, cô hẳn sẽ là người hạnh phúc nhất thế giới.

Nhưng, đó chẳng qua cũng chỉ là ảo tưởng ——- thứ hạnh phúc nhỏ nhoi này, đã không thể tồn tại nữa rồi.

Cười khổ với mình trong gương, cô chậm rãi nhắm mắt lại.

Lúc đi ra phòng tắm, cô hít sâu một hơi, nhìn vào đôi mắt đen của Vân Trạm, nhẹ nhàng nói: “Em đồng ý”

…không cần suy nghĩ, cô đồng ý.

Vì đến ngày hôm nay, gả cho Vân Trạm, vẫn là nguyện vọng lớn nhất từ tận đáy lòng cô.

Đồng thời, cũng là điều bi thương nhất.

Vân Hân đẩy cánh cửa khắc hoa văn nặng nề, dò xét phía Vân Trạm trên xe lăn: “Khách khứa đều đến đông đủ rồi, chuẩn bị bắt đầu được chưa?”

“Ừm”. Nhìn trong gương, Vân Trạm sửa lại chiếc nơ trên cổ. Ngọn đèn trang trí che lại sắc mặt tái nhợt của anh, chỉ lộ ra đường cong hoàn mỹ trên sườn mặt.

“Lỗi đâu?” Để ý thấy phù rể không ở đây, Vân Hân hỏi.

“Cậu ấy…”

Vân Trạm còn chưa nói xong, Cao Lỗi đã bước nhanh lướt qua Vân Hân, đi vào bên trong, vẻ mặt mang theo nghiêm túc.

Anh không quay đầu, thấp giọng nói: “Tiểu Hân, em ra ngoài trước xem Dung Nhược chuẩn bị xong chưa, anh có lời muốn nói với Trạm”

“…À ừ”.Vân Han sửng sốt, trực giác cảm thấy thái độ Cao Lỗi rất lạ, nhưng rồi thấy người ngồi sau gật đầu, đành phải lên tiếng nhắc nhở,”Các anh mau lên, đừng để trễ giờ”. Nói xong, mới chịu rời khỏi, cũng đóng cửa lại.

Đợi cho trong phòng chỉ còn lại hai người, Cao Lỗi đứng cạnh cửa, trầm giọng hỏi: “Đây là chuyện gì?”

Liếc mắt nhìn về sấp giấy tờ trong tay anh một cái, Vân Trạm di chuyển xe lăn, thản nhiên: “Nhẫn mang tới chưa?”

“Không chỉ là nhẫn, tôi còn trong lúc vô ý phát hiện ra cái này!” Phiền chán tháo nơ ra, Cao Lỗi nhíu mày. Nếu không phải anh giúp Vân Trạm đi về nhà lấy nhẫn cưới, anh cũng sẽ không có cơ hội nhìn tới báo cáo điều tra của thám tử có liên quan tới Dung Nhược.

“Dung Nhược mất trí nhớ là giả, đúng không?” Anh nặng nề thở dài,”Cậu đã sớm biết cô ấy giả bộ”

“Điều này rất quan trọng sao?” Vân Trạm hỏi lại.

“Cô ta có mục đích gì? Cô ta làm như vậy, nhất định phải có mục đích, đúng không?” Có lẽ là do thói quen người lừa ta gạt trên thương trường, kể từ khi biết Dung Nhược giả bộ mất trí nhớ, anh đã lập tức nảy sinh ý nghĩ này, hơn nữa anh cũng tin chắc, cảm giác của mình lúc này không sai. Mà Vân Trạm đã biết điều này trước anh, cậu ấy có thể đoán được, anh cũng có thể đoán được.

Vân Trạm gượng gạo nhếch lên khóe môi,”Cô ấy muốn trả thù tôi”. Nếu Cao Lỗi đã biết, anh cũng không muốn giấu diếm,”Cô ấy sẽ đợi đến lúc gần gũi nhất, mà rời bỏ tôi, trả thù cho hành động bỏ rơi cô ấy của tôi năm xưa”. Câu trước là Dung Nhược đã nói. Khi nói lại những lời này, ngực Vân Trạm lại xuất hiện cơn đau.

Một trận im lặng.

Cao Lỗi dường như không nghĩ tới, đối diện trực tiếp với ý đồ của Dung Nhược, Vân Trạm lại có thể bình thản điềm tĩnh như vậy.

“Vì sao không nói cho cô ấy biết, lúc đó là vì Vân Hân mang thai”

“Trong mắt tôi, đó là điều không cần thiết” (hob cũng nghĩ thế^^)

“Vì sao?”

“Cao Lỗi”, Vân Trạm nặng nề hỏi, gương mặt lại thật sự bình tĩnh,”Nếu như cậu quý trọng một thứ nào đó, cậu sẽ muốn tự mình dốc toàn lực để bảo vệ nó, đúng không?”

“Đương nhiên”

“Lúc trước tôi cũng có ý nghĩ này”. Ánh mắt Vân Trạm không rõ là tĩnh lặng hay đau thương.

Nếu như nói, Vân Hân mang thai là lý do để anh chọn cô. Vậy thì, nguyên nhân khiến anh không hề do dự đưa ra quyết định, hoàn toàn là vì Dung Nhược. Để đổi lấy cô, anh nguyện ý trả giá tất cả, bao gồm cả tính mạng. Có lẽ, điều này cũng là để chứng tỏ sự tự tôn và lòng kiêu ngạo buồn cười của một người đàn ông.

“Thế nhưng, tôi lại không làm được”. Là anh quá mức tự tin và chắc chắn, mới dẫn đến kết quả như vậy.

Cao Lỗi rũ mắt xuống, Vân Trạm tiếp tục nói,”Kỳ thật, cho dù là có lý do đầy đủ tới cỡ nào, giây phút lựa chọn Vân Hân, tôi đã tổn thương đến Dung Nhược”

Anh biết rõ, lý trí cùng tình cảm, đôi khi không thể thống nhất được. Sau khi anh vô ý nghe được cuộc trò chuyện giữa Dung Nhược và Hà Dĩ Thuần, lúc ở bệnh viện anh đã suy nghĩ rất nhiều, cũng hoàn toàn có thể hiểu được sự oán hận của Dung Nhược đối với anh.

“Tôi không có thói quen biện giải cho mình, huống hồ, tôi quả thật là đã thiệt thòi cô ấy”. Là chính anh đã đẩy Dung Nhược đến bờ vực sống chết, chỉ riêng điều này thôi, cũng là một lỗi trí mạng.

Vân Trạm nhìn đông hồ treo tường, chuyển động se lăn,”Đã đến giờ rồi, chúng ta ra ngoài thôi”

“Nhưng mà…” Cao Lỗi nhăn lông mày lại. Biết rõ là sẽ nhận được tổn thương, anh thật sự không muốn bạn thân mình lại tiếp tục lao xuống.

“Cao Lỗi”. Dừng động tác, trên mặt Vân Trạm mang theo vẻ kiên định,”Đây là hôn lễ của tôi. Là hôn lễ đã bị chậm trễ vì sự cố năm đó. Và cậu, chính là phù rể của tôi”

Cửa được mở ra. Đồng thời, âm nhạc dưới dại sảnh vang lên, mang theo sự hân hoan du dương.

Đêm, lạnh buốt.

Thế nhưng, tất cả hơi lạnh đều bị biến mất giữa hình ảnh nhẹ nhàng thiêng liêng, phản chiếu bên trong tấm kính, là một buổi hôn lễ hoàn mỹ long trọng.

Kéo chiếc váy cưới màu trắng chấm đất, khăn voan kết thành đóa hoa lặng lẽ buông xuống bên chiếc gáy trắng nõn của Dung Nhược.

Giờ phút này, đại sảnh đang huyên náo bỗng trở nên yên tĩnh. Trong tiếng nhạc du dương, Dung Nhược đứng bên cạnh Vân Trạm, giữa cái nhìn tò mò của mọi người, cô bỗng mê hoặc trong chốc lát. Khẽ ngiêng đầu, gương mặt tuấn tú của Vân Trạm dưới ánh đèn, đột nhiên trở nên không chân thật trong mắt cô.

——-Hôm nay, cô đã trở thành vợ của anh.

Lời nói của người chủ trì kéo suy nghĩ Dung Nhược về, cô xoay người, ngay lúc đó, tay trái đã bị Vân Trạm nắm giữ.

Ngón tay thon dài lạnh lẽo cầm tay cô, một luồng ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến, Dung Nhược nhìn vào ánh mắt Vân Trạm, sau đó, cúi đầu không nói nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón áp út.

Trong nháy mắt, cô trầm mê vào loại nghi thức quan trọng và truyền thống này, rồi lại cảm thấy, từ nay về sau, cô cùng Vân Trạm đã chân chính bị ràng buộc vào nhau.

Đối với ánh mắt thâm thúy kia, Dung Nhược như trúng phải bùa mê, chủ động nghiêng thân tới, hôn lên đôi môi mỏng hoàn mỹ, để mặc hơi thở dịu nhẹ của Vân Trạm vây quanh lấy mình.

Trong đại sảnh, một tràng vỗ tay kéo dài.

Hà Dĩ Thuần nhẹ nhàng mơn trớn những bông hoa hồng trang trí mặt tường, nhìn hai người ôm hôn trên đài, cười nói với Điền Ngọc bên cạnh: “Đây là giấc mộng của phụ nữ”

Điền Ngọc chỉ cười không đáp

Kỳ thật, cô cùng Hà Dĩ Thuần đều biết, màn tốt đẹp vui mừng mà mọi người thấy hôm nay, cũng chỉ là kết quả của một âm mưu, có lẽ cuối cùng, nó sẽ bị chính Dung Nhược tàn nhẫn phá rách.

Mà đến lúc đó, sẽ gây ra tổn thương bao nhiêu?

Ánh mắt dừng trên thân người đàn ông sáng chói trên đài, Điền Ngọc không đành lòng đi đoán.

Hôn lễ đã xong, đến khi Dung Nhược đi theo Vân Trạm trở lại biệt thự, cô mới ý thức được, giờ đã là vợ chồng, tất nhiên từ nay về sau phải trải qua cuộc sống vợ chồng. Mà chuyện cơ bản nhất, đó là họ phải cùng ngủ chung trên một cái giường.

Lúc tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, Vân Trạm vẫn đang tựa vào đầu giường xem tạp chí, Dung Nhược vén chăn lên, động tác dừng lại một chút, mới nhẹ nhàng ngồi lên giường, mang theo một chút cẩn thận chu đáo.

Cô nằm xuống bên giường, nhẹ giọng hỏi một câu: “Không phiền chứ?” Đột nhiên cảm thấy, có lẽ là lâu rồi không ngủ cùng Vân Trạm như vậy, giờ phút này cô lại thấy có chút không quen.

Vân Trạm nhìn thoáng qua bóng lưng đang quay lại với mình, buông tạp chí, thuận tay tắt đèn.

“Ngủ đi”. Anh nói.

Sau một động tác, tất cả đều trở về yên tĩnh.

Dung Nhược xác định Vân Trạm đã nằm xuống, trong bóng đêm, cô phát hiện thân thể mình vẫn mang theo chút cứng đơ cùng sự mất tự nhiên.

Không gian tĩnh lặng, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hô hấp của hai người. Không biết đã qua bao lâu, cơn mệt mỏi kéo đến, khiến Dung Nhược không còn đủ sức để cảm thấy khốn quẫn vì có Vân Trạm nằm kề bên, cô dần dần lâm vào giấc ngủ.

Trong ánh trăng mơ hồ, cô cảm giác bàn tay truyền đến ấm áp cùng hơi thở quen thuộc, cô theo bản năng từ bỏ phía mà mình đang cuộn người, hướng về nơi khắc sâu trong trí nhớ mà gần sát vào.

Vân Trạm cảm nhận được hô hấp nhỏ nhẹ bên gáy, cùng với bàn tay đang đặt lên cánh tay mình, khóe miệng trong bóng đêm nhếch lên một độ cong.

Anh vẫn nắm tay trái của Dung Nhược, lòng bàn tay cô có một chút hơi lạnh. Anh biết cô đang khẩn trương ngay từ giây phút cô lên giường. Nhưng giờ đây xem ra, bản thân cũng không xa lạ đến mức bị cô bài xích.

Phát hiện này, cuối cùng đã khiến lòng anh có chút an ủi.

Có lẽ sau này, cô sẽ càng ngày càng quen thôi.

————-

Dung Nhược rửa mặt xong, có chút thất thần tựa vào trước bổn rửa.

Sáng sớm tỉnh lại, cô phát hiện mình lại nằm trong lòng Vân Trạm mà trải qua một đêm an ổn. Sau khi chúc câu tốt lành, cô nhanh chóng mặc quần áo bước xuống giường, dùng mái tóc rối tung ở hai bên má che lấp sự bối rối của mình.

Tại sao phải xấu hổ?

Trước kia, cô đã từng ngủ với Vân Trạm không biết bao nhiêu ngày đêm, thường xuyên đem cả hai tay hai chân quấn lên người anh, yên ổn vượt qua một đêm dài. Nhưng nay, cô phát hiện mình có chút sợ hãi sự thân mật với Vân Trạm, sợ rằng bản thân sẽ dần dần hình thành thói quen như quá khứ, lúc nào cũng nghĩ rằng, cuộc hôn nhân này là một phần của cuộc đời cô, cô sẽ cùng Vân Trạm gắn bó với nhau cho đến khi sinh mệnh kết thúc ——- giống như lời nói của người chủ trì ngày hôm qua: hôn nhân của bọn họ sẽ kéo dài mãi mãi.

Thế nhưng, chỉ có cô mới biết, sẽ không có cái gọi là thiên trường địa cửu, vì vậy, cô sợ bản thân sẽ trầm luân vào giấc mộng hư không nhất thời này.

Đến lúc cô xoay người mở cửa, thấy Vân Trạm đang định vén chăn lên, vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Cần em giúp không?”

Vân Trạm đặt tay trên đùi, chỉ hơi trầm mặc một lát, lập tức gật đầu,”Giúp anh lấy một chiếc quần dài được không, ở trong tủ ấy”

Biết anh hôm nay không đi làm, tìm một chiếc quần vải bông thoải mái, Dung Nhược ngồi vào bên giường, do dự một chút, hỏi thử,”Em giúp anh nhé?”

“Ừm”. Nếu đã là vợ chồng, có một số việc không nên che giấu, mà anh cũng không muốn lảng tránh.

Vân Trạm để mặc Dung Nhược nâng hông anh lên, tự tay cởi quần ra, hai chân bại lộ trong không khí, làn da có chút tái nhợt vì đã lâu không được tiếp xúc ánh mặt trời.

Lực ở phần eo không đủ, muốn di chuyển hai chân vào ống quần là một chuyện hết sức khó khăn. Đồng thời, Vân Trạm cũng không muốn để mình phải chật vật trước mắt Dung Nhược, hơn nữa, anh cũng không xác định được trái tim mình có thể chịu đựng nổi những động tác liên tiếp này hay không, cho nên anh im lặng nửa nằm trên giường, để Dung Nhược tùy ý giúp đỡ anh. Chỉ là, trước khi mọi thứ xong xuôi, anh vẫn không nhìn về phía cô.

Cho dù đã suy nghĩ rõ ràng, nhưng cảm giác xấu hổ, vẫn không thể tránh được.

“Có muốn đi chơi chỗ nào không?” Trên bàn cơm, Vân Trạm uống chén cháo trắng, đột nhiên hỏi một câu.

Dung Nhược vẫn còn lâm vào suy nghĩ riêng, nghe tiếng ngẩng đầu,”….ừ?”

“Hưởng tuần trăng mật, em muốn đi đâu?”

“Không cần, không cần đi đâu hết”. Cô không chút nghĩ ngợi trả lời.

Cuối cùng lại bổ sung một câu: “…Em nhất thời vẫn chưa nghĩ ra, sau này bàn tiếp cũng không muộn”

“Ừm, theo ý em đi”

“Ừm, vậy sau này hãy nói”

Dung Nhược cúi đầu, gắp một miếng rong biển xanh vào miệng, giòn dai, mang theo chút cay cay, cô lại không có cảm giác gì, không thấy có vị gì, chỉ máy móc nhai nuốt, tâm tư vẫn đặt vào chuyện vừa rồi giúp Vân Trạm mặc quần.

Không thể đi, không thể đứng, thậm chí không thể kiểm soát hai chân của mình, đó là loại cảm giác gì?

Khi cô nâng đầu gối anh lên, giúp anh cong chân lại, cô chắc chắn bản thân đã thật sự cảm nhận được nỗi đau đớn cùng bất lực của anh, vì vậy, cô không hề suy nghĩ mà từ chối ngay ý định đi hưởng tuần trăng mật.

Sau bữa sáng, Dung Nhược chỉ ngồi co chân trên sô pha, nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ, cô đứng dậy đi đến bậc thang cạnh khu vườn

Đắm chìm trong suy nghĩ, Dung Nhược híp mắt ngửa đầu, vẻ mặt hưởng thụ sung sướng. Trong ngày mùa đông, rất hiếm khi có được thời tiết đẹp như vậy, thích hợp cho việc an nhàn mà không phải làm việc.

Không hề quay đầu, cô phóng đại âm thanh một chút, hỏi người đang ngồi trong phòng khách phía sau: “Anh nghỉ mấy ngày?”

“Anh là ông chủ, nên nghỉ vài ngày cũng không sao”. Phòng khách truyền đến câu trả lời tự nhiên.

Thật hiếm! Dung Nhược cúi đầu cười khẽ, xoay người,”Hà Dĩ Thuần nói anh là một người cuồng công việc, hiếm có khi được nghe anh nói câu này”. Có lẽ là do thời tiết đẹp, tâm tình của cô cũng tốt theo.

“Em cứ nghĩ rằng, anh chỉ cho phép mình nghỉ một ngày thôi”

Vân Trạm chuyển động xe lăn, đi đến bên cạnh Dung Nhược, ánh sáng lúc này đã có chút chói chang, anh nhìn về khoảng xa trước mắt,”Đã lâu rồi anh không thả lỏng nghỉ ngơi”. Lần này đúng lúc có cơ hội, anh cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

“Vậy ở nhà thêm vài ngày đi”.

Sau khi nghe anh đáp lại, Dung Nhược nhẹ nhàng bước chân, đi đến hướng khu vườn.

Dung Nhược khom người, thật sự kiên nhẫn và chăm chú quan sát người làm vườn đang ngồi xổm ở góc tường cắt tỉa cành hoa, thỉnh thoảng lại tán gẫu hai ba câu.

Đỏ ngọc, hồng tía, thuần trắng, ba loại hoa hồng với ba màu sắc khác nhau mở ra trước mắt, từng bông lay động bên bức tường gạch.

Nhặt lên chiếc kéo cắt tỉa hoa, dùng sức một chút trên cây hoa hồng màu trắng phía trước, cành lá dư thừa đã lạch xạch rơi xuống, Dung Nhược mỉm cười: “Trồng hoa làm vườn, thật là một công việc thú vị, đôi khi cũng khiến con người ta cảm thấy hạnh phúc”

“Cô vẫn rất yêu hoa cỏ, ngày xưa cũng vậy”. Người làm vườn ngẩng đầu.

Lòng nao nao,”Vậy ạ?” Dung Nhược đứng thẳng người, lui về sau hai bước, nhẹ nhàng lảng tránh đề tài gọi là”ngày xưa” này, nghiêng đầu thưởng thức thành quả mình mới làm được.

“Vì sao cả khu vườn đều trồng hoa cỏ, chỉ có mảnh đất kia lại để trống?” Nhìn về phía mảnh đất đã từng thuộc về mình trước kia, Dung Nhược do dự một chút, cuối cùng nhịn không nổi tò mò hỏi.

Vào mùa đông, mảnh đất trống trải kia so với sắc thái rực rỡ của khu vườn quanh nó, càng lộ ra vẻ hoang vu.

Người làm vườn cởi bao tay ra, đứng lên, nhìn theo ánh mắt Dung Nhược,”Đó là hai năm trước cậu chủ đã dặn dò”.

“Dặn dò cái gì ạ?”

“Ngài ấy nói tôi không cần phải trồng bất cứ thứ cây gì ở đó”

“Vì sao?”

“Cậu chủ chưa nói nguyên nhân”

Dung Nhược ngẩn người, lại nhìn mảnh đất hoang vắng bị bỏ trống kia, trong lòng mơ hồ đã có đáp án, chỉ là cô không muốn nghĩ tiếp.

————–

Lúc vào nhà, người giúp việc tiến lên chào hỏi.

“Vân Trạm đâu?”

“Cậu chủ ở trong phòng”

“Làm việc sao?”

“Thưa vâng”

Dung Nhược không nhịn được hừ nhẹ một tiếng. Hôm nay là ngày thứ tư anh cho phép mình nghỉ, vậy mà đã bắt đầu khôi phục bản tính ngứa ngáy lúc rảnh rỗi rồi.

“Cô chủ có việc gì không ạ?”

Dung Nhược sửng sốt, bất đắc dĩ xua tay,”Xưng hô thế này tôi không quen. Sau này cô cứ gọi tên tôi đi, hoặc là, xưng hô giống như lần trước ấy”

“…Dung tiểu thư?” Trên mặt người giúp việc rõ ràng lộ ra biểu tình”không ổn”.

“Đúng”. Dù sao một ngày nào đó, cô cũng sẽ khôi phục thân phận”tiểu thư” độc thân.

Mới bước hai bước đến thư phòng, Dung Nhược đột nhiên đổi ý, xoay người lấy chiếc áo gió treo trên giá áo.

“Tối nay không cần làm cơm cho tôi, tôi không về ăn đâu”. Nhắn lại một câu, cô bước ra cửa.

“Cậu vừa mới cưới, sao lại rảnh rỗi chạy tới chỗ này?”

“Mình vẫn rảnh rỗi như thường mà”. Dung Nhược tựa vào chiếc ghế trúc tròn, trả lời lơ đãng.

“Nhưng…”

“Khách tới, cậu nhanh đi tiếp đi, không cần để ý đến mình”. Cắt ngang lời nói của Hà Dĩ Thuần…, Dung Nhược nhẹ nhàng đẩy cô một phen, cứ thế ngồi uống nước chanh.

Hà Dĩ Thuần đứng lên, biểu tình dở khóc dở cười,”Hình như cậu lại quên rằng chính mình cũng là một thành viên ở chỗ này”

Dung Nhược cười nhún vai, cho đến khi Hà Dĩ Thuần rời đi, mới cúi xuống nhìn ly thủy tinh trong tay, lâm vào suy nghĩ.

Là ai đã từng nói, thói quen chính là Thượng đế thứ hai. Cô thật không ngờ, đối với bản thân mình, vị Thượng đế này lại nhanh chóng giáng trần như vậy —— mới chỉ có bốn ngày, cô dường như đã ăn sâu thói quen với sự tồn tại thân mật cùng hơi thở của Vân Trạm. Sáng nay, cô lại một lần nữa ôm cánh tay anh mà tỉnh dậy, cũng đã không còn mang theo lo sợ xấu hổ rời khỏi anh ngay. Ngược lại, cô còn kỳ lạ hơn, tỉnh dậy rồi vẫn im lặng nằm trong lòng Vân Trạm gần mười phút, sau đó, giống như sinh hoạt của một đôi vợ chồng thực sự, xuống giường, rửa mặt, thay quần áo.

Lúc ăn điểm tâm, cô phát hiện trên bàn có hoa Hải Đường, cắm trong chiếc lọ thủy tinh, mang theo cả giọt sương trong suốt.

——-Đó là loài hoa cô thích.

Nghiêng đầu bắt gặp ánh mắt Vân Trạm, cảm thấy hiểu ra rất nhiều, niềm vui sướng cũng bắt đầu dấy lên trong lòng.

Còn có hai ngày nay bữa ăn cũng đã thêm những món đặc sắc, thay vì thức ăn khẩu vị nhẹ như trước kia ——- cô đương nhiên biết rõ dầu mỡ rất ảnh hưởng đối với người mắc bệnh tim.

Lát chanh màu vàng nhạt hòa với nước xoay tròn chầm chậm, cuối cùng chìm vào đáy ly.

Có lẽ, không chỉ là thói quen, có lẽ, cô đã bắt đầu tham luyến một chút yêu thương trong sinh hoạt hằng ngày, mà tương lai không xa, cô có thể sẽ càng thêm sa vào sự nuông chiều và quan tâm vô ý kia… Bất an khuấy nhẹ ly nước, Dung Nhược trong lòng nghĩ như vậy, mang theo một chút bối rối, hốt hoảng, và hoang mang.

“Ngày mai mình phải về quê thăm bố già một chuyến”. Lúc ăn tối, Hà Dĩ Thuần nói.

“Khi nào thì trở về?”

“Chắc khoảng tuần sau”

“Cửa tiệm định thế nào”

“Nếu như cậu chịu chông chừng giùm thì đường nhiên tiếp tục buôn bán, còn không, đành phải tạm ngừng một thời gian”

Dung Nhược chậm rãi ăn bít tết, nuốt xuống, uống một ngụm nước, mới nói: “Giao cho mình đi”

Hà Dĩ Thuần lập tức tiếp lời: “Buổi sáng chín giờ đến mười một giờ tối, không được lười biếng”

“Tất nhiên”. Dao nĩa trên đĩa lại vận động trở lại, Dung Nhược mỉm cười biểu lộ ý”còn phải nói”.

“Cậu hôm nay rất lạ”. Hà Dĩ Thuần nhếch hàng lông mày, mắt liếc liếc hoài nghi.

“Có sao?”

“Cậu bắt đầu từ khi nào để ý quan tâm tới ‘Lam dạ’ vậy?”

“Từ hôm nay trở đi, không được sao?”

Buông đồ ăn, Dung Nhược không chút để tâm nâng ly chân dài đung đưa theo giai điệu âm nhạc.

Đi sớm về trễ, có thể ngăn cản sự sa sút của mình chút nào không?

“Từ mai trở đi, em sẽ về nhà rất trễ”. Dung Nhược ngồi trước bàn trang điểm lau tóc, nhìn Vân Trạm trong gương, thấy anh đang ngồi trên giường, động tác khập khiễng nằm xuống.

“Sao vậy? Bận việc sao?” Vân Trạm kéo chăn ổn định, đối diện với cô qua gương.

“Hà Dĩ Thuần về nhà, em phụ trách trông tiệm”

“Buổi tối mấy giờ đóng cửa?”

“Mười một giờ”

Dung Nhược đi đến trước giường ngồi xuống, nhìn Vân Trạm.

“Sao thế?”

“Anh không nói cho em biết”. Cô bỗng không đầu không đuôi nói.

“Nói cho em biết cái gì?”

“……….Cái này”. Đưa tay cầm chiếc đệm bên ghế giơ lên, cô lại nhìn chân anh dưới tấm chăn.

Nếu không phải vừa rồi lúc Vân Trạm đi tắm, người giúp việc tiến vào, cô cũng sẽ không biết thì ra lúc anh ngủ cần phải có một miếng đệm để gác chân. Mà mấy buổi hôm nay, anh chưa từng làm như vậy.

Vân Trạm giật mình.

Trước kia đều là do người giúp việc làm giúp anh, từ sau khi kết hôn, ban đêm người giúp việc không thể tự tiện bước vào phòng, hơn nữa bọn họ cũng có suy nghĩ rằng công việc này đã được Dung Nhược tiếp nhận.

“Là do anh quên”. Anh bình ổn đáp lại. Mà thực tế, có hay không có, cũng chẳng có gì khác nhau.

Không nói gì vén chăn lên, Dung Nhược dựa theo cách làm vừa rồi người giúp việc chỉ cho cô, đem tấm đệm đặt dưới chân Vân Trạm.

Lên giường tắt đèn xong, cô nằm thẳng lại, trong lúc im lặng, lại đột nhiên hỏi: “Bình thường ban đêm mấy giờ anh chuyển mình”

“…..Hai ba giờ”. Trong bóng đêm, giọng nói Vân Trạm rất thấp, mang theo sự bất lực mà chỉ có anh mới nghe thấy.

Hồi lâu không nghe được người bên cạnh đáp lại, anh nói tiếp: “Em ngủ đi, không cần phải cố thức dậy”. Thực tế, anh cũng không cho rằng Dung Nhược vốn không có thói quen tỉnh lúc nửa đêm, lại có thể thức dậy đúng giờ đó, giúp anh xoay người.

Vẫn không có trả lời, Dung Nhược chỉ vô cùng nhẹ nhàng nghiêng mình, đưa lưng về phía Vân Trạm. Chăn lấp một nửa gương mặt cô, cô trong bóng tối hơi nhíu mày, trong lòng có từng đợt bi thương mãnh liệt không ngừng xông tới, bi thương cho mình, cũng bi thương cho người nằm kế bên.

“Bình thường như vậy, anh sẽ tỉnh sao?” Thật lâu, đến nỗi Vân Trạm tưởng rằng cô đã ngủ, đột nhiên lại nghe thấy cô nhẹ giọng hỏi.

“Ừm”. Anh vốn ngủ không say, cho dù nửa người dưới không có cảm giác, nhưng khi có người đụng đến thân thể, anh vẫn sẽ lập tức tỉnh táo.

“Nói vậy tức là cứ mỗi khi đến thời gian đó anh sẽ tự động tỉnh giấc?”

“Ừm”

“Đêm nay khi anh tỉnh dậy, nhớ gọi em”

“…”

Mở đôi mắt vốn khép hờ, Vân Trạm quay đầu, Dung Nhược vẫn đưa lưng về phía anh, hơn nữa không thèm nhắc lại. Trong không khí yên tĩnh, hô hấp của cô rất nhẹ và đều đều, giống như vừa nói xong câu kia, cô liền lập tức ngủ.

Trong lòng Vân Trạm có chút hỗn loạn. Anh biết rõ Dung Nhược có kế hoạch, biết cô một ngày nào đó sẽ rời bỏ anh, sẽ đem những đau đớn của năm đó trả lại cho anh. Nhưng, nếu đã như vậy, tại sao cô còn chủ động quan tâm đến cuộc sống của anh.

……… Quan tâm? Anh không biết có thể dung từ này diễn tả hay không.

Chỉ là, phản ứng của Dung Nhược vừa rồi, quả thật đã khiến lòng anh trở nên ấm áp.

Trong tiếng thở phập phồng của Dung Nhược, Vân Trạm nhẹ nhàng mỉm cười