Khương Ngôn Ý vừa ra khỏi cửa liền đi hỏi người thợ may của tiệm may mặc bên cạnh, nghe được vườn hoa nức tiếng nhất ở Tây Châu, dẫn theo cả Thu Quỳ tới.

Người thời xưa thích hoa hơn người hiện đại rất nhiều, mấy ngày qua Khương Ngôn Ý thực hiện vô số cuộc khảo sát thị trường, phát hiện ra hễ cứ là tửu điếm tiệm ăn có phong cách một chút thì trên bàn đều đặt một chậu hoa cảnh.

Kể cả là dân thường không nỡ bỏ bạc ra mua cũng sẽ tự mình leo lên núi hái mấy bụi hoa lan về đặt trước phòng sau nhà.

Văn nhân tri thức thời xưa cũng có câu: “Rượu tiệc không thường xuyên, tên tuổi rồi cũng khác, bích đào thi nhau nở, nâng chén cùng nhau ngắm ‘tiệc yến rượu yêu kiều’”.

Chữ “kiều” đương nhiên là chỉ hoa.


Khương Ngôn Ý muốn nhân cơ hội này để có thể mua hoa cảnh về, dù sao vị trí quán lẩu của nàng bây giờ cũng ở mức khá cao rồi, không thể để bị thứ gông cùm này níu chân.

Tới hoa trang của Hồ gia, nàng bắt gặp những loài hoa không đúng mùa nhưng vẫn nở rộ cực kỳ đẹp đẽ, không khỏi cảm thán trí tuệ của người xưa.

Hoa cỏ ở những đời sau mặc dù có thể bắt gặp thường xuyên, nhưng căn bản là được tạo nên nhờ thực nghiệm với số lượng lớn và các thiết bị công nghệ cao.

Ở thời cổ đại, muốn trồng hoa thì đều phải dựa hoàn toàn vào đầu óc của những bậc thầy hoa cỏ.

Quản sự của hoa trang là người biết buôn bán, dù thấy Khương Ngôn Ý ăn vận trông không quá giàu có, nhưng cũng rất chỉnh tề, lập tức tới chào hỏi một cách thân thiện: “Không biết nương tử đây muốn mua gì?”Đối với những nữ nhi không rõ thân phận và tuổi tác, gọi “nương tử” là cách xưng hô an toàn nhất, giống như gọi nam nhi là “công tử” vậy.

Khương Ngôn Ý muốn nhìn thấy nhà trồng hoa của người khác, đương nhiên phải đưa ra chút lòng thành, nàng nói: “Ta muốn mở một tiệm ăn nên đặc biệt tới đây để xem có loại hoa nào phù hợp không.

”Quản sự hoa trang vừa nghe thấy nàng nói mở tiệm ăn muốn mua hoa, lập tức ý thức được đây có thể là cuộc làm ăn lớn, thái độ lại càng thân thiện hơn một chút, dẫn Khương Ngôn Ý đi xem: “Mấy ngày nữa là hoa mai hồng nở rồi, nương tử không ngại mua cả một gốc cây mai về trồng trong sân thì cây mai hồng này xứng được gọi là “kiêu hồng chi yến”, dùng vào hôm khai trương tiệm ăn, có thể coi như một điềm may vậy.

”Khương Ngôn Ý gật đầu một cái, nhưng không biểu hiện ra quá nhiều hứng thú.

Quản sự hoa trang là người làm ăn, giỏi nhất là thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, lập tức giới thiệu mấy loài hoa bên cạnh: “Có hải đường “ấm trang”, thụy hương “bát hàn”, mẫu đơn “tích hương”, nương tử nhìn xem có vừa ý loài nào không?”Hải đường và mẫu đơn còn không phải là hoa đúng mùa.

Khương Ngôn Ý nói: “Ta có thể tới nhà trồng hoa xem chút được không?”Quản sự hoa trang do dự một chút, cuối cùng gật đầu: “Nương tử đi theo ta.


”Khương Ngôn Ý thấy quản sự hoa trang này đáp ứng quá thẳng thừng rồi, không sợ nàng lén học được cách trồng hoa sao?Đợi đến khi tới chỗ nhà trồng hoa, Khương Ngôn Ý mới giật mình nhận ra suy nghĩ vừa rồi của bản thân quá khờ dại rồi.

Chỉ là một cái nhà để trồng hoa của người ta, mà đã to hơn cả một mảnh sân nàng cho thuê rồi, bốn phía xung quanh được bao phủ kín đáo, chỉ vào những thời điểm đặc biệt mới được để cho gió bay vào bên trong, nóc nhà dùng rất nhiều ngói lưu ly xã xỉ để cho ánh sáng lọt qua được.

Vừa bước vào, nhiệt độ ở bên trong lập tức ập tới.

Quản sự có chút tự đắc nói: “Gian nhà trồng hoa này vừa tới mùa thu đông, địa long(1) phía dưới chưa bao giờ bị chặn, càng phù hợp với nơi đây, hoa cỏ bên trong bốn mùa đều có, ngoại trừ nhà trồng hoa đã được che phủ, không tìm được chỗ nào bên ngoài lớn hơn nhà trồng hoa này đâu.

”(1): Một loại hình thức sưởi ấm của người thời xưa.

Khương Ngôn Ý tỏ vẻ bình tĩnh gật đầu, nhưng trong lòng thấy có chút cay đắng.

Chưa nói đến việc dùng ngói lưu ly để lợp ngói cho nhà trồng hoa này, việc dùng địa long để cung cấp suốt hai mùa thu đông, tiền than củi đã tốn một khoản chi tiêu vô cùng lớn.

Tới lúc đó, có khi cây ớt còn chưa trồng được thì bản thân nàng đã phá sản trước rồi.

Khương Ngôn Ý đang suy nghĩ xem có thể thương lượng với quản sự, tự mình bỏ tiền ra thuê nhà trồng hoa này của bọn họ để trồng cây ớt hay không.


Nhưng nàng còn chưa kịp nói gì, gốc cây tùng la hán che phủ phía trước truyền đến một âm thanh ám muội.

“Thiếu gia! ngài đừng làm khó dễ nô tỳ, để thiếu phu nhân biết được, thiếu phu nhân sẽ đánh chết nô tỳ mất.

”“Cục cưng của ta, có thiếu gia bảo vệ nàng rồi, nàng ta sẽ không dám đâu! ”Quản sự không ngờ nhị thế tổ(2) của quý phủ đang ở nơi này như vậy, xấu hổ mà ho khan mấy tiếng, nhắc nhở hai người ở bên trong.

(2): Nhị thế tổ là một thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.

Khương Ngôn  Ý cũng có chút mất tự nhiên, nói với quản sự: “Phiền ngài dẫn ta qua bên kia, để ta xem mấy cây cúc thu bên kia có phù hợp không.

”Quản sự hiểu ý của nàng, biết nàng muốn rời khỏi nhà trồng hoa này nhanh một chút, vừa định dẫn Khương Ngôn Ý ra ngoài, hai người đang trốn sau gốc cây tùng la hán đột nhiên đi ra: “Khách quý đã tới xem hoa rồi, vội vàng đi như vậy làm gì?”Thân hình nam nhân gầy gò, dưới mắt một mảnh xanh đen, cho dù đang mặc đồ lụa thì vẫn giống như một con khỉ vậy.

Nổ tỳ bên cạnh hắn ta đang túm lấy cổ áo của mình, nét mặt thanh tú.

.